Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đan Kỳ vừa giãy dụa vừa hỏi: “Này này này anh muốn làm gì?”

Kình Trạch thả cậu lên trên giường nói: “Ngủ với em.”

Đan Kỳ duỗi chân đá hắn: “Không phải ngày hôm qua đã ngủ rồi sao?”

Kình Trạch bất đắc dĩ nói: “Khi em tra tư liệu sao không xem thêm nhu cầu mỗi ngày của Linh Chiến Sĩ tộc súc tua sao? Khi nào chúng tôi chỉ có một lần?” Chê cười, tôi đường đường là nam nhân của tộc xúc tua, sao có thể có một ngày là đã bỏ qua? Phải thường xuyên và liên tục! Còn phải vĩnh viễn.

Đan Kỳ thật sự là xem nhẹ điểm này, chẳng lẽ còn cần phải chú ý nhiều việc như vậy sao? Vì sao không kèm theo một bản thuyết minh?

Đan Kỳ còn đang giãy dụa đã bị xúc tua của Kình Trạch cuốn lấy, cũng bị hắn ôm chặt vào ngực, nhẹ nhàng an ủi: “Tôi sẽ nhẹ nhàng, ngày hôm qua không làm đau em đúng không? Hôm nay cũng sẽ không làm em đau. Ôm chặt tôi, đúng…. em ngoan nhất…..”

Trong sự dụ dỗ mê hoặc, Đan Kỳ cảm thấy mình càng ngày càng đầy, cũng càng ngày càng khó hít thở.

Sau đó chính là một giờ, hai giờ, ba giờ…..

Nhìn Đan Kỳ trong ngực mình đã suy yếu, Kình Trạch rốt cuộc thả lỏng xúc tua của mình, giúp cậu tắm sạch sẽ rồi ôm về phòng mình nghỉ ngơi. Hắn cảm thấy mình sắp hỏng rồi, mỗi ngày đều như vậy, chưa bao giờ được phóng thích hoàn toàn. Thêm lần thứ hai nữa đi? Không được, vợ nhỏ đã kiệt sức rồi. Hắn cần phải nhịn một thời gian, Linh Chiến Sĩ hệ xúc tua mới vừa khai trai sẽ có một khoảng thời gian giải phóng hormone.

Nhìn tình huống trước mắt, hẳn là muốn phóng thích hơn nửa năm, có thể lúc trước mình nghẹn quá mức.

Kình Trạch xoay người, lại vào thư phòng. Diễn võ trường của sáu gia tộc lớn đều bị hắn tóm lấy, dư lại cũng chỉ còn tổng lôi đài. Hắn là đệ nhất cao thủ của thế hệ trẻ ở tinh tế, đánh hạ Diễn Võ Trường của sáu gia tộc lớn có thể nói là nhẹ nhàng. Nhưng tổng lôi đài là phải kết hợp tổ đội đánh nhau, yêu cầu phối hợp giữa các đội viên là rất cao.

Kình Trạch từ chối tổ đội mời hắn tham gia, một mình đi vào đoàn đội Diễn Võ Trường.

Một người đánh năm người. Ngay từ đầu đoàn người còn tưởng đối phương điên rồi, thể mà chỉ có một người tới. Khi bọn hắn thấy rõ người tới là ai, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.

Đánh mười trận, ước số giao động trong người Kình Trạch rốt cuộc hơi bình ổn lại một chút. Lại nhìn bảng xếp hạng đoàn đội, chỉ trong một buổi tối, chỉ có một mình hắn, lại xếp vị trí trước mười. Chỉ kém vài tên là có thể đứng đầu. Quan trọng là đây là tác chiến đoàn đội, hắn chỉ có một mình tiến lên, khiến cho các Linh Chiến Sĩ khác sinh ra bóng ma tâm lý.

