Chương 78

Vào lúc sắc mặt của bọn người xấu u ám, tay cầm cán đao chuẩn bị xông tới, Tô Lạc Vân gạt rèm cửa xe ngựa sang một bên, thò đầu ra nhiệt tình nói rằng: “Nếu đã có đạo tặc cướp đồ đi, vẫn là nên tìm quan binh đáng tin cậy hơn. Các ngươi nghe rõ chưa, ở phía sau ngọn đồi này có binh mã của trại quân thảo Thiên Tây đang tập luyện ở đó, phu quân của ta thống lĩnh trên dưới trăm người đang luyện tập, ai nấy cũng đều có thân thủ tốt lấy một địch mười. Nếu không…ngươi hét thử một tiếng, kêu bọn họ tới đây, giúp các ngươi bắt đạo tặc!”

Bọn người xấu đó nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Lạc Vân thì liền ngây người, lại nghe nàng nói ở phía sau ngọn đồi có hơn trăm người, không khỏi nhìn chằm chằm về hướng đó, chỉ là một ngọn đồi nhỏ bị che khuất trong màn đêm, không hề nhìn thấy một ai.

Cẩn thận lắng nghe…không phải có tiếng người nào đó hét lên “hei yo hei yo” sao. Có lẽ là người ở phía sau ngọn đồi đang tập luyện dùng thương đâm vào trong bia, cái âm thanh đó dần dần chuyển từ yếu sang mạnh, cũng không biết là ở phía sau ngọn đồi có bao nhiêu quan binh.

Bọn người xấu tất nhiên cũng không biết, lúc này mấy người công nhân nung gạch và đào đất vừa mới nghỉ trưa xong, lại tập hợp phía sau ngọn đồi tiếp tục hô hào làm việc.

Lạc Vân vẫn luôn đi qua chỗ này, tất nhiên cũng biết được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của những người thợ thủ công đó, thời gian trùng hợp vừa khéo.

Bây giờ nàng cố ý dùng những âm thanh của những người thợ đang làm việc biến thành âm thanh của những binh sĩ đang luyện tập. Những tên người xấu này nghe thấy, hiểu lầm cũng đúng thôi.

Sát thủ mà Cầu Chấn phái đến không biết được tình hình ở phía sau ngọn đồi, trong lòng không khỏi run lên—nếu thật giống như những gì nữ tử này nói, là quan binh đang tập luyện, nếu như bọn họ buộc muốn kiểm tra xe ngựa, hoặc là bắt đầu chém gϊếŧ, chẳng phải sẽ bại lộ hành tung, dẫn bọn quan binh đó đến đây hay sao?

Đồng thời trên xe ngựa lại là nữ quyến của nhà quan xinh đẹp đến như vậy. Từ trước đến nay, chắc nàng cũng sẽ không tùy ý để một hán tử bị thương ở trên xe, làm vấy bẩn thanh danh của bản thân!

Nghĩ đến đây, đám người đó nhanh chóng trao đổi bằng mắt với nhau, sau đó quay đầu ngựa lại, vội vã men theo con sông ở bên đường tiếp tục truy đuổi.

Mà xe ngựa ủa Lạc Vân không chút do dự vòng theo đường núi băng qua ngọn đồi, tiếp tục tiến về trước.

Viên Tích nhìn thấy những người ở phía sau ngọn đồi từ chỗ khe hở nhỏ ở cửa sổ xe ngựa —chắc chắn không phải quan binh gì rồi! Chỉ là mười mấy lão già tóc bạc phơ, đang cởi trần, la hét và đào hầm…

Mấy người đó ai nấy đều là những lão già gầy guộc vậy mà lại có thể dọa mấy tên sát thủ thân thủ cao cường rút lui.

Hắn không khỏi vừa kinh ngạc vừa bội phục nhìn sang nữ tử bên cạnh.

Mắt của nữ nhân này dường như không nhìn thấy gì, nàng—chắc không phải là người vợ mù mà Hàn thế tử đó chứ!

Nhớ đến lúc đầu, Viên Tích nghe tin thế tử cưới thê tử, lúc biết được người thế tử lấy đó là một nữ tử bị mù con của thương nhân không môn đăng hộ đối, trong lòng hắn vẫn có chút thương tiếc, thầm mắng cẩu hoàng đế làm nhục người!

Một người anh tuấn và tài năng như vậy, mà lại kết duyên cùng với một nữ tử con nhà buôn bị tàn phế!

Đến nỗi mà lúc hắn chuẩn bị quà mừng tân hôn cũng làm cho có lệ, thuận tiện mua một bộ gốm sứ ở trên đường đem tặng.

Không ngờ rằng, hôm nay cuối cùng hắn cũng gặp được vợ của Hàn Lâm Phong, vẫn là ở cửa ải một mất một còn như vậy.

