- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tóc Mây Thêm Hương
- Chương 8: Đem người đuổi ra ngoài
Tóc Mây Thêm Hương
Chương 8: Đem người đuổi ra ngoài
Hương Thảo nghe thấy lời này, lại nhìn thế tử gia đánh thoa son điểm phấn, âm nhu lộ ra, khẩu khí lập tức thay đổi.
" Đáng tiếc cho bộ dạng kia, nam nhân được yêu thích lại luôn trầm mê tửu sắc "
Bất quá bộ dạng thực tốt, làm tên ăn mày cũng sẽ dễ chịu chút. Không ít các phu nhân cùng cô nương nhìn thấy Hàn thế tử mỹ mạo động lòng không thôi, nhao nhao đến trucows mặt hắn ném tiền bạc vào chậu đồng, tiếng vang như trân châu rơi bàn.
Kết quả một khúc tương tư còn chưa có gảy xong, chậy đồng đã đầy ắp tiền bạc, khong bao lâu có thể thu quán. Tô Lạc Vân cũng chờ thực lâu, ở trong xe ngựa nghe đám người kia cười càng ngày càng xa dần, chậm một lúc, xe ngựa rốt cục cũng có thể đi tiếp, cũng không biết cữu cữu có đang nóng vội chờ nàng không.
Sau khi dám người giải tán, xe ngựa Tô gia dọc theo phố xá đi đến dịch quán.
Hồ Tuyết Tùng một thân nhung trang đứng chờ cháu gái mình xuống xe ngựa.
Tô Lạc Vân nghe thấy âm thnah hùng hổ của cữu cữu, nhịn không dược rơi lê, nhất thời đỏ cả vành mắt, nhẹ nhàng hít mũi nói:
" Nghe dược âm thanh của cữu cữu, Trung khí mười phần, mấy năm nay nhất định khôi ngô ra nhiều! Vẫn là trong quân doanh dưỡng người tốt, không biết cữu cữu có mang về cữu mẫu cho ta không?"
Hồ Tuyết Tùng tự giễu.
" Ta tán gia bại sản, than không có nhà,vẫn không nên để cô nương trong sạch nhà người ta theo ta chịu khổ!"
Hai người trong phòng hàn huyên một lúc, Hồ Tuyết Tùng nói thẳng.
" Ta tới đây tính chuẩn bị đưa huynh muội các ngươi rời khỏi Tô gia. Hai năm trước ngươi xảy ra chuyện, không lo được cho các ngươi. Hiện tại ta coi như có chút bổng lộc, vừa vặn đưa các ngươi đi, tránh cho độc phụ kia tính toán giở trò "
Tô Lạc Vân từ trong hộp thức ăn mang ra một đĩa bánh ngọt bày lên bàn, nhẹ giọng nói:
" Cữu cữu đến nay chưa thành thân, nếu lại mag theo hai nhi nữ của vong tỷ, về sau còn có ai muốn làm thê tử của người?"
Hồ Tuyết Tùng vô tình phất tay, một mặt sám hối nói:
" Đại trượng phu cần gì vợ? Ta trước kia không hiểu chuyện, hô bằng gọi hữu, sống phóng túng, tán gia bại sản, lúc nguy nan lại bất lực không thể giúp được tỷ tỷ, càng không có chiếu cô tốt các ngươi, sau khi ta chết nào có mặt mũi đi gặp tỷ tỷ?"
Tô Lạc Vân lại lắc đầu:
" dứa nhỏ Quy Nhạn kia rấ có linh khí, lúc vỡ lòng tiên sinh nói hắn là người có tài. Nếu cữu cữu muốn dẫn bọn ta đi, Tô gia khẳng định sẽ gạch tên hắn, đến lúc đó phẩm hạnh thua thiệt không qua được khoa khảo, liền cô phụ Quy Nhạn điểm linh khí kia "
Hồ Tuyết tùng minh bạch, đương kim hoàng đế coi trọng danh tiết quân viên. Lạc Vân đứa cháu này suy tính chu toàn hơn hắn.
Nghĩ đến đây, hắn thở dài:
" Có thể đem nữ nhi bị bệnh mắt về quê cũ.. Là thấy tâm hung ác cỡ nào? Bây giờ ta kiên trì muốn gặp ngươi, hắn mưới mang ngươi trở về, mai kia ta rời kinh thành, há chẳng phải hắn sẽ lại mamng ngươi về chỗ kia?"
Tô Lạc Vân lại mỉm cười.
" Cháu gái tự có biện pháp để lưu lại, cữu cữu không cần lo lắng. Ngược lại lần này cữu cữu vào kinh thành, cần lưu lại ân tình, không biết cữu cữu có mang theo đặc sản hay gì không?"
Hồ Tuyết Tùng dựa vào bản lĩnh của mình có được chức quan, trông coi vùng ven sông. Đay là lần đầu hắn theo đại nhân vào kinh, căn bản không có nghĩ đến đạo lí đối nhân xử thế.