Diễn đàn khu linh võ lại bắt đầu thảo luận khí thế ngất trời:

“Tôi thật sự rất muốn biết đệ nhất cao thủ của chúng ta đã xảy ra chuyện gì, từ trước tới nay hắn chỉ có hứng thú với tác chiến thực tế, vì sao hiện giờ lại muốn tiến công vào khu võ của không gian ba chiều chứ?”

“Mọi người không phát hiện ra sao? Gần đây buổi tối hắn đều không ngủ. Không phải hắn vừa chính thức tiếp nhận vị trí tộc trưởng sao? Ban ngày khẳng định không có thời gian nghỉ ngơi. Ban ngày không ngủ, buổi tối cũng không ngủ, cao thủ đệ nhất của chúng ta sinh bệnh sao?”

“Tôi là Linh Chiến Sĩ hệ xúc tua, tôi biết chuyện như thế nào. Kình Trạch đại nhân hẳn là vừa phá thân, sẽ có một khoảng thời gian hormone phấn khởi. Nếu như phá thân ở lúc thành niên thì vấn đề cũng không lớn, chiến đấu trong vài ngày sẽ bình thường lại. Nhưng ngài ấy đã 25, lại là cao thủ đệ nhất, hiển nhiên lăn lộn tương đối lâu.”

“Không có cách khác sao? Chỉ có thể chạy tới khu diễn võ đánh chúng tôi sao?”

“Có, vậy thì phải dựa vào bạn lữ của ngài ấy giải quyết. Chỉ là bạn lữ phải chịu khổ một chút, ở tuổi này mới tìm đối tượng, có thể là không muốn đối tượng chịu khổ nên mới giải quyết như vậy.”

“Lời của lầu trên khiến tôi nhớ ra, khoảng thời gian trước Kình Trạch đại nhân vừa mới mua một sinh sản giả bốn cấp ưu ++. Nhìn dảng vẻ chắc là bọn họ đã bắt đầu viên phòng sao? Thật là hâm mộ, chắc là sẽ sinh ra một tiểu chiến sĩ có gen rất tốt?”

“Vị sinh sản giả kia đã từng là cao thủ đệ nhất của đại lục Đông Phương, như vậy thì thể chất cậu ta cũng không kém. Làm sinh sản giả, không phải cậu ta phải có trách nhiệm vuốt ve khi bạn lữ của cậu ta bị rối loạn hormone sao?”

“Nói đúng, kiến nghị hai vị đối mặt chiến đấu, để cho bọn yêm con đường sống với!”

…..

Đề tài bình luận ở khu Linh Võ dần dần bay lên trên mạng của toàn bộ thế giới, hot seach cũng toàn tìm đại đại phối ngẫu của Kình Trạch. # đại đại phối ngẫu của Kình Trạch cậu mau ra đi# chủ đề này nhanh chóng được đẩy lên top ba, ngay cả nhưng bạn mạng bình thường cũng không nhịn được mà chua xót cho nhóm Linh Chiến Sĩ, nhưng vẫn không phúc hậu mà cười một tiếng.

“Ha ha ha đau lòng ba giây cho nhóm Linh Chiến Sĩ, đại phối ngẫu của Kình Trạch ngài mau tới đưa chồng của ngài về đi!”

“A! Thì ra đỉnh của kim tự tháp cũng không phải là dễ ngồi như vậy? Bọn họ làm sai cái gì, vì sao mỗi ngày đều bị đánh.”

“Chẳng lẽ không thể từ chối khiêu chiến sao? Cần phải đánh một trận sao?”

“Lầu trên cũng không biết rồi? Bởi vì khi người tấn công tấn công, người phòng thủ cần phải tiền hành bảo vê. Hơn nữa, chưa đánh mà đã nhận thua, không phải tính cách của Linh Chiến Sĩ.”

“Không biết Đông Phương Kỳ tiên sinh có lên mạng không, ngài có thể tới tỏ thái độ một chút được hay không? Nhìn bọn họ rất là đáng thương đó.”

…..

