Chương 8-5: Đơn giản và phức tạp

“Oss, anh tới đây làm gì?” An Cách Nhĩ hỏi, “Lại có án kiện?”

“Ân.” Oss gật gật đầu, ngồi xuống, “Đúng rồi An Cách Nhĩ, mấy đứa con nít không phải bị bắt mà là do cha mẹ giấu đi, để lừa tiền quyên góp từ thiện, lần này thật sự cám ơn cậu.”

An Cách Nhĩ nhấc mi, “Vậy mấy bậc cha mẹ đó có tội sao?”

“Ân.” Oss gật đầu, “Tất nhiên là có.”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Kỳ thật tôi không nên nói cho mấy người biết.”

“Tại sao?” Oss khó hiểu hỏi hắn.

“Anh nghĩ đi a.” An Cách Nhĩ nhấc chân, nói, “Nếu tôi không nói, vậy cha mẹ bọn nhỏ có thể thành công lấy được tiền, sau đó trả hết nợ, xã hội công chúng cũng thỏa mãn quyên góp cho bọn họ. Tạm thời không biết về sau bọn họ có đi đánh bài nữa hay không, nhưng ít nhất bây giờ mấy đứa nhỏ có thể sống trong điều kiện tốt. Nhưng nếu tôi nói ra, cha mẹ bọn nhỏ sẽ ngôi tù, nợ nần vẫn còn, tương lai cũng sẽ ảnh hưởng, mà còn bị dư luận khiển trách, bọn nhỏ cũng mất gia đình, ảnh hưởng tới quá trình phát triển, một bi kịch mới lại bắt đầu.”

Oss há to miệng ngồi một bên nhìn, cũng không biết nói cái gì mới phải.

An Cách Nhĩ không đợi Oss với Mạc Phi mở miệng, liền nói tiếp, “Bất quá thế giới này cũng rất mâu thuẫn, anh nghĩ đi a, đạo lý này có thể biến từ đơn giản trở nên phức tạp, nói ví dụ như phạm tội gϊếŧ người, bắn chết kẻ gϊếŧ người để báo thù cho người chết, nhưng báo thù cũng đồng thời sẽ gϊếŧ người, làm cho thân nhân của người đó đau khổ. Cho nên nói, bi kịch bắt đầu khi anh đi gϊếŧ người, bi kịch cũng sẽ bắt đầu khi anh đi phá án, bi kịch vĩnh viễn sẽ bắt đầu không có ngày kết thúc, trừ phi nhân loại bị hủy diệt. Nhưng nếu nhân loại bị hủy diệt sẽ là bi kịch lớn nhất của vũ trụ.”

Oss nặng nề trong chốc lát, xoay mặt nói với Mạc Phi, “Anh em, cho tôi ly nước, tôi khát.”

Mạc Phi dở khóc dở cười vào bếp lấy nước cho hắn, bước ra hỏi, “Lại có án tử sao?”

“Ân.” Oss gật gật đầu, nói xong, lấy ra một phần tư liệu đưa cho An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ mở tư liệu ra nhìn, bên trong có một tấm ảnh, trên tấm ảnh là một chuỗi dây chuyền ngọc ruby, một từ không thể hình dung vẻ đẹp của nó — xinh đẹp, hoa mỹ, ánh sáng lóa mắt… Hơn nữa ở giữa có một đóa hoa hồng ruby rất lớn, bốn phía được đính hàng trăm viên kim cương, tuyệt đối rất xa xỉ.

“Rất đẹp!” An Cách Nhĩ cầm tấm hình lên, giơ lên cao, hỏi Mạc Phi, “Mạc Phi, anh có biết tại sao loài người rất thích loại khoáng chất vừa cứng vừa sáng này không?”

Mạc Phi sửng sốt, nhìn tấm hình một cái, nghĩ nghĩ, “Bởi vì rất đáng giá?”

