Chương 76

Điều Tô Lạc Vân lo lắng nhất vẫn là vấn đề lương thảo có đủ hay không.

Hàn Lâm Phong nói: “Đám ‘chuột lớn’ mà ta bắt đều là hạng ham sống sợ chết, hy vọng ta có thể xử lý nhẹ tay một chút. Ta cũng không nói là sẽ xử bọn họ tội chết, chỉ là dùng lời nói hù dọa bọn họ mà thôi. Bọn họ cũng hiểu rõ ý của ta, cho nên mới liều mạng ói số tiền đã tham ô ra. Có số tiền này rồi, ta có thể mua thêm lương thảo, bổ sung phần còn thiếu. Chỉ là lúc vận chuyển lương thảo, tốt nhất nên bí mật một chút, nếu như bị vị thượng tướng ở Gia Dũng Châu biết được thì lại ăn ngủ không yên.”

Tô Lạc Vân đã sớm suy nghĩ ra con đường vận chuyển lương thực thay Hàn Lâm Phong, vì vậy nói: “Ta đã chuyển đến thôn Phụng Vĩ, đồ dùng nội thất đều cần phải mua mới, vừa vặn có thể lợi dụng chuyện này. Nếu như chàng đã không muốn người khác biết, thì không thể đi đường lớn được. Vài ngày trước ta ở Lương Châu, trong lúc rảnh rỗi đã tới mấy tiêu cục nhìn thử, đầu tiên là lấy cớ chọn mua hương liệu quý giá, để bọn họ đi hai chuyến áp tiêu, cũng rất ổn. Nếu như chàng muốn vận chuyển lương thảo thì không bằng thử chia nhỏ lương thực ra, mời mấy nhà tiêu cục thay phiên vận chuyển…”

Hàn Lâm Phong không ngờ được nàng một thân một mình ở Lương Châu lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy. Mặc dù giọng điệu của nàng hời hợt nhưng lại rất hao tâm tốn sức suy nghĩ!

Hắn đã từng giống như phụ vương, cảm thấy cưới thê tử cũng giống như mặc y phục mà thôi, mặc bộ nào chả được? Ai làm thê tử của hắn cũng không quan trọng, để cho phụ mẫu quyết định là được.

Nhưng mà bây giờ, càng ngày hắn càng cảm thấy câu nói ‘cưới vợ phải cưới người hiền’ của người xưa là một câu nói cực kỳ trí tuệ.

Nếu như lúc trước hắn cưới tiểu thư nhà họ Vương, vị tiểu thư đó có lẽ cũng giống như mẫu thân Tông vương phi của hắn, thanh xuân yêu kiều xinh đẹp. khi ở lại vùng đất nghèo nàn lại khô cằn như Lương Châu, có thể sẽ bởi vì không thích ứng được hoàn cảnh ở vương phủ hoặc là không hiểu được trượng phu của mình, mà trong lòng sinh ra oán giận…

Nhưng một người con gái bình dị, dân dã, không được người khác coi trọng như Tô Lạc Vân, nhìn bề ngoài thì nhu nhược vô dụng, nhưng toàn thân thật ra lại tỏa ra tinh thần mạnh mẽ phấn chấn, khiến cho những người xung quanh nàng bất giác cũng bị tinh thần ấy ảnh hưởng.

Lúc trước hắn cưới nàng, đương nhiên là vì thích nàng, nhưng trong sự yêu thích này lại có một nửa là thật lòng, một nửa thì lại là sự thương hại.

Hắn luôn cảm thấy nàng đáng thương, cho nên lúc nào cũng muốn bảo vệ nàng trong vòng tay của mình mới tốt.

Nhưng hắn lại không ngờ được rằng, sau khi hai người thành hôn thì nàng lại là người chăm sóc cho hắn nhiều hơn.

Khát vọng và hoài bão trong lòng hắn, những suy nghĩ mà hắn không thể cho người khác biết được, lại được hắn kể hết toàn bộ cho người bên gối nghe. Mà nàng cũng cố gắng hết sức, yên lặng thay hắn quản lý những chuyện nhỏ nhặt thật tốt, nhưng đó cũng là chuyện rất quan trọng.

