Chương 37

Kình Trạch hơi bất đắc dĩ thở dài, phải làm như thế nào để nói cho cậu, ở trước mặt người của gia tộc Kình Thiên cậu kêu bạch tuộc này bạch tuộc kia là một hành vi rất không lễ phép? Giống như ở trước mặt hòa thượng kêu con lừa trọc, làm cho đối phương không thoải mái.

Thế nhưng nghĩ lại cũng không có gì không đúng, đối với một ít người rộng rãi, có đôi khi cũng sẽ gọi mình là bạch tuộc.

Nếu Đan Kỳ cảm thấy đứa trẻ trong bụng là tiểu bạch tuộc, cũng coi như là một loại thú vị.

Thời gian mang thai của gia tộc Kình Thiên cũng không có gì không thoải mái, hiện giờ Đan Kỳ cũng gần bốn tháng, bụng cũng chưa hiện ra rõ. Thế nhưng nếu dùng tay sờ vẫn cảm nhận được.

Kình Trạch muốn sờ một chút, lại không giám tự đồng sờ, liền hỏi ý kiến Đan Kỳ: “Tôi có thể sờ xem sao không?”

Đan Kỳ nói: “Đương nhiên là có thể, thế nhưng tôi còn chưa nấu cơm xong, anh tự tùy ý nha!” nói xong Đan Kỳ xoay người sang chỗ khác tiếp tục nấu cơm, gương mặt và tai cũng không nhịn được đỏ lên. Tim cậu nhảy bang bang, tưởng tượng cảm giác Thần Tướng vuốt ve bụng cậu.

Rất nhanh, Kình Trạch ôm cậu từ sau lưng, đôi tay phủ lên bụng nhỏ của cậu.

Thân thể Đan Kỳ hơi cứng đờ, cậu cảm thấy mình sắp tự cháy. Cũng may Kình Trạch không ôm cậu lâu, chỉ đứng một bên hỏi cậu: “Lấy tên gì cho nó mới tốt đây?”

Đan Kỳ còn nhớ rõ tên của Thần Tướng—- Nam Hoa.

Đan Kỳ suy nghĩ nói: “Gọi…. Tiểu Hoa đi!”

Tên này vừa ra khỏi miệng, Đan Kỳ liền cảm thấy vẻ mặt hơi ngượng. Cậu sinh con cho Thần Tướng, loại chuyện không tưởng này đã xảy ra như vậy.

Kình Trạch bên cạnh cũng không hề có bất cứ ý kiến gì, còn tán thưởng gật đầu nói: “Kình Hoa, rất dễ nghe.”

Đan Kỳ đem món ăn cuối cùng ra mâm nói: “Vậy…. chúng ta ăn cơm trước đi!”

Kình Trạch giúp cậu bê mâm, nháy mắt trong nhà ăn nhỏ toàn là mùi thơm.

Hôm nay Đan Kỳ xào cải dầu với nấm, cà chua hầm thịt kỷ tử, còn có một chén mì sợi rau chân vịt nóng hầm hập nữa. Đan Kỳ lấy ra loại bột thường dùng rồi trộn với rau dưa, làm ra hai chén mì sợi nho nhỏ.

Kình Trạch lần đầu tiên ăn mì sợi đã bị sốc, hắn vừa ăn vừa dựng ngón tay cái lên với Đan Kỳ nói: “Ăn rất ngon! Tay nghề của em rất tốt.”

Mấy ngày nay Đan Kỳ phát sóng trực tiếp nội dung chủ yếu đều xoay quanh đồ ăn ngon, thế nhưng bởi vì mì sợi làm quá phức tạp, cậu cũng là lần đầu tiên làm. Hơn nữa hai ngày này cậu bận rộn cho trận đấu chung kết, hầu như không có thời gian phát sóng trực tiếp.

Các fan tỏ vẻ thấu hiểu, họ đều biết thể chất của sinh sản giả đặc biệt, Đan Kỳ lại đang mang thai, không nên mệt nhọc quá. Mọi người đều nói cậu nghỉ ngơi nhiều, bọn họ tự động não, thử làm ra đủ loại đồ ăn ngon.