An Cách Nhĩ cười cười nói, “Cho dù ngọn đèn rực rỡ, cũng sẽ làm rất nhiều người lưu luyến, châu báu càng nhiều hơn, trên thế giới này có rất nhiều người sống vì tiền và châu báu, người bình dân, phú thương, làm nghề dệt, cả thuyền trưởng Jack cũng thế.”

“Nhưng hai thứ này xài không giống nhau.” Oss nói.

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Một thứ có điều chiếm lấy để hưởng thụ, thứ còn lại nhận được hưởng thụ từ nó.”

“Chuỗi hạt này là sao?” Mạc Phi hỏi.

“Bị trộm.” Oss thở dài, nói, “Ở một cuộc triển lãm châu báu, bị trộm đi, cũng không có manh mối gì, chính là đột nhiên biến mất.”

An Cách Nhĩ bật cười, “Oss, anh có an bài cảnh lực bảo hộ không? Cái này mất phải bồi thường đó a.”

“Cậu bán tôi đi cũng không có tiền đền.” Oss lắc đầu nói, “Cảnh sát đều dùng cảnh lực để bảo vệ người sống, đây là do ông chủ buổi bán đấu giá tự tìm bảo an chuyên nghiệp.”

An Cách Nhĩ gật đầu, Oss hỏi hắn, “Chúng ta bây giờ đi được chưa?”

An Cách Nhĩ buông tấm hình xuống, nói với hắn, “Từ từ đi, anh tra cho tôi chút tư liệu trước đi.”

Oss sửng sốt giương mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Tra cái gì?”

An Cách Nhĩ rút ra một tờ giấy, trên giấy viết địa chỉ của công trường ma quái kia. Đem tờ giấy đưa cho Oss, An Cách Nhĩ nói, “Anh giúp tôi tra một chút, chỗ này đã từng xây công viên… Hẳn là bên trong có một người tên Trịnh Lâu, hắn có thể là chủ sở hữu của một rạp xiếc còn là một diễn viên.”

Oss nhận tờ giấy, có chút khó hiểu, hỏi, “An Cách Nhĩ, tra cái này làm gì?”

An Cách Nhĩ mỉm cười, nói, “Trước khi đi tìm bảo thạch, tôi muốn biết thân phận hắn trước.”

“Đi tìm bảo thạch trước không được sao?” Oss vẻ mặt cầu xin.

An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, quay đầu nhìn Ace đang nằm, nói, “Ace, cắn hắn!”

“A!” Oss kinh hãi, lập tức đứng lên, nói, “Tôi đi tra ngay, hai người đừng ra ngoài, chờ tôi a!” Nói xong, xoay người bỏ chạy.

Chờ Oss đi rồi, An Cách Nhĩ bước tới sô pha ngồi xuống, vuốt lông Ace, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, tôi muốn ăn bánh ngọt quả mâm xôi.”

Mạc Phi chấn động, nói, “An Cách Nhĩ, sao cậu biết tôi mua quả mâm xôi chuẩn bị làm bánh ngọt?”

An Cách Nhĩ trả lời, “Hôm qua anh vào một cái blog về bánh tráng miệng, trên đó có chỉ làm bánh ngọt quả mâm xôi, anh xem rất cẩn thận, sau đó sáng sớm hôm nay anh đã ra ngoài mua đồ, trong đó có một gói to, bao gói là của tiệm bánh ngọt, nhưng tôi không ngửi thấy mùi bánh ngọt hay bánh mì, cho nên chắc là anh tới đó mua mứt trái cây, chắc là quả mâm xôi rồi. Dù sao lần trước làm bánh vẫn còn dư chút nguyên liệu, mà anh lại là người không thích lãng phí.”

Mạc Phi dở khóc dở cười, “An Cách Nhĩ, tôi đi làm bánh ngọt, cậu nói chuyện công trường kia cho tôi nghe?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Ân, được.”

Sau đó, hai người cùng vào bếp, Ace nằm trên ghế ngủ.

