- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tội Ái An Cách Nhĩ: Ám Dạ Thiên
- Chương 7-4: Luân hồi chi môn
Tội Ái An Cách Nhĩ: Ám Dạ Thiên
Chương 7-4: Luân hồi chi môn
“Cậu biết người này?” Oss kinh hãi.
An Cách Nhĩ chậm rãi bước tới buồng điện thoại, thi thể đã được đưa đi, chỉ còn nhưng vết máu bắn đầy bên trong, cũng đã được dùng bạch tuyến vẽ lại, không trọn vẹn tứ chi.
“Cô ấy có phải thiếu mất trái tim, gan, mắt trái, cùng một mảng vai với xương quai xanh? Đầu cũng bị đυ.c một hốc?” An Cách Nhĩ hỏi.
Oss mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Đừng nói với tôi là cậu cũng biết hung thủ nha!”
An Cách Nhĩ xoay mặt lại nhìn về phía vùng núi, đưa tay chỉ chỉ nói, “Biết ngọn núi đó là ở đâu không?”
“Ân, ngân đỉnh sơn.” Oss nói, “Hình như là có công viên gì đó?”
“Ngân đỉnh sơn là di chỉ thời tiền sử.” An Cách Nhĩ đút tay vào túi, nói với Mạc Phi và Oss, “Lên núi xem sẽ biết, đây cũng không phải cái gì ăn thịt người, tôi thấy là có nguyên nhân khác.”
Oss và Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, cùng An Cách Nhĩ lên núi, để đảm bảo an toàn, Oss còn gọi thêm vài cảnh viên đi theo.
“An Cách Nhĩ, sao cậu biết người bị hại?” Mạc Phi tò mò hỏi.
“Cô ấy tên là Dương Nhạc, đang theo học khoa lịch sử, hình như còn có khảo cổ học, đối với văn minh tiền sử phi thường si mê.” An Cách Nhĩ nói, “Tôi đã từng xem qua một ít về di chỉ thời tiền sử, còn có mấy bức tranh về vật tổ, bùa chú với người tiền sử, cô ấy vì những thứ này mà đến tìm tôi, muốn tôi xem qua phòng nghiên cứu.”
“Cô ta nghiên cứu cái gì?” Oss tò mò hỏi, “Ở đây là hoang sơn dã lĩnh, một cô gái ở đây làm gì?”
“Oss!” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng khoát tay chỉ chỉ hắn, nói, “Anh phải biết rằng, văn minh tiền sử đối với nhân loại có lực hấp dẫn vô cùng lớn.”
“Có cái gì hấp dẫn chứ?” Oss, “Ăn thịt sống, gặm vỏ cây, chỉ mặc một cái khố…”
An Cách Nhĩ có chút chán ghét nhìn hắn, “Tiêu chuẩn cuộc sống của anh vĩnh viễn chỉ có ăn với mặc!”
Oss nhấc mi, “Có ăn mặc là tốt rồi, tôi là tầng lớp lao động!”
An Cách Nhĩ không thèm để ý nữa, xoay mặt hỏi Mạc Phi, “Anh có muốn biết không?”
Mạc Phi gật gật đầu, nói, “Hôm đó cô ta gọi điện tới còn nói ‘tôi sai rồi’.”
“Sai rồi?” Oss nhíu mày, “Nói như vậy đây không phải chuyện ngẫu nhiên xảy ra? Mà là có người tìm cô ta báo thù hay có cái gì khác?”
Mạc Phi nhún nhún vai, “Tôi chỉ nghe được tiếng thú kêu, không nghe thấy gì khác.”
“Dương Nhạc đang điều tra về văn minh tiền sử, nghe nói là từ một bộ lạc ăn thịt người.” An Cách Nhĩ nói.
“Bộ lạc ăn thịt người?” Oss nhíu mày, “Cái này không phải sống trong rừng ở nước ngoài sao? Nước chúng ta cũng có hả?”
An Cách Nhĩ cười cười với Oss nói, “Trong lịch sử loài người có rất nhiều trường hợp tàn nhẫn với đồng loại, có khi là vì nạn đói, có khi bởi vì yêu thích, đương nhiên, còn có vì sùng bái.”