Khi Đan Kỳ tỉnh ngủ thỉ nhìn thấy một trời thảo luận náo nhiệt như vậy, cậu xoa xoa đôi mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Kết quả vừa nhìn lại, quả nhiên cả thế giới đang tìm cậu. Nhìn từ đầu tới cuối, Đan Kỳ mới biết mỗi ngày sau khi mình ngủ Kình Trạch sẽ đến khu diễn võ để đánh nhau. Nguyên nhân đánh nhau, cậu không cần tra tư liệu cũng biết.

Thì ra tối hôm qua Kình Trạch không lừa cậu, tộc xúc tua xác thực là lần đầu tiên kí©h thí©ɧ sẽ xảy ra hiện tượng hormone tăng mạnh. Tuổi càng lớn thì càng rõ ràng, nhưng sẽ không có nguy hiểm gì, chỉ là bản thân sẽ rất khó chịu. Ngắn thì trong một hai tháng, dài thì liên tục trong ba tới năm tháng, trong một năm sẽ tự động biến mất.

Khó trách Kình Trạch cả ngày chạy tới khu diễn võ đánh nhau, còn thắng nhiều huân chương về cho cậu như vậy.

Trên người Đan Kỳ vẫn không thoải mái, giống như là bị tan ra, còn đau đớn nóng rát. Cậu vừa mới bôi thuốc xong, so với ngày hôm qua cũng không tốt hơn bao nhiêu. Mấu chốt là mỗi lần đều dài vô tận, hắn dùng mười mấy căn xúc tua kia cọ mình, cho dù là dễ chịu, nhưng cũng sẽ bị thương!

Đan Kỳ lẩm bẩm một câu: “Cho anh đi, tôi không thèm lãnh anh về!” dù sao hắn yêu đánh nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, trong thực tế đánh nhau còn khiến người ta bị thương, chỉ là ngược người ở trong thế giới giả thuyết một chút mà thôi.

Kỳ thật Đan Kỳ không biết, thương tổn trong thế giới giả thuyết, cũng sẽ tạo thành thương tổn thật sự đối với tinh thần của Linh Chiến Sĩ, nhưng trong khoang mô phỏng có đồ bảo hộ tương ứng, nên thương tổn ở hiện thực sẽ nhỏ hơn nhiều.

Đứng dậy hoạt động trong phòng một lát, đẩy lùi những cảm giác tê cứng ở trên người, Đan Kỳ mới đi vào nhà âm tiếp tục làm việc. Cây non cà chua mới vừa gieo mấy ngày đã nở hoa rồi, hoa nhỏ màu vàng cam rất là đáng yêu, giống như những ngôi sao vàng rực rỡ. Đan Kỳ lại quay một ít video về chăm sóc cà chua, rồi gửi vào trên tường gia viên.

Các bạn mạng nhìn thấy có video mới lập tức mở ra xem, vừa kinh ngạc vừa rầm rầm nhắn bình luận:

Mau xem! Đóa hoa! Đóa hoa màu vàng!

Giống như ngôi sao nhỏ! Đóa hoa thật xinh đẹp!

Anh trai nhỏ, cho nên thực vật lần này là hoa cỏ sao?

Lầu trên không nên ngây thơ như vậy, khẳng định là dùng để ăn.

Đóa hoa xinh đẹp như vậy, thật sự không đành lòng ăn!

Lầu trên, lần trước cậu cũng nói không đành lòng, kết quả cậu ăn vui vẻ nhất!

A, anh trai, khi nào bắt đầu rút thăm trúng thưởng? Tôi đã chuẩn bị tốt gia vị!

……

Đan Kỳ cười cười trả lời một câu: “Bởi vì phương pháp chăm sóc nó tương đối phức tạp, hoa của nó còn phải làm thụ phấn thì mới có thể đậu quả. Cho nên rút thăm trúng thưởng lần này phải chờ tới khi cây ra quả, sẽ trực tiếp đưa trái chín cho mọi người.”

