Chương 3-1: Vụ án thứ 3: Lưu kim vũ hài : Vũ bước của mèo

Lại một buổi sáng, Mạc Phi mở mắt ra, không có ánh nắng mặt trời chói mắt, đầu óc của hắn phản ứng là — trời đầy mây đi. Xốc chăn lên bước tới bên cửa thủy tinh trước ban công, nhìn thấy bên ngoài trời tí tách mưa. Mạc Phi mở cửa bước ra ngoài, muốn nhìn một chút xem cây dương cầm có bị ướt không, vừa thấy… chỉ ướt một nửa.

Mạc Phi lắc đầu, vì phòng hắn và An Cách Nhĩ thông ra ban công, cho nên hắn chạy qua, kéo xuống tấm che mưa. Cúi đầu cẩn thận kiểm tra một chút, may mắn cây đàn không bị ướt bao nhiêu, Mạc Phi cầm lấy chiếc khăn gần đó, cận thận lau nước mưa.

Sau khi lau khô cây đàn, Mạc Phi xoay mặt, thấy phòng An Cách Nhĩ còn chưa mở đèn. Hắn bước đến bên gần cửa sổ nhìn vào, phát hiện An Cách Nhĩ còn ngủ.

Mạc Phi sờ sờ cằm… An Cách Nhĩ mặc một bộ đồ ngủ màu đen, nghiêng người nằm trên giường, tay gối đầu, im lặng, tao nhã, giống như vừa mới ngủ, ngay cả một sợi tóc cũng chưa loạn. Có chút bội phục cào cào mái tóc lộn xộn của mình, Mạc Phi biết chín giờ tối qua An Cách Nhĩ đã lên giường đi ngủ, người này chẳng lẽ lúc ngủ không đổi tư thế?

Ngước nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ… An Cách Nhĩ bình thường bảy giờ rưỡi đã tỉnh, sẽ ra đây ngồi đàn, hôm nay sao lại dậy trễ, bởi vì trời mưa sao?

Mạc Phi cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện hai má An Cách Nhĩ có chút hồng hồng, là nhìn lầm hay là… Tay mở cửa ra, không ngoài sở liệu, An Cách Nhĩ bình thường đều không nhớ đóng cửa. Mạc Phi cởi đôi dép ướt ra, chạy chân trần vào phòng, “An Cách Nhĩ?”

An Cách Nhĩ vẫn đang ngủ, mơ mơ màng màng “Ân” một tiếng.

Mạc Phi vươn tay sờ trán An Cách Nhĩ… Bị sốt!

“Cảm lạnh?” Mạc Phi khó hiểu gãi gãi đầu, tâm nói tối hôm qua còn khỏe mà, ngủ một giấc liền phát sốt?

An Cách Nhĩ vẫn mơ mơ màng màng, lại “Ân” một tiếng.

Mạc Phi có chút sốt ruột, ngồi ở bên giường, dùng chăn bao lấy An Cách Nhĩ muốn đưa hắn tới bệnh viện, đột nhiên chuông điện thoại vang lên..

Mạc Phi đưa tay bắt điện thoại, “Alo?”

Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sao đó truyền đến thanh âm mang theo nụ cười, “Nga? Là trợ lý mới sao?”

Mạc Phi cũng sửng sốt, nói, “Anh là bạn của An Cách Nhĩ? Hắn hiện tại không thể nghe điện thoại.”

“Nga..” Người bên kia cười cười, “Lại bị sốt sao?”

Mạc Phi vốn muốn cúp điện thoại lại nghe người kia nói như vậy, dừng lại hỏi, “Anh là ai?”

“Ân, tôi là bác sĩ riêng của gia đình hắn, tôi tên là…” Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe Mạc Phi nói, “Vậy thì tốt quá, anh mau tới đây đi!” sau đó “Cạch” một tiếng cúp điện thoại.

Vừa mới nói chuyện điện thoại xong, An Cách Nhĩ cũng đang khó khăn mở mắt ra, có chút khó hiểu nhìn Mạc Phi cười cười.

Mạc Phi với tay sờ trán hắn, “Này! Đừng nói bị sốt tới phát ngốc rồi nha?”