“Tôi đã từng đọc qua những tin tức về các bộ lạc sống trong rừng ở Phi Châu và Đông Á.” Mạc Phi nói, “Bọn họ thật ra cũng không phải bởi vì đói mà ăn thịt người, chỉ là vì nguyên nhân trong một mặt nào đó của tâm hồn.”
“Ân.” An Cách Nhĩ rất tán thưởng nhìn Mạc Phi, nói, “Lượng tri thức của anh sau khi học xong so với tên Oss ngu ngốc này hơn rất nhiều! Chỉ số thông minh đảm bảo cao hơn hắn ít nhất 50 điểm, mặt khác, Mạc Phi, anh trẻ hơn hắn, cũng đẹp trai hơn hắn, thân thể nhất định khỏe mạnh hơn, về sau khẳng định sẽ cường hơn hắn rất rất nhiều lần.”
Oss có chút vô lực nhìn hắn, nói, “An Cách Nhĩ, tôi mang người theo, làm ơn có thể cho tôi chút mặt mũi được không?”
An Cách Nhĩ cũng không thèm nhìn hắn, nói tiếp, “Đồng loại tàn nhẫn với nhau, ở giới động vật ít gặp hơn, nhưng cũng có tồn tại, phần lớn không phải vì đói khát, mà là vì một nguyên nhân nào đó. Ví dụ như con sư tử trẻ hơn đánh bại con đầu đàn, như vậy nó sẽ chiếm lĩnh được vị trí đầu đàn, cũng bởi vì thế, nó muốn cắn chết sư tử con của con đầu đàn trước để con sư tử cái có thể động dục thêm lần nữa, vậy thì sẽ có thể sinh ra hậu duệ của nó.”
“Trực tiếp cắn chết sao?” Oss tựa hồ có chút bất mãn, “Vậy mà sư tử mẹ vẫn đi theo nó?”
An Cách Nhĩ nhìn hắn lắc đầu, hỏi, “Oss, bình thường lúc nhàn rỗi, anh xem tiết mục gì trên TV? Chưa bao giờ xem thế giới động vật sao?”
Oss xấu hổ, thật lâu sau mới nói, “Tôi rất bận… hơn nữa tôi chỉ thích xem hài kịch, làm sao?”
Cảnh viên phía sau đếu phá lên cười, Oss quay đầu lại trừng bọn họ, “Sao không tự nhìn mình đi? Làm cảnh sát mà còn nghiện coi phim kinh dị?!”
“Bộ lạc ăn thịt người, phần lớn đều là ăn kẻ thù, nghe nói đa số nam nhân, đối với hậu duệ của mình, là một loại khẳng định vô cùng vững chắc.” An Cách Nhĩ không hề trêu đùa Oss, nói, “Mà nước chúng ta trải qua nhiều thế hệ, về mặt tín ngưỡng có thể xem là thống nhất, vẫn cho rằng ăn thịt người là không đúng, ăn thịt người phần lớn đều là do cuộc sống bức bách… Bất quá, ở thời Đường rất phồn thịnh, lại xuất hiện trường hợp này, thịt chó năm trăm đồng một cân, thịt người một trăm đồng một cân.”
Oss thở dài, “Ham muốn ăn uống của tôi đã bị cậu phá hủy hoàn toàn, rõ ràng về sau tôi nên ăn chay.”
An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Thực vật cũng có cái ăn sẽ sinh bệnh, mỗi lần hô hấp, đều sẽ làm hàng vạn tế bào vi sinh vật chết đi, Oss, nếu anh muốn làm người lương thiện thì đừng ăn uống cũng khỏi hô hấp.”
Oss xấu hổ rút rút khóe miệng.
Rất nhanh mọi người đã bước tới chân núi, An Cách Nhĩ cau cau cái mũi, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, cảm thấy hơi cao, liền dừng lại.
Oss hỏi hắn, “Không lên sao?”
An Cách Nhĩ nhìn nhìn thấy phía trên có một xe cáp, nói, “Lần trước tôi ngồi xe đi lên.” Quay sang nói với Oss, “Anh lên trước đi, đem xe cáp xuống, sau đó tôi lên.”
