“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi làm xong điểm tâm, thấy An Cách Nhĩ còn chưa rời giường, cảm thấy có chút kì lạ, hôm nay thời tiết sáng sủa, An Cách Nhĩ sao có thể phát bệnh. Gần đây Mạc Phi có tìm một ít tạp chí y học, kiếm mấy bài thuốc dự phòng cảm mạo, đều là các thảo dược bổ dưỡng, nấu thuốc cho An Cách Nhĩ. Hơn nữa hắn còn rất chú ý tới dự báo thời tiết, nếu biết hôm sau có mưa, tối hôm trước sẽ nấu thuốc cho An Cách Nhĩ uống, bởi thế nên lâu rồi An Cách Nhĩ không có bị bệnh.
Mạc Phi đặt bữa sáng lên bàn, đặt tô thức ăn xuống đất cho Ace, sau đó lên lầu tìm An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đang mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào không trung ngẩn người.
“An Cách Nhĩ, xuống ăn sáng.” Mạc Phi bay tới bên giường nhìn An Cách Nhĩ, “Sao vậy?”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, có phải tôi rất thông minh không?”
Khóe miệng Mạc Phi hơi rút, ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn An Cách Nhĩ, nói, “Ân, phải.”
“Vậy anh cảm thấy tôi có chỉ số thông minh bao nhiêu?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.
Mạc Phi nhấc mi, nghĩ nghĩ, “Ân, tôi không biết, nhưng chắc là rất cao.”
“Ân.” An Cách Nhĩ vuốt cằm, nói, “Như vầy đi, nền tảng là 80, 90 là bình thường, 100 chắc cũng vẫn là bình thường đi, trên 120 là thông minh, trên 140 là rất thông minh, trên 160 là thiên tài, trên 180 là siêu nhân, 200 là thánh… Anh nói xem tôi ở mức nào?”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Ít nhất là trên 140 đi.”
“Ít vậy sao?” An Cách Nhĩ bất mãn.
“Ân…” Mạc Phi nhún nhún vai, “Vậy từ 180 tới 200.”
“Ân, cái này còn được.” An Cách Nhĩ gật đầu.
“Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Mạc Phi tới gần một chút, “Trí thông minh của cậu không cần dùng chỉ số IQ để chứng minh.”
An Cách Nhĩ ngước mắt lên, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, đây là lời êm tai nhất mà anh từng nói!”
Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, hình thức suy nghĩ của An Cách Nhĩ khác với người bình thường, khó trách luôn dọa người ta sợ.
“Nhưng mà.” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Tại sao tôi chơi mấy trò trắc nghiệm chỉ số IQ, lúc nào cũng bị điểm thấp?”
“Hả?” Mạc Phi khó hiểu.
“Cái này nè!” An Cách Nhĩ khối rubic đưa cho Mạc Phi nói, “Trên báo có ghi, cái này là khối rubic đo trí lực, nếu trong vòng ba mươi giây làm xong nghĩa là có số IQ trên 200, một phút thì 180, năm phút là 160, mười phút là 120, nửa tiếng là 100, một tiếng là 80!”
Mạc Phi cầm khối rubic, nhìn nhìn rồi hỏi An Cách Nhĩ, “Vậy cậu tốn bao nhiêu thời gian?”
“Tôi nghiên cứu từ tối hôm qua tới sáng hôm nay luôn đó!” An Cách Nhĩ phi thường bất mãn, “Người bán cái này ăn gian, tôi muốn đòi lại tiền!”
Mạc Phi dở khóc dở cười, nói, “An Cách Nhĩ, xếp rubic với đo trí lực không liên quan tới nhau, chơi cái này phải có kỹ xảo.”
“Kỹ xảo gì?” An Cách Nhĩ bất mãn, “Kỹ xảo cũng được thành lập từ trí lực!”
“Cứ xoay một hồi là tìm được quy luật của nó thôi.” Mạc Phi cầm lên xoay xoay vài cái, chỉ trong chốc lát nó đã được xếp xong.
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm khối rubic thật lâu, sau đó nheo mắt nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi cười cười, “Giận hả?”
An Cách Nhĩ phi thường không phục, nhỏ giọng nói thầm, “Tôi thông minh hơn anh!”
Mạc Phi vươn tay nắm lấy cằm hắn, nói, “Cậu thông minh hơn tôi nhưng cậu không biết nấu cơm, xác thực mà nói, cậu thông minh hơn tôi nhưng nó chỉ dùng để phá án.”
An Cách Nhĩ nghe xong, cẩn thận ngồi suy nghĩ, cảm thấy đúng là vậy, nhưng lại lập tức phản bác, “Không đúng, tôi còn biết vẽ tranh!”
Mạc Phi gật đầu, cười nói, “Đúng, còn có thể vẽ tranh.”
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Mạc Phi thật lâu, vươn tay kéo cổ áo Mạc Phi, “Mạc Phi, anh cười nhạo tôi?”
Mạc Phi không chống cự, thuận thế theo cái kéo của An Cách Nhĩ, sau đó nằm đè lên người hắn, đặt hắn ở phía dưới, hai tay chống người, nói, “An Cách Nhĩ, gần đây tôi nhìn cậu đều có phản ứng, cho thân mật một chút đi.”
An Cách Nhĩ đang cáu, xoay mặt nói, “Không cho!”
Mạc Phi kéo áo An Cách Nhĩ xuống, hôn lên cái cổ, dọc sang xương quay xanh, nhẹ nhàng hôn, nói, “An Cách Nhĩ, chừng nào mới được làm?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, vươn tay cào tóc Mạc Phi, “Anh thừa nhận thích tôi, tôi sẽ suy nghĩ xem xét.”
Mạc Phi cười, “Khó nha, hai chúng ta còn đánh cược, nếu tôi thua, ai biết cậu sẽ bắt tôi phục dịch thế nào?”
“Hừ.” An Cách Nhĩ nhìn đi chỗ khác, dụ dỗ thất bại!
“An Cách Nhĩ… xoay mặt lại đây.” Mạc Phi tiến tới, Tôi muốn hôn một chút.”
An Cách Nhĩ thả lỏng, cười xấu xa, “Mạc Phi, lúc anh nhìn tôi sẽ rất hưng phấn sao?”
“Ân.” Mạc Phi thành thật gật đầu, “Rất hưng phấn.”
An Cách Nhĩ kéo áo rộng ra, “Anh thừa nhận sẽ được làm liền mà, có nên suy nghĩ một chút không?”
Mạc Phi kiên quyết lắc đầu, “Tôi muốn tính toán lâu dài, kiên quyết không vì một lần thắng trận mà thua suốt đời!”
“Có ý gì?” An Cách Nhĩ khó hiểu.
“An Cách Nhĩ, cậu kiêu ngạo như vậy, nếu làm nô ɭệ của tôi sẽ rất thú vị.” Mạc Phi hai tay đỡ lấy cổ hắn, ấn lên gối đầu, “Đến lúc đó, tôi muốn làm lúc nào cũng được, cậu sẽ không có cách chống cự, sau đó sẽ bị khi dễ tới thảm hại, tôi chờ mong nhìn bộ dáng xin tha của cậu.”
“Anh đang mơ sao?” An Cách Nhĩ nhấc mi, “Mạc Phi, tôi tuyệt đối sẽ không thua, chờ anh thua, tôi sẽ bắt anh không mặc đồ đi tới đi lui, tùy thời tùy chỗ bắt anh làm người mẫu.”
“Tôi sẽ vui đến cực điểm!” Mạc Phi cười, hôn lên khuôn mặt An Cách Nhĩ, “Nếu cậu cần, bây giờ tôi sẽ cởi cho cậu nhìn.”
“Thật sao?” An Cách Nhĩ hưng trí, ngồi dậy, nói, “Vậy cởi đi, gần đây tôi mua được loại bùn dùng để nặn tượng tốt lắm, tôi muốn nặn người anh!”
“Không phải chớ?” Mạc Phi nói, “Bây giờ sao?”
“Ân!” An Cách Nhĩ đè lên người Mạc Phi, bắt đầu cởi y phục hắn.
“Này, đừng có chủ động như vậy được không?” Mạc Phi nói, “Còn nữa, tôi vẫn chưa phải nô ɭệ của cậu, vẫn có quyền từ chối nha!”
“Lúc nãy anh vừa nói nguyện ý mà, sao giờ lại từ chối rồi?” An Cách Nhĩ rất bất mãn nói.
“Thì sao?” Mạc Phi nói, “Cậu muốn tôi cởi cũng được, nhưng phải có điều kiện.”
“Nói đi!” An Cách Nhĩ rất sảng khoái.
“Tôi cởi cậu cũng phải cởi, cậu sờ tôi thế nào, tôi sẽ sờ lại thế nấy, cậu thấy sao?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, rất không cao hứng nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, anh gần đây chả dễ thương tí nào, lúc trước anh đâu có cãi lại lời tôi.”
Mạc Phi nhấc mi, “Không muốn chứ gì, vậy xuống ăn sáng.”
“Chờ một chút!” An Cách Nhĩ ngăn hắn lại, “Tôi muốn nhìn thân trên của anh, đặc biệt là xương sườn với vùng thắt lưng.”
Mạc Phi nhíu mày, cười khổ nói, “An Cách Nhĩ, cậu rất thích mấy chuyện đen tối.”
An Cách Nhĩ nâng mặt nói, “Cái gì chuyện đen tối, bởi vì vùng thắt lưng của anh rất được, tôi thích!” An Cách Nhị vừa nói vừa định cởϊ áσ Mạc Phi.