An Cách Nhĩ chớp mắt mấy cái, liếc mắt nhìn Mạc Phi, phun ra một chữ, “Đói.”

Mạc Phi thoáng yên tâm, người bị sốt chỉ sợ không muốn ăn, còn biết đói nghĩa là còn chưa nặng lắm.

“Chờ một chút.” Mạc Phi chạy xuống lầu, tìm tìm cũng không thấy túi chườm đá, mở tủ lạnh lấy vài cục đá bỏ vào túi giữ tươi, sau đó cột lại vài nút, chạy lên lầu đắp lên trán An Cách Nhĩ, đắp chăn cho hắn để hắn an tâm chờ, chính mình lại chạy xuống lầu, mang dép lê bước vào nhà bếp. Cũng may mấy hôm trước mua đồ ăn có mua rất nhiều gừng, Mạc Phi lấy gừng ra thái hạt lựu, sau đó bỏ vào nấu cháo, trước kia bị bệnh hay đau đầu hắn cũng ăn cái này, đổ mồ hôi ra thì bệnh gì cũng hết, bất quá An Cách Nhĩ hình như có sức đề kháng yếu, không biết có dùng được không.

Sau đó, Mạc Phi chốc lát lại lên xem An Cách Nhĩ, chốc lát xuống khuấy nồi cháo.

Đại khái qua mười phút sau, chuông cửa vang lên.

Mạc Phi chạy nhanh ra mở cửa, thấy ngoài cửa là một nam tử trẻ tuổi mặc một thân tây trang màu đen, trên tay cầm theo hòm thuốc. Mạc Phi mở cửa cho hắn, nói, “An Cách Nhĩ ở trên lầu.”

Người trẻ tuổi phủi phủi bọt nước trên người, không nhanh không chậm giương mắt nhìn Mạc Phi, sờ cằm, “Ân…”

Mạc Phi có chút không kiên nhẫn, bác sĩ này nói chuyện sao lại dùng nhiều từ tượng thanh như vậy a, với tay lấy chiếc khăn lau tây trang cho hắn, vừa lau vừa cố ý đẩy đẩy hắn lên lầu, nói, “Nhanh lên a, hắn sốt rất lợi hại.”

Bác sĩ kia bất đắc dĩ bị Mạc Phi đẩy lên lầu, nói, “Ai, An Cách Nhĩ không nói cho cậu biết sao, mỗi khi trời mưa hắn sẽ không thoải mái, nghiêm trọng một chút sẽ phát sốt, chỉ cần gọi cho tôi là được.”

“Thể chất kém như vậy sao?” Mạc Phi đẩy bác sĩ vào phòng, xa xa nghe được nồi cháo đang sôi, chạy nhanh hai ba bước xuống dưới lầu lo nồi cháo.

Bác sĩ đứng trước cửa nhìn thấy bộ dáng cấp bách của Mạc Phi, lắc đầu, “Ân, đúng là trợ lý tinh lực dồi dào a.” Nói xong, xoay người vào phòng.

An Cách Nhĩ đã muốn tỉnh, chỉ là có chút miễn cưỡng, trên đầu có túi chườm đá đơn giản, ngơ ngơ ngác ngác tựa trên gối đầu.

“An An.” Bác sĩ bước tới bên An Cách Nhĩ, mở hòm thuốc lấy ra nhiệt kế, nói với An Cách Nhĩ, “Mở miệng ra.”

An Cách Nhĩ hơi mở miệng ra, bác sĩ nhét nhiệt kế vào, đưa tay cầm lấy túi chườm đá nhìn nhìn, sau đó thả lại chỗ cũ, nói, “A, người trợ lý này không tồi, có thể giảm khả năng tử vong do tai nạn.”

An Cách Nhĩ không có khí lực nhưng vẫn liếc mắt lườm hắn.

Bác sĩ tiến lại, nhỏ giọng nói, “Hắc, người cũng đẹp trai lại còn trẻ, cậu trả không ít tiền nhỉ?”