Bình luận lại bắt đầu bay lên: “Oa! Vâỵ có nghĩa là thực vật lần này sẽ kết quả sao? Như vậy, có phải là trái cây ngon rất nổi tiếng ở thời kì cổ đại không?”

“Xin chào lâu chủ, tôi là một nhà thực vật học, đã dốc lòng nghiên cứu thực vật nhiều năm. Xin hỏi loại thực vật ngài gieo trồng có phải là cà chua rất phổ biến ở thời kỳ thượng cổ đúng không? Vừa là trái cây cũng là rau dưa, ăn sống hoặc nấu ăn đều rất ngon.”

Đan Kỳ nhìn thấy vậy mà có người biết hàng, lập tức trả lời một câu: “Đúng vậy tiên sinh, vậy mà ngài lại biết? Thật sự là khó tìm!”

Nhận được lời xác nhận các bạn mạng lại bắt đầu thảo luận khí thế ngất trời, thì ra đây là cây cà chua! Thật sự là chờ không kịp muốn hái tới ăn!

Oa! Người mà anh trai nhỏ vừa mới trả lời là tiên sinh Kỳ Đồng Ân! Là học bá ở Hoa Hạ!

Học bá gặp học bá sao? Mong bọn họ có thể làm ra ngày càng nhiều đồ ăn mỹ vị!

Ngay sau đó Đan Kỳ liền nhận được thông tin của chủ nhân bình luận kia gửi tới cho cậu: “Xin chào, có thể nói chuyện một chút được không? Nếu được tôi có thể tới phòng thí nghiệm của ngài xem được không? Tôi cũng hiểu được một ít kỹ thuật chăm sóc thực vật, nếu được, tôi có thể đưa đoàn đội của tôi tới tham quan không?”

Tuy rằng Đan Kỳ rất vui khi gặp được người có chung chí hướng, nhưng nơi này là vương cung, cậu phải nói thân phận của mình cho đối phương như thế nào? Vì thế cậu tạm thời không trả lời, mà là offline, cậu phải suy nghĩ xem nên trả lời đối phương như thế nào.

Sau khi offline quản gia tới tìm Đan Kỳ, nói cho cậu đất mà Kình Trạch kêu ông ta làm đã chuẩn bị tốt, cậu lúc nào cũng có thể qua xem.

Đan Kỳ vừa nghe rất vui, dù sao cũng lâu rồi cậu không rời khỏi vương cung, đang muốn đi ra ngoài đi dạo. Liền nói với quản gia: “Hiện giờ tôi có thể qua luôn không?”

Đối phương nói: “Đương nhiên có thể, tôi chuẩn bị xe cho ngài.”

Chẳng bao lâu, xe đưa đón liền ngừng ở cửa sau nơi ở của Kình Trạch. Cậu vừa muốn lên xe, đã nhìn thấy Kình Trạch đang đi về phía cậu. Trong lòng Đan Kỳ sợ hãi nhanh chóng chui vào trong xe, thúc giục nói: “Đi mau đi mau, lập tức xuất phát.”

Kình Trạch cách đó không xa nghe được rõ ràng:…..

Kình Trạch hắng giọng nói với phó quan ở phía sau: “Vợ của cậu ở nhà có sợ cậu không?”

Phó quan nói: “Sao có thể được? Hắn rất yêu tôi, tình cảm của chúng tôi rất tốt.”

Kình Trạch suy nghĩ, vì sao vợ nhỏ của hắn nhìn thấy hắn lại sợ? Hơn nữa hắn đối với mình hình như cũng không ngọt ngào giống như những đôi tình lữ bình thường, ngược lại giống như là đang ứng phó. Kình Trạch lo nghĩ, tìm không được đáp án, liền hỏi phó quan: “Vậy sao hai người làm được vậy?”

Phó quan hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Cái này…. kỳ thật chính là, buổi tối chỉ cần chăm chỉ hơn một chút là được.”

Kình Trạch hiểu rõ gật đầu, thì ra sinh sản giả thích mạnh mẽ một chút sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »