Sau khi nhìn thấy người tới, tim Đan Kỳ cuối cùng cũng đập bình thường lại, gương mặt cậu hồng hồng, tay cũng hơi phát run. Ngay bây giờ cậu không biết nói cái gì, đành phải hỏi lại lần nữa: “Sao anh lại tới đây?”
Kình Trạch nói: “Tôi có lắp đặt thiết bị cảnh báo cưỡng chế triệu tập trên người em.”
Ở trong thế giới ảo, không có thứ gì dựa vào lập trình mà không giải quyết được. Trí tuệ nhân tạo ở thời đại này đã được sử dụng rộng rãi, muốn thực hiện một cảnh báo thông thường cho đối phương, cũng chỉ là viết một lập trình bình thường mà thôi.
Kình Trạch biết Đan Kỳ muốn làm gì thì rất khó từ bỏ, nếu không cậu sẽ không có việc gì mà đi dạo khu Linh Võ. Bình thường cậu ở trong địa bàn của hắn thì không nói gì, nhưng một khi đối phương thoát khỏi tầm mắt của hắn mà xảy ra chuyện gì, vậy không ổn.
Vì thế hắn đã cài đặt một chương trình nhỏ bắt buộc báo động trên người cậu, quả nhiên như hắn dự đoán, Đan Kỳ chẳng những dấu hắn làm việc, mà còn làm tới mức khiến võng cảnh chạy tới.
Kình Trạch liền ôm lấy cậu, cũng vỗ nhẹ sau lưng cậu, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, võng cảnh không phá được quyền hạn của tôi.”
Cũng bị vây trong phòng nhỏ, mắt của Duệ Không cũng đã hồng hồng, nam thần và đại nam thần! Bọn họ…. Tình cảm của bọn họ thật tốt! Nhìn thấy bọn họ ân ái như vậy, các fan của Kỳ thần chắc là sẽ thấy an ủi rất nhiều nhỉ?
Sau khi được Kình Trạch an ủi, cảm xúc của Đan Kỳ rốt cuộc đã bình tĩnh lại, cậu ngẩng đầu nhìn Kình Trạch hỏi: “Anh biết tôi muốn điều tra chuyện này sao? Anh…. Vẫn luôn chú ý tới tôi sao?”
Kình Trạch sờ tay lên trán cậu nói: “Em là vợ của tôi, chẳng lẽ tôi không nên chú ý một chút sao?”
Đan Kỳ đối với xưng hô này hơi đỏ mặt đỏ tai, mỗi lần Kình Trạch nói với cậu cái gì, cậu đều tự động gắn khuôn mặt của Thần Tướng vào. Trên mặt Đan Kỳ như bị thiêu đốt, liền vùi đầu vào trong ngực hắn nói: “…. Thật xin lỗi, tôi không nên tùy tiện hành động.”
Kình Trạch cười nói: “Không sao, lần sau trước khi hành động, ít nhất nên nói với tôi một tiếng. Hiện giờ có một đống người đang chờ tôi đi họp, tôi không có nhiều thời gian ở bên em. Em với bạn em đi trước đi, tôi mở họp xong sẽ qua đó.”
Đan Kỳ gật đầu nói: “Được, anh bận thì đi trước đi!”
Kình Trạch xoa xoa má Đan Kỳ, dặn dò vài câu liên quan và những việc cần chú ý, sau đó liền offline đi bận việc của mình.
Sau khi Kình Trạch rời đi, Duệ Khôn làm người chứng kiến cũng có cơ hội nói chuyện, vẻ mặt ông ta hưng phấn đi lên nói với Đan Kỳ: “Nam thần, Kình thần suy nghĩ thật chu đáo! Nếu không chúng ta đã bị võng cảnh bắt được, hậu quả thật là không dám tưởng tượng.” Ở thế giới giả thuyết làm mấy thứ này, nhẹ thì cấm lên mạng, nặng thì phải chịu trách nhiệm tương đồng. Ngồi tù là chuyện không thể tránh được, cho dù là thân phận của Đan Kỳ, cũng sẽ phải phê bình trước toàn tinh tế.