Mà nữ tử nhìn có vẻ mỏng manh yếu đuối này, trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể khéo léo lợi dụng tất cả mọi thứ xung quanh, không chút sơ hở mà dọa bọn sát thủ tàn nhẫn và hung bạo đó đi mất…

Nữ tử này…đôi mắt thật sự có bệnh sao?

Nghĩ đến đây, Viên Tích không quan tâm đến cái lưng đang đau nữa, vươn tay ra vẫy vẫy ở trước mặt Tô Lạc Vân.

Vốn dĩ Hương Thảo có chút không vui vì tên nam nhân cao lớn thô kệch này lại ngồi gần đại cô nương.

Vừa nhìn thấy hắn đột nhiên thô lỗ thăm dò đại cô nương như vậy, Hương Thảo lập tức nổi giận, vươn tay đẩy ra rồi nói: “Ây, ngươi làm cái gì đó!”

Kết quả nàng vừa đẩy hắn ra, mũi tên ở sau lưng Viên Tích lại ghim vào sâu hơn, hắn đau đến mức trợn cả hai mắt, lần này triệt để ngất xỉu luôn rồi…

Hương Thảo cũng bị dọa cho ngây người, giọng run run nói: “Đại…đại cô nương, em gϊếŧ…gϊếŧ người rồi!”

Lạc Vân vươn tay sờ mũi của hắn, nói lớn: “Đừng sợ, vẫn còn cứu được! Nhanh! đi doanh trại tìm thế tử, lại tìm lang trung đến…”

Lúc mà lần thứ hai Viên Tích tỉnh lại, hắn đã nằm trong ngôi nhà nhỏ ở thôn Phụng Vĩ.

Mũi tên sau lưng hắn đã được Hàn Lâm Phong mời Lang trung đến lấy ra rồi, đồng thời lúc hắn đang hôn mê, đã cho uống một bát thuốc.

Chỉ là do thân phận của hắn không tiện xuất hiện ở trong doanh trại, thế là Hàn Lâm Phong liền tạm thời thu xếp cho Viên Tích ở thôn Phụng Vĩ.

Hàn Lâm Phong đang ngồi ở bên giường, nhìn thấy Viên Tích mở mắt ra, bèn hỏi: “Sao rồi? Vết thương còn đau không?”

Viên Tích vừa nhìn thấy Hàn Lâm Phong, lập tức kích động mà vươn tay nắm lấy cánh tay của hắn rồi nói: “Hàn thế tử, ta tìm được ngài rồi!”

Viên Tích cũng không quan tâm vết thương có bị nứt ra hay không, vội vã thấp giọng nói về tình trạng khó khăn hiện tại của Tào Thịnh đại ca.

Tuy rằng Hàn Lâm Phong sớm đã biết chuyện Tào Thịnh bị thương rồi, nhưng không nghĩ rằng đại ca hiện nay lại mất luôn tự do, hoàn toàn bị thuộc hạ của Cầu Chấn kiểm soát, tình hình rất nguy cấp.

Sau khi nói xong chuyện của Tào Thịnh, Viên Tích tìm được chỗ để túi đồ bên cạnh, lấy ra cuốn sổ ngân phiếu dày từ bên trong lớp y phục, đưa cho Hàn Lâm Phong.

Hàn Lâm Phong cúi đầu mở ra xem, chầm chậm ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Đây là mạch máu sống còn của nghĩa quân, ngươi chắc chắn muốn đưa nó cho ta?”

Viên Tích nói: “Lúc trước đại ca cũng từng bàn bạc với ta lối thoát sau này của nghĩa quân. Đại ca khởi binh, chỉ vì muốn thu hồi lại cố hương bị bọn ngoại tộc xâm chiếm, nhưng mà đội quân càng lớn mạnh, càng lúc càng đi lệch khỏi quỹ đạo của huynh ấy. Đại ca thường hay lo lắng, một ngày nào đó nghĩa quân mất kiểm soát có bị người có dã tâm lợi dụng hay không, trở thành thứ vũ khí sắc bén gây hại cho dân chúng…bây giờ sự lo lắng của đại ca đã từng bước trở thành hiện thực rồi, huynh ấy nhờ ta đưa cuốn sổ này giao cho cháu nội của Thánh Đức tiên đế, cũng chính là hy vọng thế tử người có khả năng lật ngược tình thế, phòng ngừa chuyện tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Lúc đầu vì nương nhờ nghĩa quân mà đến, có khá nhiều thiếu niên nhiệt huyết khoảng 16-17 tuổi, mang theo ước mơ cứu quốc và khôi phục lại quê hương. Đại ca không hy vọng tính mạng của bọn họ biến thành viên gạch lót đường cho người khác lên ngôi vua, chết cũng không rõ ràng, còn bị người khác mắng là bọn phản tặc…”

Nói đến đây, Viên Tích dừng lại, lại nói: “Còn có, hiện tại đại ca không yên tâm về đại tẩu và nữ nhi huynh ấy là Tào Bội Nhi. Đặc biệt là đứa trẻ Tào Bội Nhi này, bị tên Cầu Chấn mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, không phải hắn thì không gả!”