Tô Lạc Vân xem như liền biết, gọi Hương Thảo đưa qua một mảnh giấy.
" Đây là lễ vật cháu đã chuẩn bị tốt, bỏ thành tây thổ thương bên trong. Mỗi hộp quà đều đã được đánh dấu tốt, cữu cữu đừng đưa sai là được. Cháu trước kia ở kinh thành, theo Lục gia Lục cô nương thâm gia chút tiệc trà, đối với mấy vị đại nhân đều có biết một chút, trước đó vài ngày nghe phụ thân bàn chuyện với quan lớn, liềm mạo muội chuẩn bị chút. Ngài lần này nếu theo đại nhân đến đây, liền trộm đưa lễ vật, lộ ra chút tâm cơ là liền qua. Cái gì cũng không quản,lại không biết đối nhân xử thế. Không bằng chuẩn bị chút mưu lợi, chỉ cầu những đại nhân kia có thể nhớ kỹ Lưỡng Giang có một vị tài giỏi cũng được "
Đồ nàng chuẩn bị đều không phải thứ gì quý báu. Nhưng đều rất dụng tâm. Ví dụ như Lý đại nhân thích câu cá, hết lần này đến lần khác liền không công mà lui, nên liền chuẩn bị một cần câu cá mà bên ngoài đều khó kiếm. hay ái thế của Bạch đại nhân thì là kiện y phục nàylấy từ chỗ Lục Linh Tú, đồ thêu của Lục gia đều vạn kim khó cầu, bạch phu nhân lại yêu cái đẹp, có thẻ sớm có y phục của Lục gia thì càng tốt.
Mọi việc như thế, tô Lạc Vân đều thay cữu cữu suy nghĩ hết tahyr, tỉ mỉ an bài. Cữu cữu lần nà tới đây, cũng không cầu cạnh gì, tặng cũng không phải là đồ quý báu. Thu lễ cũng không có cảm giác phải gánh vác, lại cảm thấy tri kỷ ấm áp, tự nhiên sẽ nhớ kỹ cữu cữu người.
Người làm quan,lúc thủ hạ thiếu người, hy vọng tìm vị quan hiểu chuyện lại có tài, đợi mai này có cơ hội thăng chức, cữu cữu sẽ có mấy phần cơ hội.
Tô Lạc Vân lại đối với cữu cữu nói:
" Cữu cữu không cần lo cho tỷ đệ chúng cháu, người chính là chỗ dauwj của chúng ta, cữu cữu càng tốt thì chúng ta ở Tô gia mới tốt "
Hồ Tuyết Tùng trải qua gia đạo sa sút, cũng không thể tiếp tục làm thiếu gia tuổi trẻ khinh cuồng như trước được. Hắn tự nhiên hiểu cháu gái. đáng tiếc chính mình lớn hơn nagf mười tuổi, lại không bằng cháu gái một phen suy nghĩ. NHất thời cả hai dặn dò nhau một phen rồi rời đi.
Trên đường về nhà, Điền ma ma có chút không yên lòng nói:
" Tiểu thiếu gia nói có lý, nếu lão gia lại đưa tiểu thư về kia thì làm sao bậy giờ?"
Tô Lạc vân lại cười, nhẹ nahngf ép lấy ngón tay mình, trên đầu ngón tay còn có mùi hương thoang thoảng, là lúc nàng cho Lục teeur thứ thử hương liệu còn lưu lại. Hương này lưu lại tận hai ngày, lúc nàng cho Lục Linh Thú thử hương cố ý bôi vào động mạch của nàng ta, mùi hương trải qua nhiệt độ cơ thể sẽ tản ra càng xa..
Cũng không biết yêu thích hương liệu kia có thích mùi hương này hay không.. Nghi vấn thì đợi đến ngày thứ hai sẽ được giải đáp.
Tô Hồng Mông hôm nay dậy sớm chải chuốt, lần thứ nhất đi các Dịch viện bên kia. Đinh thị cố ý sai nha hoàn đi Thục Hương tửu lâu mua món cay Tứ Xuyên về, chuẩn bị kỹ càng cho lần đầu nhận chức của phu quân. Bất quá trước khi lão gia hồi phủ, Đinh thị cho gọi đại cô nương tới, ngoài mặt là vì cho nàng may mấy bộ y phục, kì thực là chuẩn bị nói cho nàng về chuyện đưa nàng về thôn quê.
Tô Hồng Mông có tâm tư này, nhưng lại không muốn cùng đại nữ nhi nói về chuyện này, bèn đem củ khoai nong bỏng ném vào tay Đinh thị.
Đinh Bội cười híp mắt, nhường thị nữ cho Tô Lạc Vân lượng thước, lại cảm khái nói:
" Trong hai năm qua,ngươi tựa hồ lại cao chút, xem ra vẫn là ở dưới quê phong thuỷ hợp với ngươi "
Tô Lạc Vân cười cười:
" Lúc mới tới đó, không quen khí hậu, đổ bệnh thực nặng, gầy đến như thanh xương, không nghĩ tới thế mà không làm chậm chễ vóc dáng, lại khiến cho mẫu thân tốn kém, lại vì nữ nhi một lần nữa may y phục "
Đinh thị ý cười không giảm.