Hơn nữa nếu những lời này bị tuồn ra ngoài, thì chuyện chợ đen sẽ bị đóng hoàn toàn. Như thế phương hướng điều tra của bọn họ sẽ bị đứt, tất cả sẽ trở về con số không một lần nữa. Quan trọng là bọn họ còn chưa điều tra được cái gì, đoạn video kia của Duệ Khôn nhiều lắm chỉ có thể chứng minh Luyện Thu nɠɵạı ŧìиɧ. Nếu lấy chứng cứ này ra, cũng sẽ rút dây động rừng.
Đan Kỳ suy nghĩ nói: “Người mang chúng ta tới chợ đen, khẳng định là có nguyên nhân. Luyện Thu thông da^ʍ với nam nhân kia, nhất định là sẽ có chỗ tốt gì đó trên người anh ta. Duệ Khôn có thể điều tra được thân phận của nam nhân rắn kia không?”
Duệ Khôn ngạc nhiên hỏi: “Kỳ thần cậu còn muốn điều tra sao?”
Đan Kỳ nói: “Điều tra đương nhiên là muốn điều tra, nhưng sau này phải cẩn thận một chút. Trước thử điều tra xem có tra ra được thân phận của nam nhân rắn kia không. Có lẽ, trên người anh ta có thuốc mà Đông Phương Y dùng.”
Duệ Khôn gật đầu nói: “Được, tôi thử xem sao.”
Trước khi Kình Trạch đi đã nói giao chuyện này cho hắn. Nhưng Đan Kỳ thật sự không muốn dựa hết vào hắn, giống như đời trước vậy, mọi việc đều dựa vào Thần Tướng. Khiến cho cậu sau khi sống lại liền hoang mang lo sợ, cũng không biết nên xử lý việc này như thế nào. Có lẽ lớn lên đối với cậu mà nói là việc quan trọng nhất!
Vì thế Đan Kỳ trao đổi thông tin liên lạc với Duệ Khôn, rồi lại đánh ba trận đấu võ.
Trong một tuần này, mỗi ngày Đan Kỳ sẽ đánh ba trận đấu võ lôi đài, sau đó là chăm sóc cây cải dầu của cậu. Trong vòng một tuần này, cây cải dầu đã lớn có thể ăn được. Nhưng Đan Kỳ cũng không định dùng cây cải dầu non để ăn, chỉ chờ nó nở hoa để lấy hạt cải dầu.
Kình Trạch cũng không trở về, chỉ là nghe nói, tộc Chim và tộc Lân lại khai chiến.
Bên giới thú cũng có một ít thế lực ngầm kích động, quay ngược thời gian trở về trước một ngày Luyện Thu bị phát hiện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Xích Thanh. Xích Thanh là thủ lĩnh nhỏ của loài rắn, đã thích Luyện Thu từ lúc nhỏ. Luyện Thu lớn hơn anh ta mấy tuổi, sao có thể nhìn trúng nam nhân như vậy? Từ trước đến nay bà ta cao ngạo, hơn nữa trời sinh quyến rũ động lòng người, nên muốn dựa vào dung mạo để bò lên trên.
Vận mệnh quả nhiên như mong muốn của bà ta, Đông Phương Hùng coi trọng bà ta. Tuy rằng Đông Phương Hùng đã kết hôn có con, nhưng bà ta vẫn thể hiện toàn bộ nhiệt tình của mình, cũng sử dụng sự nhạỵ bén trời sinh của tộc rắn, nắm chặt Đông Phương Hùng ở trong tay.
Trời cao giúp đỡ bà ta, vợ của Đông Phương Hùng sinh bệnh mà chết, bà ta thuận lợi thượng vị.
Người cao ngạo như Luyện Thu, sao có thể để con trai mình thua con trai vợ trước được? Bà ta nghĩ mọi cách để lót đường cho con trai, khi Xích Thanh tỏ vẻ anh ta có cách giúp con trai mình thắng Đông Phương Kỳ, thành công ngồi lên vị trí tộc trưởng, sau đó bà ta đồng ý điều kiện của Xích Thanh. Đối với người phụ nữ này mà nói, những thứ khác đều không là cái gì, có thể leo lêи đỉиɦ mới là mục đích cuối cùng của bà ta.