Mạc Phi đánh trứng so với lần trước thuần thục hơn nhiều, An Cách Nhĩ dựa vào một bên nhìn. Mạc Phi có năng lực học tập rất tốt, có vài thứ, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể học được.

“Nói đi, sao cậu biết Trịnh Lâu diễn trò?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ nói, “Mạc Phi, nếu anh gặp phải một chuyện ma quái, anh sẽ nghĩ tới cái gì đầu tiên?”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, lắc đầu, hắn không hiểu được ý tứ của An Cách Nhĩ.

“Ân… Nói cách khác đi.” An Cách Nhĩ nói, “Tất cả các câu chuyện ma, nếu bỏ ma đi, thì sẽ chỉ là một câu chuyện đơn giản, đúng không?”

“Đúng.” Mạc Phi gật gật đầu.

“Chúng ta đem chuyện thấy cương thi lần này xóa đi, như vậy có thể đơn giản biến thành: Có người tới tìm chúng ta đi thăm dò — chúng ta tới công trường — phát hiện người kia không tồn tại — công trường xuất hiện thứ quái lạ — công nhân đều nhìn thấy — ngày hôm sau báo chí lại không đưa tin.” An Cách Nhĩ đơn giản tổng kết.

“Ân.” Mạc Phi gật đầu.

“Mạc Phi, trên đời này, cho dù là do quỷ làm, cũng phải có lý do.” An Cách Nhĩ nói, “Lý do chỉ có một, có lý do phức tạp, rất khó phỏng đoán, nhưng trái lại chúng ta có thể đoán ra kết quả.”

“Suy đoán thế nào?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.

“Không biết anh có để ý tới một số chi tiết không.” An Cách Nhĩ nói, “Lúc chúng ta tới công trường, ở đó không bật đèn.”

“Ân.” Mạc Phi gật gật đầu, “Vì công nhân đều đi ăn cơm hết rồi.”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Công nhân đi ăn cơm phần lớn đều đi theo nhóm, tuy rằng tôi không có thường thức cuộc sống gì, nhưng tôi vẫn biết có vài công nhân sẽ mua cơm về lều ăn.”

“Đúng thế.” Mạc Phi gật gật đầu.

“Tôi quan sát được, công trường đó rất lớn, nhưng công nhân không nhiều, hơn nữa cơ sở thiết bị có chút đơn sơ, còn có người trực ban, anh có biết ý nghĩa của việc này là gì không?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Ân…” Mạc Phi nghĩ nghĩ, nói, “Lão bản rất hà khắc.”

“Ân!” An Cách Nhĩ tán thưởng gật đầu, “Mạc Phi, anh tiến bộ rất nhanh, nếu Oss có một nửa của anh, sẽ không phải mỗi ngày đều kinh ngạc.”

Mạc Phi dở khóc dở cười, “Oss có ưu điểm của hắn, kỳ thật cũng đâu có ngốc, mỗi người đều có sở trường không giống nhau.”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Anh rất giỏi, nếu một người có thể luôn nhìn thấy ưu điểm của người khác, người đó sẽ trở nên rất tích cực, cũng học được rất nhiều.”

Mạc Phi có chút ngượng ngùng, An Cách Nhĩ lúc khen người khác luôn luôn trực tiếp, lên tiếng, “Tôi cảm thấy lão bản kia không cho công nhân bật đèn, chắc là để tiết kiệm điện, không mướn nhiều công nhân, còn có người giám sát, cho nên tôi nghĩ hắn rất hà khắc, hơn nữa hôm qua tôi đã đọc được trên tạp chí, hắn là loại người ác ôn.”

“Tương đối chính xác.” An Cách Nhĩ gật gật đầu, nói tiếp, “Lão bản hà khắc tất nhiên sẽ làm công nhân oán hận, nếu chuyện ma quái ở công trường nháo lớn, lão bản kia sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, nhóm công nhân sẽ cảm thấy rất vui. Nhưng anh đoán đi, hình chụp được gửi đi nhiều như thế sao lại không được đăng tin?”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Bọn họ… Dùng những tấm hình đó vơ vét tiền của lão bản?”