" Ở đó lau thì cũng chậm rãi thích ứng, kì thực ở nơi nào cũng như nhau. Kì thật dưới quê rất thích hợp cho người bệnh dưỡng, phụ thân ngươi còn nói, tương lai đợi hắn cáo lão hồi hương, cũng muốn về Ấm châu. Chỉ là trạch viện kia không có người quản lý, giao cho hạ nhân thì sợ bọn họ làm hỏng chuyện. Không giống ngươi ở đó xử lý gọn gàng "
Tô Lạc Vân mặc dù mắt không có nhìn thấy, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn về phía Đinh thị.
" Mẫu thân tựa hồ có chuyện muốn nói, không ngại nói thẳng cho nữ nhi "
Đinh thị cười đáp:
" Ngươi lần này hồi kinh, chính là vì để gặp cữu cữu, nay đã gặp rồi, cũng miễn lo lắng laannxnhau. Đợi qua ít ngày, muội muội ngươi xuất giá, trong phủ lại bận chyuện, sợ không chiếu cố được ngươi. Ta cũng phụ thân ngươi đã thương lượng, cảm thấy vẫn là đưa ngươi về kia, miễm cho trong phủ lại ầm ĩ, gây rối ngươi không được thanh tịnh "
Nghe đến lời này, Điền ma ma ở bên cạnh giận đến hai tay nắm chặt. Một bên Tô Thải Tiên lại lộ ra vui mừng, lại liều mạng thu liễm, không biểu lộ ra ngoài. Có thể nàng nghĩ tỷ tỷ nhìn cũng không có thấy, liềm không nhịn nữa miệng nở nụ cười, chỉ cảm thấy tương lai nhân duyên của mình một đường bằng phẳng.
Tô Lạc Vân bình tĩnh như thường.
" Mẫu thân đây là hoit ý kiến nữ nhi hay là quyết định rồi chỉ thông báo cho nữ nhi một tiếng?"
Nơi này cũng không có người ngoài, Đinh thị cũng không cần kiêng nẻ gì, bày ra dáng vẻ chủ mẫu, nói thẳng vào trọng tâm.
" Kỳ thật mọi chuyện của nữ nhi đều do phụ mẫu quyết định, chưa nghe nói nơi nào lại để nữ nhi tự do sinh hoạt. ngươi cần nhớ kỹ, ta và phụ thân ngươi đều là muốn tốt cho ngươi.. Chính là trong phủ muội muội ngươi việc vui sắp tới, hạ nhân có kinh nghiệm sẽ thiếu. Ta nghĩ lần này để Diefn ma ma cùng Hương Thảo lưu lại, ta cấp cho ngươi hai cái nha hoàn lanh lợi, miễn cho Điền ma ma tinh lực tuổi già "
Lời này nói xong, Điền ma ma lập tức trừng mắt, lạnh lùng nói:
" Phu nhận khế ước của lão nô không phải để ở Tô gia, ngài làm như vậy, sợ không thoả đáng "
Đinh thị ý cười dần thu liễm, chậm rãi nói:
" ta biết ngươi là từ Hồ tỷ tỷ đưa qua, ta luôn kính ngươi, có thể Lạc vân mắt có tật, bên người cần người có tinh lực tốt mới có thể yên tâm. Tuổi tác của ngươi cũng lớn, vốn nên dưỡng tuổi thọ, nếu ngươi cảmthấy ta không xứng lưu ngươi tại phủ, cũng không cần mỗi ngày cùng ta đưa khí. Tự đi nhận bạc, hồi Hồ gia bên kia "
Tô lạc Vân là kế nữ, thân là nữ nhi bên cạnh do ai hầu hạ không đến tya nàng quyết. Trước kia do di ngôn của Hồ thị, nàng không động tới Điền ma ma được. Thế nhưng bây giờ Tô Lạc vân đã mười tám, không cần cái kia uỷ thác nữa, nàng liền mang nàng ta đuổi đi, ai cũng không tìm được sai lầm.
Điền ma ma nghe đến lời này, tức giận phát hoả. Gì mà không yên lòng? day là thừa dịp tiểu thư bệnh mắt, đuổi người bên cạnh đi, sau đó liền bị Đinh thị nắm trong tay.
Tô Lạc Vân lại lặng lẽ nói:
" Cái này.. Cũng là ý tứ của phụ thân?"
Đinh thị chẫm rãi giơ lên chén trà, uống một ngụm mới nói:
" Sự tình trong hậu trạch, cần gì đến gia môn? Hắn bây giờ muốn giúp các Dịch vienjđại nhân thu mua hương liệu, rất bận rộn, ngươi nếu hiểu chuyện thì không cần làm phiền phụ thân ngươi "
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tóc Mây Thêm Hương
- Chương 8: Đem người đuổi ra ngoài