Thế nhưng lòng người không biết như thế nào là đủ, tất cả đều có được dễ dàng như vậy, ánh mắt bà ta lại nhìn về phía mục tiêu kế tiếp.
Luyện Thu tức giận đùng đùng ở tộc rắn, liền ra lệnh cho Xích Thanh bắt người âm thầm lắp thiết bị tương tức thực tế ảo trong lỗ thông gió. Hơn nữa một đám võng cảnh chỉ là một lũ phế vật thôi sao? Chỉ là một tên trộm nhỏ cũng không bắt được! Mỗi năm đều giao phí dụng quản lý đều giống như ném đá xuống sông sao?
Võng cảnh tỏ vẻ: một chút phí dụng ngài nộp thật sự không nhiều lắm, cũng chỉ có mình ngài cảm thấy nhiều thôi.
Không có cách nào, giới thú thật sự quá mức nghèo nàn.
Xích Thanh mê mệt Luyện Thu mê tới nghiện, không hổ là nữ nhân có thể mê hoặc được tộc trưởng tộc Thú đến mức tìm không ra đông tây nam bắc. Từng có vài lần tằng tịu với nhau, Xích Thanh đối với Luyện Thu quả thực là chỉ cần nhờ là sẽ giúp.
Anh ta vừa kiên nhẫn dỗ Luyện Thu, vừa bày mưu tính kế cho bà ta: “Em yên tâm, sẽ không có ai nhận ra em. Anh đã tìm người thế thân, tung video này lên mạng. Người nhìn vào sẽ thấy người trong đoạn video kia nhìn giống em, không phải em. Người thay thế em kia cho dù là dung mạo hay là thân thể đều rất giống em….” Chẳng qua là dịch dung ra thôi, Xích Thanh đã từng lấy thế thân của Luyện Thu ra làm an ủi.
Sắc mặt Luyện Thu tốt lên một chút, bà ta hơi hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Xích Thanh lại có thêm vài phần dụ hoặc: “Coi như anh có chút bản lĩnh.”
Xích Thanh chịu không nổi Luyện Thu câu nhân, một câu liền không khống chế được nửa người dưới. Luyện Thu cũng không từ chối anh ta, dù sao Đông Phương Hùng đã một đống tuổi, sao có thể so được với Xích Thanh trẻ tuổi cường tráng? Những thứ cô muốn đều đã lấy được từ chỗ anh ta, Luyện Thu liền muốn bù đắp ở chỗ khác của mình.
Sau một hồi mây mưa, Luyện Thu lại bắt đầu bàn bạc cũng Xích Thanh: “Bên phía tộc Chim như thế nào? Có tin tức gì không?”
Xích Thanh vuốt ve cái lưng trơn mượt của Luyện Thu rồi nói: “Không có tin tức gì, tộc Chim chỉ là một cái bao rách! Nhưng chúng ta có thể thử thuyết phục đại tướng quân của tộc Chim, ông ta hình như tương đối có hứng thú với tên con riêng kia.”
Luyện Thu hỏi: “Có ý gì?”
Xích Thanh nói: “Còn có ý gì nữa? Đối phương muốn sinh sản giả 4 cấp ++. Sau khi chuyện thành, Đông Phương Kỳ thuộc về ông ta.”
Luyện Thu cười nói: “Chỉ là chuyện này thôi sao, tùy ông ta lấy đi.”
Bà ta chưa bao giờ cảm thấy vũ lực sẽ không chế được tất cả, chỉ cần có bà ta ở đây, cho dù tiểu Y không có bất cứ giá trị vũ lực nào, cũng có thể nhẹ nhàng lấy được thứ nó muốn.
Bàn tính của Luyện Thu cạch cạch vang lên, những cuộc so đấu cho Chung Cực Chi Chiến ở mỗi đại lục đã bắt đầu.
Đan Kỳ cũng không nói chuyện mình đăng kí tham gia Chung Cực Chi Chiến với Kình Trạch, cậu cũng không biết cậu có thể đánh tới đâu. Cậu nghĩ sau khi cậu có chút thành tích, sẽ nói với hắn chuyện này. Dù sao nếu mình may mắn có thể tham gia trận đấu chung kết, đến lúc đó chính là trình diện thật sự.