Mắt Oss trừng muốn lòi ra ngoài, “An Cách Nhĩ, cậu so với heo còn lười hơn!”
An Cách Nhĩ nhìn nơi khác nói, “Tôi thông minh hơn heo, tự nhiên có thể so sánh lười hơn.”
Oss mở to mắt, “Ý của cậu là, heo chịu khó thì nó sẽ ngu?”
An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Oss,có chút ác ý cười, “Có một số là bởi vì trời sinh chịu khó.” Vừa nói vừa vỗ vỗ Mạc Phi, lại nhìn Oss liếc mắt một cái, nói, “Còn lại… chính là vốn sinh ra đã kém cỏi, phải dùng chịu khó bù vào.”
Oss nửa ngày không nói được câu nào, hổn hển dẫn cảnh viên lên núi, miệng than thở, “Mẹ ơi, thằng nhóc này vô pháp vô thiên, có một ngày ông trời có mắt thu hắn thì tốt rồi, thật muốn thấy bộ dáng bị người khác giáo huấn của hắn!”
An Cách Nhĩ đắc ý, nhìn Mạc Phi một bên, Mạc Phi đứng ở ven đường, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân.
“Mạc Phi?” An Cách Nhĩ bước tới, “Nhìn gì đó?”
Mạc Phi ngồi chồm hổm xuống, ngửa mặt lên nói, “An Cách Nhĩ, chỗ này hình như có vết máu.”
An Cách Nhĩ cúi đầu nhìn theo chỉ dẫn của Mạc Phi, chỉ thấy trên đường đi của xe cáp thông lên núi, có rất nhiều vết máu loang lổ.
An Cách Nhĩ nhíu mày, nói, “Đại khái xe cáp xuống đây cũng không ngồi được,” Vừa nói vừa nhìn xung quanh, nói với Mạc Phi, “Nhìn đi, xung quanh không có máu.”
Mạc Phi nhìn hắn, hỏi, “Ý cậu là, hung thủ vẫn còn ở trên đó?”
“Ân… Có lẽ là vậy.” An Cách Nhĩ còn đang suy nghĩ sờ sờ cằm.
Lúc này, Oss đã lên núi, nhìn thoáng qua xe cáp, vẫy vẫy với Mạc Phi và An Cách Nhĩ dưới chân núi, bảo hai người lên đây.
An Cách Nhĩ cau mũi, tựa hồ không tình nguyện, Mạc Phi hỏi hắn, “Bằng không để tôi cõng cậu?”
An Cách Nhĩ lập tức nở nụ cười, gật đầu.
Mạc Phi cúi lưng xuống, để An Cách Nhĩ lên lưng, chạy nhanh lên núi, An Cách Nhĩ tựa trên bả vai hắn, cảm thấy vô cùng vui vẻ, Mạc Phi cứ như thế chạy như bay lêи đỉиɦ… Oss cùng vài cảnh viên đã rút súng ra, phân công nhau chia làm hai bước tới hai bên khu nhà. Oss xoay mặt, liền nhìn thấy Mạc Phi cõng An Cách Nhĩ chạy lên tới, bất đắc dĩ nhìn trời khinh bỉ.
An Cách Nhỉ vỗ vỗ Mạc Phi, nói, “Qua xe cáp xem thử đi.”
Mạc Phi còn tưởng An Cách Nhĩ tự mình nhảy xuống, quay đầu lại nhìn hắn, “Cậu không xuống sao?”
An Cách Nhĩ dùng khủy tay chọc bả vai Mạc Phi, nói, “Dù sao lát nữa cũng phải xuống, ở trên lưng anh tiện hơn.”
Mạc Phi hết nói nổi, cõng An Cách Nhĩ bước tới bên cạnh xe cáp.
An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua bên trong, bên trong có rất nhiều máu… Khẽ nhíu mày, có chút nghi hoặc.
“Ê!” Oss đè thấp thanh âm gọi An Cách Nhĩ, “Có người ở bên trong không vậy?”
An Cách Nhĩ quay đầu lại nhìn hắn, nói, “Có lẽ… Vẫn còn một người bị hại.”
Tất cả mọi người đều mở hai mắt – Còn một người bị hại?
An Cách Nhĩ khe khẽ thở dài, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, cho tôi xuống.”