Hàn Lâm Phong nhướng mày rồi nói: “Sao vậy? Cái tên Cầu Chấn có bề ngoài giống người có tài?”

Viên Tích nhìn gương mặt của Hàn Lâm Phong, chậm chạp nói: “Hắn ta chính là con vợ lẽ của Lại bộ thị lang Cầu Khôn bị tru di cửu tộc…mẫu thân của hắn ta cũng từng là mỹ cơ* được tiến cống năm đó.”

(mỹ cơ*: mỹ nữ tây vực)

Nói đến đây, thì Hàn Lâm Phong hiểu rồi, vì mẫu thân của hắn ta cũng là một trong những mỹ cơ được tiến cống cho triều đình năm đó.

Hóa ra cái tên Cầu Chấn này giống với hắn, đều mang chút dòng máu của dị vực, tất nhiên khi sinh ra thì dáng vẻ cũng rõ ràng hơn, mang theo vẻ đẹp tuấn tú khác biệt.

Năm đó Ngụy Huệ đế nhận được những mỹ nữ tiến cống đó, nhưng mà do không muốn làm rối loạn dòng máu hoàng tộc chính thống, sau khi hoàng đế tận hưởng một lần xong, một người cũng không giữ lại, mà đem đi phân chia cho những vị thần tử để thể hiện lòng yêu mến của mình dành cho họ.

Năm đó thì Cầu Khôn cũng nhận được một người, chỉ là đứa trẻ được sinh ra với dòng máu không thuần chủng, bèn bị ông đưa về quê.

Sau này, chuyện Cầu Khôn tham gia vào cuộc nổi dậy của Lăng vương, từ đó phạm phải tội tru di cửu tộc, không ngờ rằng, đứa trẻ lúc trước bị đưa về quê đã trốn thoát được, sau cùng làm nên trò trống, trở thành Cầu Chấn phó thống lĩnh của nghĩa quân.

Có người nói rằng, bởi vì Cầu gia bị diệt mà Cầu Chấn lánh nạn sang nơi khác, còn từng đến chỗ của sơn tặc, nhờ bản tính gan dạ trời sinh thông minh hơn người, lập nghiệp ở Lục Lâm*, chiêu mộ binh sĩ dần dần phát triển lớn mạnh.

(Lục Lâm*: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại)

Cầu Chấn bây giờ, mượn danh nghĩa quân đánh để rửa mối thù gia tộc, nhân lúc mấy năm này Đại Ngụy đang suy yếu, dân không thể kiếm sống, một lòng muốn làm một cuộc cải cách.

Một khi Tào Thịnh đã không còn giá trị lợi dụng, nhất định sẽ bị tên Cầu phó thống lĩnh lòng dạ độc ác này diệt trừ!

Lúc Viên Tích nói đến đây lại lặng lẽ thở dài.

Theo cách nhìn của hắn, ở một vài phương diện nào đó thì cuộc đời của Cầu Chấn và Hàn Lâm Phong có đến bảy phần giống nhau.

Hàn Lâm Phong lưu lạc ở đất Bắc suốt mấy năm trời, bởi vì chiến đấu dũng mãnh, giỏi về tập kích đường dài mà một trận thành danh.

Chỉ là bởi vì thân phận của Hàn Lâm Phong, không muốn để lộ gương mặt thật của bản thân ở trước mặt người khác, nên hắn và thuộc hạ đều đeo mặt nạ làm bằng sắt, lúc đó được mọi người gọi là “Thiết diện quân.”

Còn Hàn Lâm Phong thì được gọi là “Thiết chiến thần.”

Tiếc là Thiết diện quân dũng mãnh như vậy cũng chỉ là oai phong nhất thời, chỉ xuất hiện ở đất Bắc chưa đến hai năm, trong một đêm đã mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện nữa.

Chỉ có Tào Thịnh và Viên Tích và một số ít người biết được tình hình bên trong của “Thiết chiến thần”, biết được vị Thiết chiến thần không lâu sau đó phải đến kinh thành làm con tin, lúc này không thể không rời khỏi đất Bắc được.

Sau khi Cầu Chấn thiết lập uy tín trong nghĩa quân xong, cũng nghe được sự tích vẻ vang của Thiết diện quân năm đó.