Sau đó liền có bánh quy rau chân vịt, bánh kem rau chân vịt, bánh chưng rau chân vịt. Đan Kỳ rất cổ vũ mọi người sáng tạo, bởi vì mỹ thực là dựa vào sự lao động trí óc của mọi người tạo ra. Món ăn mới có đôi khi càng hấp dẫn mọi người hơn món ban đầu.

Kình Trạch ăn đồ ăn Đan Kỳ làm, trên mặt đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn. Hắn tán gẫu với Đan Kỳ: “Khu vực Hoa Hạ đã gần kết thúc, đại lục Kình Thiên là vào ngày mai, em có thể lên Khu Linh Võ trong thế giới ba chiều xem náo nhiệt. Em là người thường, chỉ cần không tiến vào Diễn Võ Trường, sẽ không bị bất cứ công kích nào.”

Đan Kỳ bắt đầu chột dạ, cái miệng nhỏ của cậu hút mì sợi, nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng.

Kình Trạch còn nói thêm: “Gần đây tôi sẽ rất bận, không có thời gian ở bên cạnh em. Thế nhưng tôi và em có liên kết cưỡng ép truyền tông, em có thể yên tâm đi dạo trong thế giới ba chiều. Nhưng mà một người thì tuyệt đối không được chạy loạn trong thế giới hiện thực, đặc biệt là gần khu vực gieo trồng của em. Tuy rằng chỗ tôi chọn cho em tương đối an toàn, nhưng nơi đó cũng có thú đá.”

Chỉ cần nơi có cây đá sinh sống thì sẽ có thú đá lui tới, tuy rằng lực tấn công của thú đá không mạnh, nhưng để gϊếŧ chết một sinh sản giả vẫn dễ như trở bàn tay.

Đan Kỳ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kình Trạch, lại nhỏ giọng ừ một tiếng. Cậu rốt cuộc ở trên người Kình Trạch tìm được thứ giống như đúc của Thần Tướng. Đó là lúc nào cũng suy nghĩ cho an toàn của cậu, cho dù là đời trước hay là đời này cậu cũng quá yếu. Giống không có lúc nào không cần người mạnh bảo về.

Cậu không thích cảm giác này nhưng lại không thể sửa đổi được.

Cậu hy vọng cậu có thể dựa vào năng lực của bản thân để bước lêи đỉиɦ, đời trước cậu cũng cố gắng như vậy. Nhưng điểm khởi đầu quá thấp, cây nhỏ dù sao cũng không thể biến thành cây lớn che trời. cậu sốt ruột nhưng cũng không có cách nào khác.

Cơm nước xong Kình Trạch nhìn bụng Đan Kỳ, biết mình nói cái gì cũng không có khả năng ở lại, liền sờ sờ đỉnh đầu cậu nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, không cần mệt mỏi quá. Gần đây muốn ra ngoài đi chơi cũng được, trong lúc diễn ra trận đấu chung kết, toàn bộ tinh tế đều trong tình trạng hòa bình.”

Đan Kỳ gật đầu nói: “Tháng sau con của Nhuyễn Nhuyễn đầy tháng, tôi muốn một mình đi, có được không?”

Kình Trạch nghĩ nghĩ hỏi: “Là đi cùng bạn em sao?”

Đan Kỳ lại gật đầu lần nữa nói: “Bọn họ cũng là sinh sản giả, đều là cấp cao, chắc là anh cũng đã từng nghe qua tên của bọn họ, là Lăng Phong Hàn và Lăng Uyên Kỳ.”

Kình Trạch như suy nghĩ gì nói: “Ừ…. Đều là những cái tên từng có trên bảng.”

Đan Kỳ lại dò hỏi lần nữa: “Tôi có thể đi không?”

Kình Trạch nói: “Chuyện này em tự mình làm chủ là được, nhưng mà trước khi đi, em phải nói cho tôi một tiếng, tôi sẽ cho hộ vệ bảo vệ em từ xa. Tinh tế có rất nhiều nguy hiểm, tôi không muốn em gặp phải nguy hiểm.”

Đan Kỳ rất chắc chắn nói: “Anh yên tâm đi! Tôi nhất định có thể bảo vệ bản thân thật tốt.”