Hơn nữa gần đây Kình Trạch thật sự rất bận, không biết Trùng tộc bị làm sao, đưa một phong thư tới đây.
Từ trước tới nay Trùng Tộc không khiến cho người ta bớt lo, một ngày không gây chút chuyện cả người sẽ không thoải mái. Lần này không biết trong hồ lô lại muốn cái gì, Kình Trạch nhìn phong thư xin hàng kia hơi bối rối.
Vừa vặn hai ngày này tộc Lân gửi tín hiệu cầu cứu cho hắn, tộc Chim và tộc Thú hình như hợp tác, muốn thâu tóm tộc Lân.
Toàn tinh tế đều biết, tộc Chim và tộc Lân là kẻ thù truyền kiếp, bọn họ đánh nhau là chuyện bình thường. Nhưng đánh xong rồi thì đánh xong rồi, ai cũng không muốn cướp nhà của ai. Nhưng lần này tộc Thú đột nhiên nhúng một chân vào, rõ ràng là muốn thâu tóm tộc Lân đang rơi vào hoàn cảnh xấu? Cứ như vậy, tất cả tộc Lân đều biến thành nô ɭệ.
Kình Trạch nhìn phong thư xin hàng kia, rồi lại nhìn phong thư cầu cứu kia suy nghĩ.
Vợ của Lâm Uyên Thanh tộc Lân vừa mới sinh nở, vừa mới sinh ba tiểu nhân ngư. Nghe nói khi sinh bị ra nhiều máu, còn đang hôn mê bất tỉnh. Anh ta lại không dám rời khỏi bên cạnh vợ, sợ hãi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Hơn nữa tình trạng của hài tử vừa mới sinh ra cũng không tốt lắm, Lâm Uyên Thanh thật sự không thể phân thân ra được. Lúc này mới cầu cứu Kình Trạch, hy vọng Kình Trạch có thể đến cứu tộc Lân đang lâm nguy.
Một bên là thư quy phục của trùng tộc, một bên là thư cầu cứu của tộc Lân, hai bên đều là khoai lang phỏng tay.
Kỳ thật Kình Trạch cũng không đam mê đánh nhau, hắn chỉ muốn ngăn cản chiến tranh. Nhưng tinh tế này quá lớn, có đôi khi ân oán của hai bên, không thể để một người ngoài như hắn nói hai ba câu là được.
Hắn cân nhắc phải trái, rồi nói với tướng lãnh Trùng tộc tới đưa thư quy phục: “Nói mục đích của các người đi?”
Quan ngoại giao trùng tộc mang trọng trách tới, vì thế hít sâu một hơi, rất thành khẩn nói: “Chúng tôi chỉ muốn kỹ thuật gieo trồng rau dưa, hoặc là quyền hạn xuất khẩu.”
Kình Trạch hiểu rõ, rau dưa đối với toàn bộ tinh tế mà nói đều rất trân quý. Mà toàn bộ tinh tế, cũng chỉ có mình Đan Kỳ có kỹ thuật gieo trồng rau dưa. Hiện giờ hắn mặc kệ cho Đan Kỳ tự mình đi lăn lộn, cũng vì muốn cậu có đủ không gian phát triển.
Trùng tộc muốn rau dưa, không thể thoát khỏi liên quan đến gen di truyền của bọn họ.
Kình Trạch nghĩ nghĩ nói: “Cho các người quyền hạn xuất khẩu rau dưa, còn kỹ thuật gieo trồng, các người cần phải đồng ý một điều kiện với tôi, tôi mới có thể suy nghĩ nên đưa cho các người hay không.”
Có thể có được quyền hạn xuất khẩu, quan ngoại giao của Trùng tộc đã rất vui vẻ. Còn nghe Kình Trạch nói có cơ hội lấy được kỹ thuật gieo trồng, liền lập tức nói: “Xin hỏi điều kiện là gì?”
Mặt Kình Trạch không thay đổi gì nói: “Xuất binh chi viện tộc Lân, giúp đỡ tộc Lân vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.” Trùng tộc là tinh cầu lớn nhất tinh tế, cũng có nhiều cư dân nhất. Có chứng hiếu động lại thích lo chuyện bao đồng, để bọn họ đi giúp đỡ tộc Lân là rất hợp lý.