Hắn cảm thấy danh tiếng của “Thiết chiến thần” quá vang dội, thế là cũng hạ lệnh làm một cái mặt nạ bằng sắt màu đen bóng.

Lúc đánh mấy trận với kẻ thù gần đây, sau khi Cầu Chấn và thuộc hạ của hắn đeo mặt nạ lên rồi, lại vào trận gϊếŧ địch.

Đến mức mà có nhiều tướng lĩnh khi nghe đến danh tiếng của Thiết diện quân đã hiểu lầm, họ cho rằng Cầu Chấn chính là vị chiến thần mấy năm trước nhiều lần đẩy lùi bọn người Thiết Phất trên chiến trường.

Đầu đội thêm cả nón sắt, Cầu Chấn ngày càng nhận được nhiều sự ủng hộ ở trong nghĩa quân hơn.

Theo như lời của Viên Tích thì cái tên tiểu tử Cầu Chấn này không hổ là xuất thân từ thổ phỉ, không chỉ chiếm đoạt của cải, ngay cả chiến công và danh tiếng của người khác cũng có thể chiếm đoạt thành của cho riêng mình!

Trước đây, Hàn Lâm Phong cũng chỉ là tìm hiểu sơ bộ đối với Cầu Chấn, bây giờ nghe lời giới thiệu của Viên Tích, không khỏi nhíu mày.

Hắn ngược lại chưa từng nghĩ đến việc, ban đầu bản thân tùy ý đem theo thị vệ tâm phúc ở đất Bắc, trải qua đoạn thời gian ngông cuồng bồng bột đánh lui bọn người Thiết Phất đó, ngược lại trở thành may giá y* cho Cầu Chấn, bị Cầu Chấn lợi dụng triệt để hoàn toàn.

(may giá y*: nghĩa đen là may đồ cưới; nghĩa bóng ý chỉ thành quả do bạn làm ra nhưng cuối cùng không được hưởng, mà còn bị người khác cướp mất.)

Lúc mà Viên Tích nói mình và tên Cầu Chấn đó lớn lên có vài điểm tương đồng, đều là đôi mắt dị vực mang theo vài phần phong tình, Hàn Lâm Phong đột nhiên có một ý nghĩ, nhớ đến lần gặp gỡ với Tô Lạc Vân ở tiệm hương liệu.

Thế là liền hỏi: “Từng có người mặc đồ quân lính Đại Ngụy ở Lương Châu mua một số lượng lớn cỏ hưu, người này có phải là Cầu Chấn không?”

Viên Tích gật đầu rồi nói: “Hắn có thói quen đi thu mua lòng người, đồng thời hành vi rất lớn mật, cái loại là mà tự mình xâm nhập vào hang ổ của kẻ địch vô số lần này, ở trong đám nghĩa quân rất được hoan nghênh, dạng này mới xứng đáng là cách làm việc gan dạ của “Thiết chiến thần” đó.”

Hàn Lâm Phong hiểu rõ rồi, Cầu Chấn có thể nhanh chóng giành được quân quyền của nghĩa quân như vậy, chính là do sự gan dạ này, lại có sức hấp dẫn thao túng hành vi và lòng người.

Nói toạc ra thì nghe có vẻ là nhiệt huyết sục sôi, phần lớn là sự yêu thích và sùng bái mù quáng của những người trẻ tuổi.

Tuy rằng Tào Thịnh lúc còn trẻ rất dũng mãnh, nhưng hiện tại đã già rồi.

Mà người tuấn tú trẻ tuổi như Cầu Chấn, tướng quân trẻ tuổi mang trên mình mối huyết hải thâm thù quả thực chính là nhân vật thần tiên trong lời của các tiên sinh kể chuyện.

Bây giờ chiến thần trẻ tuổi điển trai nói muốn đưa bọn họ đi đánh chiếm thành, suốt dọc đường đánh đến trong kinh thành, sau đó ở trong phủ trạch của các vương hầu, ngủ với nữ nhi xinh đẹp của Công Khanh*.

(Công Khanh*: chức quan thời xưa ở Trung Quốc. Công Khanh là viết tắt của “Tam công cửu khanh”. Được lập ra từ thời nhà Hạ, và sử dụng đến thời nhà Chu. “Công” là người đứng đầu chức tước của nhà Chu, gồm có công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước. “Khanh” là chức vị hoặc tước vị của các quan chức cấp cao.)

Đây không phải là giấc mơ khiến cho con người mê muội đầu óc hay sao? Quả thật có thể khiến cho con người bất chấp xông pha hiểm nguy, sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để giúp đỡ!

Nói đến đây, Viên Tích cảm thấy hổ thẹn mà nói: “Tiếc là thân phận của ngài khá nhạy cảm, không thể lộ diện được, nếu không ta và Tào đại ca cũng sẽ không để hắn mạo danh ngài…”