Kình Trạch không nói thêm gì nữa, mấy ngày nay hắn thật sự rất bận. Mỗi ngày Trùng Tộc đều tìm hắn xin đặc quyền xuất khẩu rau dưa, hắn định kéo dài thêm mấy ngày. Tộc Lân và tộc Chim hy vọng hắn ra mặt điều hòa một chút, tộc Thú thêm một chân ở bên trong khiến chuyện này hơi khó xử lý. Hiện giờ tộc Lân, tộc Thú, tộc Chim, Trùng Tộc tọa thành hai phe đối lập. Hắn cần phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, khiến cho bọn họ chế ngự lẫn nhau, lại không thể nổi lên xung đột.

Từ trước tới nay Hoa Hạ đều theo chủ nghĩa hòa bình, bọn họ chủ trương người không phạm ta, ta không phạm người, mấy ngày nay cũng gặp phiền toái không nhỏ. Một số hành tinh gần tộc Thú gần đây có thay đổi, mấy con thú dữ bắt đầu tấn công mấy tinh cầu xung quanh. Hoa Hạ là người chịu tai ương đầu tiên, mỗi ngày phải đối phó mấy ngàn con thú dữ. Thực lực của Linh Chiến Sĩ Hoa Hạ tương đối thấp, cho nên chỉ có thể cấu cứu hàng xóm lâu năm là đại lục Kình Thiên.

Một ngày Kình Trạch có 800 vấn đề, cũng chỉ có thể xử lý đâu vào đấy. Tuy là như thế, hắn cũng không gửi tin để cha mẹ trở về, ít nhất xem ra hắn vẫn có thể xử lý được những vấn đề trước mắt.

Sau khi ăn xong Đan Kỳ thu dọn một chút, rồi lên tinh võng, mở ra hệ thống sắp xếp thi đấu.

Lần này cậu đẩy điểu kiện ghép cặp tới cấp B, muốn thử xem có thể khiêu chiến được hay không.

Duệ Khôn vừa thấy cậu đẩy điểu kiện lên lớn như vậy, trong mắt lập tức hiện lên ánh sáng hưng phấn, hắn gửi tin nhắn cho Đan Kỳ: “Nam thần, thực lực khôi phục nhanh như vậy sao?”

Đan Kỳ cũng trả lời hắn một câu: “Cũng chưa biết, muốn thử xem sao.”

Duệ Khôn rất là chờ mong, tự mình ngồi trong phòng chờ. Quay đầu nhìn lại, hai người bạn của Đan Kỳ cũng đã ngồi vào trong phòng chờ rồi. Ngoại trừ hai người mà ông ta đã gặp qua, còn có một sinh sản giả Trùng tộc mà ông ta không quen.

Thì ra Nhuyễn Nhuyễn ở nhà rất nhàm chán, liền bị Tiểu Lông Chim và Tiểu Bọt Biển kéo vào, cũng để cậu xem thực lực của Đan Kỳ. Hai ngày nay bọn họ đã nói rõ chuyện của Đan Kỳ cho Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn cũng rất chờ mong, muốn thử xem mình có thể giống như bọn họ hay không, cũng tạo ra vài cọng ma thực.

Sau khi Đan Kỳ tiến vào Diễn Võ Trường, hệ thống nhanh chóng ghép đôi một Linh Chiến Sĩ cho cậu.

Sau khi Diễn Võ Trường của Duệ Khôn thăng cấp, Linh Chiến Sĩ cấp trung bắt đầu nhiều lên. Lần này là một Linh Chiến Sĩ cấp C, đối phương là một tuyển thủ trầm mặc ít lời, khi nhìn thấy Đan Kỳ là một sinh sản giả thì ánh mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì. Dù sao có đôi khi hệ thống cũng sẽ bị lỗi, cậu cũng không có hứng thú với số liệu biểu hiện trên không gian ba chiều. Khiến cậu cảm thấy hứng thú là thao tác thực chiến của Linh Chiến Sĩ.

Trong diễn võ trường toàn là thanh âm ôn ào, Đan Kỳ cũng coi như là hội viên kim bài Diễn Võ Trường của Duệ Khôn, cho nên phòng chờ của cậu chật ních người, người tặng thưởng cũng rất nhiều.