“Dựa theo lời tôi nói lúc nãy!” Mạc Phi ngăn An Cách Nhĩ lại, “Tôi cởi cậu cũng phải cởi! Hai chúng ta công bằng!”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Được.”
Mạc Phi thực sảng khoái, cởϊ áσ lên giường, thoải mái nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ duỗi hai tay, sờ vùng thắt lưng của Mạc Phi.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi hít một hơi, “Cậu xác định là đang tiến hành sáng tác tác phẩm, không phải muốn dụ dỗ tôi?”
“Tất nhiên là không!” An Cách Nhĩ tinh tế vuốt, sau đó nói, “Tôi muốn nhìn mông!”
Mạc Phi mở to hai mắt, “Cậu làm thế này cũng phải cho tôi sờ lại chứ!”
An Cách Nhĩ thoải mái gật đầu, “Có thể a!”
Mạc Phi cởϊ qυầи, An Cách Nhĩ muốn tiến tới sờ, nhưng bị Mạc Phi ngăn cản, “Ê… Có qua có lại nha, cậu cũng phải cởi, không thôi không cho nhìn!”
An Cách Nhĩ tựa hồ không sao hết, cởϊ áσ ngủ ra.
Nhìn động tác An Cách Nhĩ cởi đồ, Mạc Phi không biết tại sao lại khẩn trương lên. Hắn cảm thấy máu bắt đầu phun trào, thân thể khô nóng, miệng cũng khô. Không khỏi thấy hối hận, bây giờ chỉ được nhìn không được ăn, hại mình càng nhìn càng muốn.
An Cách Nhĩ còn đang tỉ mỉ nghiên cứu thân thể Mạc Phi, “Ân… Mạc Phi, đùi rất đẹp, bất quá hơi gầy, nếu có thể cường tráng thêm một chút thì sẽ càng hoàn mỹ.”
Mạc Phi nhẫn nại để An Cách Nhĩ sờ, thân thể đã có phản ứng.Cũng phải thôi, được người mình thích trêu chọc, không phản ứng mới lạ.
An Cách Nhĩ chuyển ra phía trước, thấy chỗ đó của Mạc Phi đã ngẩng cao đầu, lên tiếng, “Thật là… Cho nên mới nói tôi rất ngây thơ, Mạc Phi rất hạ lưu.”
“Cậu!” Mạc Phi căm tức ấn An Cách Nhĩ xuống giường, “Có giỏi thì để tôi sờ, xem coi có phản ứng không!”
An Cách Nhĩ thản nhiên, Mạc Phi vươn tay, nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve, lưu luyến ở vùng bụng, sau đó đi xuống, chậm rãi vuốt làn da mềm mại.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng hừ một tiếng, tựa hồ rất thoải mái lắc thắt lưng, “Mạc Phi, tôi đã từng thấy người làm chuyện này, bất quá tôi chưa từng được thể nghiệm.”
“Cậu muốn thể nghiệm sao?” Mạc Phi giật mình, tiến tới hỏi, “Muốn thể nghiệm một chút không, nói không chừng còn có lợi cho việc sáng tác!”
An Cách Nhĩ sờ cằm, hỏi, “Thể nghiệm với sáng tác có liên quan gì tới nhau?”
“Ân… Nghe nói sau khi trải qua chuyện đó, trạng thái với ánh mắt sẽ không giống như lúc trước, bình thường rất khó nhìn thấy.”
“Thật sao?” An Cách Nhĩ nghi hoặc.
“Đúng thế!” Mạc Phi gật đầu.
“Ân…” An Cách Nhĩ sờ cằm, nói với Mạc Phi, “Một khi đã vậy… Mạc Phi, anh làm đi,
tôi muốn coi!”
“Hả?” Mạc Phi há to miệng, “An Cách Nhĩ, cậu mới là hạ lưu nhất!”
“Vậy làm sao bây giờ, tự mình làm sao mà thấy.”
“An Cách Nhĩ… Cậu từng làm rồi?”
An Cách Nhĩ nhấc mi, “Ân… bất quá mỏi tay lắm, không có ý nghĩa.”
Mạc Phi tiến tới hỏi, “Chi bằng để tôi giúp cậu?”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi trước mặt, có chút do dự, ngay tại lúc hắn định gật đầu thì…
Dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa, sau đó là tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc, rồi nghe Oss lớn tiếng hô, “An Cách
Nhĩ, có ở nhà không, đại án tử a!”
“Oss đang kêu kìa.” An Cách Nhĩ quay sang nói với Mạc Phi.
Mạc Phi trầm mặc một hồi, nói, “Là ảo giác! Oss không tồn tại!” Nói xong liền cúi đầu xuống hôn.