"Ngày 19/12/2010
Hôm nay là chủ nhật nên không phải đến giảng đường. Chị hai mất đã được hơn hai tuần mà cảnh sát vẫn chưa tìm ra kẻ đã hại chết chị. Họ chỉ vớt được chiếc xe tải gây tai nạn ở dưới sông. Những người ở gần đó kể lại hôm chị tôi mất, chiếc xe ấy đã chạy rất nhanh và mất thắng khi qua cầu. Kết quả là đâm thẳng xuống sông.
Tôi thật sự không có cách nào để giũ bỏ cái suy nghĩ kẻ gϊếŧ chết chị hai vẫn còn sống và đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Không, hắn nhất định phải đền tội.
Mắt nhắm mắt mở đặt chân xuống giường, tôi mò mẫm mãi không ra đôi dép nhựa. Con chó chết tiệt lại tha nó đi đâu mất rồi?
- Tina, mau trả dép cho tao - Tôi làu bàu lê bàn chân không đi tìm con chó.
Giờ này Thảo Nguyên đã không còn ở nhà. Nó thường đi làm từ lúc trời chỉ vừa hưng hửng. Những thứ có liên quan đến Võ Thế Anh nó rinh về còn nhiều hơn tất cả đồ đạc. Trong khi con nhỏ lo chăm chút cho từng cây bút, cái ly có hình anh ta thì con Tina mấy ngày bị bỏ đói. Đống phân của nó làm hôi thối phòng không ai dọn.
Mỗi lần như vậy, tôi lại phải vừa rủa vừa xách đồ đi lau dọn. Vì nhà dơ mình chịu không được chứ chó của nó có chết cũng chẳng liên quan. Trong lúc đang tức giận, con Tina lại cứ lởn vởn giữa hai chân. Đã mấy lần tôi dùng cây lau nhà phang vào mặt nó nhưng vẫn không thể làm cho con chó sợ.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi giở l*иg bàn lấy ra nửa miếng bánh mì ngọt. Hôm nay có nhiều việc phải làm nên không thể để bụng trống. May mà hôm qua có dành lại chút ít.
Lại là cảm giác ươn ướt khó chịu đến quen thuộc. Tôi cúi xuống gầm bàn để nhìn con chó nhỏ xíu đang xoay vòng và kêu hư hử.
- Đây là đồ ăn cho người, không phải của chó.
Dứt lời thì lạnh lùng hất nó qua một bên rồi tiếp tục cho từng mẩu bánh vào miệng. Nhưng chưa tới một phút sau con chó đã lại tìm tới. Lần này, nó đặt cả hai chân trước lên ống quần tôi và tiếp tục rêи ɾỉ.
- Cút đi!
Con chó kêu lên một tiếng rồi đột nhiên im bặt.
Chết thật, mình lỡ chân đá nó mạnh quá rồi chăng?
Tôi giật mình chui xuống gầm bàn tìm Tina, trong đầu đang dựng lên vẻ mặt điên tiết của Thảo Nguyên khi biết con chó đã chết.
- Tina Tina, mày đâu rồi? Mau ra đây tao iếng bánh mì.
Không có âm thanh nào đáp lại. Vậy là con chó chết thật rồi. Nếu tính theo góc đá thì xác của nó phải nằm đâu đây thôi chứ.
Tôi nằm bẹp xuống đất để nhìn vào gầm giường.
Một khối tròn vo với cái đuôi xoăn tít đang co mình trong góc. Không thể phân biệt đâu là đầu và đâu là thân của nó nữa.
Trái tim tôi bỗng chùn xuống khi nhớ ra mình cũng từng sợ hãi đến nỗi chui vào góc tường.
- Tina, mau ra đây...Không đá hay đánh mày nữa...
Con chó vẫn nằm im nhưng cái đuôi thì khẽ ve vẩy. Tôi rướn người và đưa tay túm lấy nó. Tina sợ hãi đến cứng cả người. Tôi đặt con chó lên đùi và im lặng nhìn nó run rẩy một cách đáng thương.
- Vì mày cũng giống tao nên sẽ được ăn một miếng.
Mẩu bánh mì nhỏ có vẻ hữu hiệu hơn những lời xoa dịu. Cái đuôi nó lại xoay tít trông thật ngộ nghĩnh. Tôi nhớ lại ngày ấy...
Nếu có đuôi, có lẽ mình cũng giống như con chó này khi chị hai xuất hiện.