“Thông minh.” An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu, tựa hồ cảm thấy có chút thành tựu, thân thủ vỗ vỗ sau ót Mạc Phi, “Rất có giá trị lợi dụng, vậy mới có thể giữ kín bí mật tuyệt đối.”

“Muốn làm mấy chuyện này là công nhân?” Mạc Phi giật mình.

An Cách Nhĩ khoát tay áo, nói, “Đây là trò đùa dai rất tốn kinh phí phải có chút tiền, muốn tạo ra mấy chuyện này, phải có nhiều tiền và năng lực.”

“Ý cậu là, Trịnh Lâu từ đó kiếm được lợi ích?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ nói, “Chúng ta theo kết quả suy ra lý do, như vậy cũng có thể từ kết quả khác suy ra lý do khác.”

“Kết quả khác?” Mạc Phi tựa hồ khó hiểu.

“Tại sao phải gọi chúng ta?” An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi, “Mánh lới này, cho dù không có chúng ta, cũng đã có công nhân ở hiện trường lưu lại chứng cứ, thế gọi chúng ta tới làm gì?”

Mạc Phi sửng sốt, nghĩ nghĩ, “Hắn còn cố ý cho chúng ta thấy cương thi trên đường, còn có hồn ma ở công trường… Hắn là muốn chúng ta tin?”

“Mạc Phi, trử bỏ học cách suy luận ra, anh cũng cần phải học cách suy luận sâu hơn.” An Cách Nhĩ nói, “Tôi không biết là ai chỉ điểm cho Trịnh Lâu tìm được tôi, mà hắn cũng rất hiểu tôi cho nên đạt được hai mục đích.”

“Hai mục đích gì?” Mạc Phi truy vấn.

“Chân tướng vĩnh viễn ở ngay trước mắt đó Mạc Phi!” An Cách Nhĩ nói, “Thứ nhất chính là tôi biết chuyện này, thứ hai, tôi biết chuyện nhưng không nói ra.”

Mạc Phi nhíu mày, “Hai thứ này quan trọng sao?”

“Phi thường quan trọng.” An Cách Nhĩ gật đầu, nói, “Lão bản kia ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ lý do chính là công trường có ma, vô luận hắn bồi thường hay bán đất đi, có thế nào thì chuyện tổn thất cũng sẽ tốt hơn là chuyện ma bị phát tán ra ngoài.”

“Đúng.” Mạc Phi gật gật đầu.

“Nói cách khác, nhóm công nhân lợi dụng điều này mà hứa hẹn và uy hϊếp, lấy được bồi thưởng của lão bản, Trịnh Lâu có thể ra giá thấp mua được mảnh đất kia.” An Cách Nhĩ nói, “Đây là tôi suy đoán một trong những lý do hắn chơi trò đó.”

“Vậy sao hắn lại khẳng định cậu sẽ không nói ra?” Mạc Phi hỏi, “Cậu có hình mà.”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, nhìn Mạc Phi, “Anh nói xem, tôi sẽ nói sao?”

Mạc Phi trầm mặc một hồi, lắc đầu, nói, “Cậu sẽ không nói, nếu nói ra, nhóm công nhân sẽ không được đền tiền, trước nay cậu đều trợ giúp kẻ yếu.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, nói, “Tên Trịnh Lâu kia, thành công đem lợi ích của hắn buộc chung với lợi ích của công nhân, do đó thành công che miệng tôi lại, mặt khác, hắn không phải đã cho tôi tiền thù lao rồi sao?” Nói xong, vươn tay chỉ chỉ tiền trên bàn.

“Sau đó?” Mạc Phi hỏi, “Chuyện này cậu biết, sẽ gây chú ý, nhưng mà nó có lợi ích gì?”