An Cách Nhĩ không để ý tới hắn, nhắm mắt lại dưỡng thần, bác sĩ ngồi ở một bên, duỗi đôi chân dài, nói, “Này, An Cách Nhĩ, muốn cắt amidan không? Như vậy thì khi sốt cổ họng sẽ không đau, tôi cắt cho cậu, tôi cũng rất thích lấy nó ra khỏi thân thể cậu nữa.”

An Cách Nhĩ tiếp tục mặc kệ hắn, nhắm mắt dưỡng thần.

Một lát sau, Mạc Phi bật nhỏ lửa đem nồi cháo từ từ nấu, chính mình chạy lên lầu, thấy bác sĩ đang lấy nhiệt kế ra khỏi miệng An Cách Nhĩ, nhìn nhìn, lắc lắc, nói, “Ngô? Không nghiêm trọng, chỉ có 38 độ 5.”

Mạc Phi nhấc mi, “38 độ 5 còn không nghiêm trọng?”

“Hắn bị nặng nhất là lên tới 41 độ.” Bác sĩ nháy mắt với Mạc Phi, “Ân..”

Mạc Phi vẫn như trước không đợi hắn nói xong đã lên tiếng, “Vậy làm sao để hạ sốt? Uống thuốc hay chích thuốc?”

“Ách, cái nào cũng được.” Bác sĩ lấy thuốc cùng ống chích trong hộp ra.

Mạc Phi bước qua, lấy thuốc hạ sốt với nhiệt kế, nói, “Như vầy đi, anh hôm nay chích cho hắn một mũi hạ sốt, sau đó để lại thuốc với nhiệt kế, nếu hắn sốt tới 39 độ, tôi sẽ cho hắn uống thuốc, nếu nóng hơn 39 độ, tôi sẽ gọi cho anh tới đây chích cho hắn hoặc truyền nước biển, thường xuyên chích thuốc không tốt.”

“Nga…” Bác sĩ tựa hồ choáng váng, sau đó gật gật đầu, Mạc Phi lấy thuốc xem bản thuyết minh, sau đó ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Sao vậy? Chích đi!”

“Ách…”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, liếc mắt nhìn bác sĩ, trong mắt có chút bỡn cợt.

Bác sĩ bất đắc dĩ bảo An Cách Nhĩ vươn tay ra, chích cho hắn một mũi, Mạc Phi xem xong bản thuyết minh, lấy thuốc với cồn trong hòm thuốc, còn có nhiệt kế đem bỏ lên đầu giường, sau đó nói với bác sĩ, “Phí khám bệnh của anh bình thường tính thế nào?”

“Ách… Trả theo tháng.” Bác sĩ cuối cùng cũng nói ra câu hoàn chỉnh, “Mỗi tháng đều được gửi qua tài khoản cho tôi.”

“Nga.” Mạc Phi gật gật đầu, tư thế giống như muốn tiễn khách.

Bác sĩ rốt cuộc vui vẻ, ha ha cười ngồi xuống ghế salon, vừa đập đùi vừa nói với An Cách Nhĩ, “An An, cậu nhặt tiểu tử này ở đâu vậy, rất thú vị.”

Mạc Phi nhíu mày, lần này lại không dùng từ tượng thanh.

“Tôi tên là Hạ Tề.” Bác sĩ cười hỏi Mạc Phi, “Này, vị trợ lý này cậu tên gì?”

Mạc Phi có chút buồn bực, sao lại lấy tên chơi cờ (*) là thế nào? Trả lời, “Mạc Phi.” Khi nói chuyện, Mạc Phi cũng khẽ đánh giá Hạ Tề, đại khái cũng bằng tuổi Oss, 25 hay 26 tuổi gì đó, bộ dáng thì.. thật đúng phù hợp với tiêu chuẩn bác sĩ. Dáng người không thấp, không gầy không mập, ngũ quan rõ ràng, diện mạo có điều rất xinh đẹp, khóe miệng mang ý cười, thoạt nhìn có chút không đứng đắn… Dùng kinh nghiệm nhiều năm của Mạc Phi mà nói, đó là một kẻ lọc lõi, bất quá người như thế bình thường bên trong sẽ không giống như vẻ ngoài. Mặt khác Mạc Phi cảm thấy Hạ Tề có chút quen mắt.