Mạc Phi cẩn thận để An Cách Nhĩ xuống, sắc mặt hắn không tốt lắm, đứng tại chỗ cân nhắc trong chốc lát, sau đó đút hai tay vào túi, bước vào khu nhà.
Oss dùng bộ đàm triệu tập cảnh viên, thấy An Cách Nhĩ bước tới khu nhà lập tức ngăn hắn lại, “Này, đừng làm xằng bậy, nếu hung thủ ở bên trong thì sao, chính là một tên biếи ŧɦái đó!”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng cười cười, nói, “Đừng lo.” Nói xong, liền mang mọi người vào trong, Mạc Phi đuổi theo, Oss cũng không biết làm sao vẫy vẫy tay với cảnh viên phía sau, bước vào khu nhà
Cái gọi là phòng nghiên cứu thật ra chỉ là một căn phòng nhỏ trong khu nhà trắng đơn sơ, là do một số thầy trò với với những người ham mê khảo cổ học tự trả tiền xây nên, ở nơi thành thị phồn hoa, phần lớn đều đã phá rừng xây nhà, chỉ còn ở đây là có một chút di chỉ tiêu điều, làm cho nhóm khảo cổ học đều nghiện. Những thứ cần mang đi đều đã bị người lấy đi hết, bọn họ chỉ phát hiện ra một ít, phỏng đoán rất khó phục hồi, một khi có đột phá trọng đại gì đó, cũng chưa chắc tới phiên bọn họ.
An Cách Nhĩ mang người vào khu nhà, bước lên lầu, mở cửa phòng màu trắng đang khép hờ, bên trong là một căn phòng rỗng. Sàn nhà đã bị đυ.c lỗ lớn làm tầng hầm, tựa hồ đã do người đυ.c nhiều năm.. Mở tầng hầm ra, bốn phía được bày nến trắng, nhưng đều đã cháy hết, chỉ còn lại sáp lưu lại ở phía dưới… Huyết tương màu đỏ trên nền đất đầy bùn, vẽ ra một hoa văn vòng tròn quỷ dị. Chính giữa, có một bộ xương khô đầy đủ, đầu đặc biệt lớn, bộ xương khô có cái cằm hình vuông, dáng người rõ ràng ngắn nhỏ, hai tay rất dài.
Hơn nữa càng quỷ dị chính là, bộ xương kia cơ hồ đã hóa đá, trong hốc mắt được thả hai con mắt, trong l*иg ngực được đặt đầy đủ nội tạng… Trên người cơ hồ đều được rưới máu.
“Nội tạng đầy đủ!” Oss nói, “Hung thủ chỉ lấy một phần trên người Dương Nhạc, vậy là nói, những thứ khác được lấy trên một người nữa?”
An Cách Nhĩ nhún vai, từ chối cho ý kiến.
“Đồ án này là gì?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ trả lời, “Một bùa chú gì đó.”
Oss cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau – Cũng như không.
An Cách Nhĩ nhìn nhìn bốn phía, xoay người nói với cảnh viên, “Mọi người phân tán, mang theo cảnh khuyển, đi xung quanh tìm, nếu tìm không thấy, người có thể sẽ không sống nổi.”
Chúng cảnh viên lập tức xoay người chạy ra ngoài, Oss giậm chân giận dữ, “Mấy người là thủ hạ của tôi hay của hắn?! Không có mệnh lệnh của tôi không được đi, có phải hắn kêu nổ súng bắn tôi mấy người cũng làm?!”
Nhưng Oss la thì cứ la, cảnh viên đã sớm chạy mất dạng.
Mạc Phi ở bên cạnh lắc đầu cười khổ, An Cách Nhĩ bước tới chính giữa bùa chú, cúi đầu, tinh tế nhìn bộ xương khô.
Oss bước tới, cúi đầu, cẩn thận không giẫm phải vết máu, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, rốt cuộc là sao?”
An Cách Nhĩ quay đầu nhìn Oss, cười nhẹ, “Cẩn thận nha, bùa chú này có tên là luân hồi chi môn.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tội Ái An Cách Nhĩ: Ám Dạ Thiên
- Chương 7-4: Luân hồi chi môn