An Cách Nhĩ cười cười nói, “Anh cũng đã nói, lão bản kia là một tên ác ôn, hắn tự nhiên cũng đã biết hành vi của Trịnh Lâu, sinh khí là khó tránh khỏi. Nếu nói về tính kế buôn bán, hắn cuối cùng sẽ không thắng được Trịnh Lâu cáo già, nhưng hắn sẽ không để yên, có lẽ sẽ phái người tới công trường quấy rối, có lẽ sẽ có người tới ám hại Trịnh Lâu, tóm lại là muốn trả thù.”

“Tôi đã hiểu.” Mạc Phi gật đầu, “Trịnh Lâu cho mình một đường lui, vì cậu quan hệ rất chặt chẽ với cảnh sát, nếu hắn xảy ra chuyện gì, cậu sẽ tự nhiên biết là do tên lão bản kia làm, hơn nữa trên tay cậu còn có chứng cứ… Hắn có thể dùng để uy hϊếp lão bản, dùng để bảo vệ tính mạng, được ưu đãi mà không cần mạo hiểm, thật là thông minh.”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Đúng là phi thường khôn khéo!”

“Đúng rồi.” Mạc Phi lại hỏi, “Cậu vừa mới nói Trịnh Lâu có thể ra giá thấp, còn hoài nghi hắn mở rạp xiếc, còn lý do khác sao? Vậy sao cậu còn nói hắn là diễn viên?”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, vươn ngón tay quẹt miếng kem dính trên mũi Mạc Phi, bỏ vào miệng liếʍ liếʍ, “Chuyện ma quái ấy, Mạc Phi, tôi nói, đây là chuyện ma quái, trên đời này ai có thể làm hai cương thi không có cơ sở xuất hiện, rồi biến mất ngay trước mặt, lại có thể chế tạo hồn ma ở trước mặt nhiều người như vậy?”

Mạc Phi sửng sốt, phản ứng lại, “Nhà ảo thuật?”

An Cách Nhĩ gật đầu, nói, “Đừng nói là làm hai cương thi biến mất, cho dù là làm nữ thần tự do biến mất, cũng có thể làm được, trên đời này không có ai che mắt được nhân loại giỏi bằng nhà ảo thuật.”



Đợi bánh ngọt chín, mùi hương ngọt ngào tỏa ra bốn phía, Oss cũng đã trở lại, nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, tra ra người cậu nói rồi, hắn lúc trước là chủ một rạp xiếc, là một nhà ảo thuật.”

Mạc Phi xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, gọi tới trung tâm phòng dịch bệnh, nói là ở gần công trường xây dựng đó có chó điên thường lui tới, động vật trong rạp xiếc cũng hình như chưa được tiêm phòng.”

Mạc Phi mở to mắt, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu định đâm sau lưng hắn?”

An ách Nhĩ cười cười, nói, “Tất nhiên hắn hiểu tôi nhưng không phải hiểu rất rõ! Tôi tôn trọng công bằng, không có lý do gì cho hắn chiếm hết tiện nghi. Nếu muốn lợi dụng tôi, thì phải trả giá. Mặt khác, nếu có thể để động vật trong đoàn xiếc được thả về thiên nhiên, vậy cũng rất tốt.” Nói xong, đứng lên, “Đi thôi, Oss, tới chỗ bán đấu giá.”

Oss không hiểu gì hết nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu lúc nào cũng ỷ vào bản thân thông minh tài trí đi hoành hành ngang ngược!”

An Cách Nhĩ nhấc mi nhìn hắn, nói, “Oss, cho nên mới nói anh ngốc, thám tử vĩnh viễn không cần thông minh, chỉ cần có lối suy nghĩ đúng đắn là được, quá mức thông minh sẽ tưởng tượng nhiều, kéo dài lực chú ý và mất tập trung.” Nói xong, cầm miếng bánh ngọt lên cắn một miếng, nói với Mạc Phi, “Ngon lắm!”