(*) Ở đây hán việt là Hạ Kỳ. Chữ Kỳ với chữ Tề có cách đọc gần giống nhau. Kỳ là qi còn Tề là ji.

“Hạ Phàm là em của hắn.” An Cách Nhĩ mở miệng, lười biếng nói, xem ra thuốc đã phát tác, “Em là thần côn, còn anh là xích cước đại phu.”

Mạc Phi vẻ mặt “thì ra là thế”, nhìn Hạ Tề trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nhún nhún vai, “A, xác thực mà nói, Hạ Phàm là thầy bói, còn tôi là bác sĩ tư nhân.”

An Cách Nhĩ quay sang nói với Mạc Phi, “Tôi đói.”

“Nga, cháo hình như cũng nấu xong rồi.” Mạc Phi nói xong chạy xuống xem nồi cháo.

“Hắc, hắn thật sự làm được đó An An.” Hạ Tề bước tới gần An Cách Nhĩ, cười nhẹ.

An Cách Nhĩ vươn tay lấy túi chườm đá xuống, xoay mặt nói với hắn, “Xem bệnh xong làm ơn đi đi, đừng quấy rồi tôi ăn cơm.”

Hạ Tề lại ngồi xuống salon, nhấc chân nhún vai, “Ai, đừng có mất lương tâm như vậy, sáng sớm tôi còn chưa ăn sáng đã chạy tới đây, cậu không mời tôi ăn món cháo của anh trợ lý đẹp trai làm sao, tôi thích nhất là ăn cháo do nam nhân nấu, nhất là hảo nam nhân.”

An Cách Nhĩ nhìn hắn, thản nhiên phun ra hai từ, “Biếи ŧɦái.”

Lúc này dưới lầu truyền đến thanh âm của phong linh, có người mở cửa.

“Oss?” Mạc Phi vừa lúc cầm khay bưng ra, trên khay có cháo với đồ ăn sáng, nhìn thấy Oss có chút giật mình.

Oss nhấc lông mày, nhìn nhìn tô cháo với đồ ăn trên khay, nói, “Còn không? Tôi chưa ăn sáng.”

Mạc Phi hỏi, “Anh tìm An Cách Nhĩ hả? Hắn bị bệnh.”

Oss khẽ thở dài, xoay người lên lầu, nói với Mạc Phi, “Tôi muốn chén lớn, có nhiều trứng chiên với bánh quẩy.”

Mạc Phi không nghe, bưng khay cùng hắn lên lầu.

Oss vào phòng An Cách Nhĩ, thấy Hạ Tề đã ở đây, lên tiếng, “Cậu ở đây rồi sao?”

“Ui, Oss!” Hạ Tề cười chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”

Oss gật đầu với hắn, tay lấy ra văn kiện lúc nãy để trong ngực tránh mưa.

Mạc Phi đem cái bàn tới trước mặt An Cách Nhĩ, để khay lên, đưa thìa với đũa cho An Cách Nhĩ.

Oss với Hạ Tề nhìn An Cách Nhĩ uống cháo, cùng nhau xoay mặt nhìn Mạc Phi, như muốn nói — Chúng tôi cũng muốn ăn!

Mạc Phi có chút ghét nhìn hai người, xoay người xuống lầu, không lâu sau, chợt nghe “Đinh” một tiếng dưới nhà bếp, Mạc Phi cầm ba phần sandwich với ba ly sữa, đưa hai phần cho hai người, một phần giữ cho mình ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ, vừa đọc báo vừa ăn. Hắn biết nếu Oss tới đây, phỏng chừng lại có án tử, cho nên im lặng ngồi một bên, nghe mọi người nói chuyện.

“Lại có chuyện gì?” An Cách Nhĩ vừa húp cháo, vừa hỏi Oss đang ăn sandwich ngon lành.

“Gần đây có một vụ án kỳ quái.” Oss nghĩ nghĩ, buông sandwich, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu đã gặp qua mèo khiêu vũ chưa?”

“Khụ khụ…” Mạc Phi cùng Hạ Tề đều bị sặc.

An Cách Nhĩ vẫn bình tĩnh như cũ húp cháo, chính là hơi tò mò giương mắt nhìn Oss, “Mèo khiêu vũ?”