Editor: Cao Ying. Beta: Lạc Vũ. Thể loại: Hiện đại, trinh thám, cường cường, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn 2 quyển (Ám Dạ Thiên + Lê Minh Thiên), đang viết Thần Hi Thiên “Vẫn nhớ không ra sao?” Oss đứn …
Editor: Cao Ying.
Beta: Lạc Vũ.
Thể loại: Hiện đại, trinh thám, cường cường, HE.
Tình trạng bản gốc: Hoàn 2 quyển (Ám Dạ Thiên + Lê Minh Thiên), đang viết Thần Hi Thiên
“Vẫn nhớ không ra sao?”
Oss đứng trong phòng bệnh, nhìn thiếu niên mười sáu tuổi gầy yếu nằm trên giường, hỏi bác sĩ đang cầm bản ghi chép bên cạnh.
“Nó có thể đã bị kích động quá lớn, cho nên không thể miễn cưỡng.” Bác sĩ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Kiên nhẫn đi.”
“Cả năm rồi còn chưa đủ kiên nhẫn sao?” Oss nhìn trời, vỗ vỗ bả vai bác sĩ, “Khi nào có tiến triển thì báo cho tôi.”
“Được.” Bác sĩ thấy Oss vội vã chạy ra ngoài, cười hỏi, “Nhìn cậu hôm nay tâm tình có vẻ không tồi.”
“Chắc là do thời tiết đi.” Oss nở nụ cười, tùy tiện mở cửa, bước ra ngoài.
Bác sĩ lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng sờ mái tóc khô thưa thớt của thiếu niên, “Hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại đến.”
Nói xong, hắn cầm bản ghi chép ra ngoài, vừa bước tới cửa bỗng nhiên nghe được một thanh âm kì lạ, giống như tiếng chó sủa, hơn nữa còn là chó lớn.
Theo lý thuyết, khi một người nghe được tiếng chó sủa cách đó cả dặm thì không phải việc gì lạ, nhưng đây là ở trong phòng bệnh. Bác sĩ quay đầu lại, nhìn nhìn khắp nơi, không thấy con chó nào, chỉ có thiếu niên nằm trên giường mặt không chút thay đổi.
Lắc lắc đầu, chắc là do hôm trước, con gái cưng cứ đòi nuôi chó con, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy. Bác sĩ tự giễu cười cười. Đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, hay là đi mua chó về nuôi?
Trong phòng bệnh chỉ còn lại thiếu niên kia, hắn nhẹ nhàng há miệng thở dốc, sủa hai tiếng “Gâu gâu!”