Đan Kỳ chọn chuẩn bị, đối thủ gật đầu với cậu cũng chọn chuẩn bị.

Khi vừa khai chiến, Đan Kỳ liền gọi rau chân vịt ra thiết lập hệ thống phòng ngự. Kỹ thuật của Linh Chiến Sĩ cấp C quả nhiên là cao hơn một bậc, cậu tránh trái tránh phải, khi tránh né đối phương cũng gọi ma thực cà chua ra tiến hành công kích.

Đối phương cũng không ngạc nhiên, hiển nhiên là rất hiểu biết với hội viên kim bài diễn võ trường của Duệ Khôn, biệt cậu là Linh Chiến Sĩ hệ triệu hồi hiếm thấy.

Cho dù bị cà chua đánh cho không kịp trở tay, đối phương vẫn thực nhanh bình tĩnh lại, và tấn công Đan Kỳ ở góc độ rất lắt léo, sau khi vòng phòng ngự loại bỏ gần hết thương tích Đan Kỳ vẫn mất hết phân nửa máu. Trước khi cậu bị thương nặng, Đan Kỳ liền kêu gọi ma thực cải dầu. Lượng máu của cậu vốn dĩ không cao, khi kỹ năng của cây cải dầu xuất hiện, lượng máu của cậu liền khôi phục hơn phân nửa.

Sau khi thao tác này của cậu xuất hiện, Linh Chiến Sĩ rốt cuộc mở miệng: “Sao có thể? Tôi rõ ràng đã đánh cậu bị thương, vì sao cậu có thể khôi phục thương tổn? Cậu sử dụng thiết bị bên ngoài gì đó phải không?”

Đan Kỳ lắc đầu với đối phương nói: “Xin lỗi, không có.”

Thế giới ba chiều cấm sử dụng thiết bị bên ngoài, đặc biệt là khu Linh Võ, cũng cấm hết toàn bộ các chương trình bên ngoài, ngay cả ngựa gỗ cũng không được sử dụng. Chỉ có ngụy trang là hợp quy tắc mới có thể sử dụng.

Đối phương bị Đan Kỳ tấn công liên tiếp ba lần, mà ma thực cây cải dầu liên tục bơm máu cho cậu. Trên thuộc tính giao diện của cậu, tất cả đều bình thường khiến đối phương nghĩ mãi không ra. Cho tới khi anh ta bị đánh bại, bị truyền tống ra ngoài, anh ta cũng không hiểu được, chiến sủng nào của Đan Kỳ lại có năng lực thần kỳ như vậy.

Dù sao tất cả chiến sủng ở tinh tế chỉ có một năng lực, đó chính là công kích. Chiến sủng giúp đỡ Linh Chiến Sĩ, những công kích tạo ra đều dựa vào Linh Chiến Sĩ.

Nhưng mà người vừa rồi lại làm theo cách ngược lại, bản thân cậu không hề làm ra bất cứ hành vi công kích nào, tất cả đều là chiến sủng của cậu phục vụ cậu. Anh ta bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ cậu không hẳn làm một sinh sản giả đâu?

Nghĩ tới đây, anh ta lại tiến vào diễn võ trường một lần nữa, đăng nhập vào khán đái đấu võ của Đan Kỳ. Sau khi đi vào khán đài, đối phương quan sát hai trận đấu võ tiếp theo của Đan Kỳ. Khi ở trong đó anh ta không cảm thấy gì cả, nhưng sau khi quan sát hai trận đấu tiếp theo, anh ta thiếu chút nữa sợ hãi với cách chiến đấu của đối phương.

Hai trận đấu này, một là Linh Chiến Sĩ cấp C, một người là Linh Chiến Sĩ cấp B. Người thì khinh miệt cậu, người thì ngạo mạn với cậu, nhưng cuối cùng đều bị cậu nhẹ nhàng đánh cho nằm đo đất, nhanh chóng kết thúc hai trận đấu. Nghe giữa sân van lên tiếng hoan hô, anh ta quả thực không thể tin vào hai mắt mình.