Nàng là nữ nhân có thể khiến cho người nam nhân của mình yên tâm giao phó toàn bộ sau lưng của mình cho nàng, rồi mặc sức xông về phía trước.

Nữ tử trên thế gian này có cả hàng trăm hàng vạn người, nhưng người phù hợp nhất với hắn thì có một mình A Vân của nhà họ Tô mà thôi!

Nghĩ đến đây, hắn ôm chặt đóa hoa dại của mình vào ngực, sau đó nói: “Được, tất cả đều nghe nàng! Chúng ta chia lương thảo ra thành từng tốp nhỏ, lợi dụng tiêu cục làm ngụy trang, bổ sung số lương thực bị thiếu trước rồi tính tiếp.”

Đại doanh lương thảo Thiên Tây có sự thay đổi cực lớn về người làm. Những người nói giúp người trong đại doanh bị tội kia không chỉ đến phủ Bắc Trấn Vương, còn có vài người thậm chí cầu xin đến chỗ của Vương Quân tướng quân.

Vương Quân đã nghe chuyện lương thảo ở đại doanh Thiên Tây bị hư hao, ông ta cũng không nghĩ là sau khi mình rời đi, Hàn Lâm Phong có thể tra ra sơ hở của đốc vận tiền nhiệm.

Cứ như vậy thì khoảng thiếu hụt lương thảo của đại doanh Thiên Tây cũng sẽ thuộc về đốc vận tiền nhiệm, hoàn toàn không liên quan gì đến đốc vận Hàn Lâm Phong.

Vương Quân khẽ nhíu mày, bởi vì trong ấn tượng của ông ta, tác phong hành xử của tên con cháu ăn chơi sa đọa này không có quyết đoán dữ dội đến vậy, thế là ông ta gọi phụ tá tới hỏi thăm việc này.

Phụ tá của ông có người quen ở đại doanh Thiên Tây, sau khi điều tra rõ sự việc lúc đó, thì báo cáo với Vương Quân: “Chuyện này cũng rất kỳ quái, lúc đầu vị thế tử gia kia mặc kệ mọi chuyện không quan tâm. Sau này, không biết vì sao đối phương lại điều tra ra được đốc vận tiền nhiệm đã tham ô lương thảo trong kho lương, mới biết được con đường phát tài này trong doanh trại. Chỉ là cấp dưới thì ăn đến mức mập tròn béo tốt, mà người mới đến như hắn lại mù tịt chả biết gì, không ăn được chỗ tốt nào. Vì vậy hắn nổi điên lên, bắt đầu ra tay độc ác, chỉnh mạnh mọi thứ.”

Nói đến đây, người phụ tá lại gật gù tỏ vẻ hiểu rõ: “Cũng đúng, những tên vận chuyển lương thảo kia cũng quá độc ác rồi, vậy mà lại muốn hưởng lợi một mình. Lần này chọc vào Hàn Lâm Phong, khiến hắn đột ngột dẫn theo thị vệ đến bắt gian tại trận, ngay lúc bọn họ đang đầu cơ trục lợi…”

Vương Quân dãn lông mày, nói như vậy thì là do cái tên ăn chơi kia phát hiện chia chác không đều, bản thân hắn không sờ được chỗ tốt nào cho nên mới quậy một trận?

Thuộc hạ nói tiếp: “Chắc là có chuyện như vậy. Nghe nói lần này Hàn Lâm Phong ra tay rất ác, hơn nữa còn kiếm được không ít bạc từ đám người ăn hối lộ trái phép kia. Hiện tại hắn đã giàu nứt vách đổ tường, thậm chí còn đưa người thê tử xinh đẹp mới cưới về đến thôn Phụng Vĩ, còn mua lại viện tử của đốc vận tiền nhiệm, sau đó thì đặt rất nhiều đồ gia dụng nội thất ở phía nam, cộng thêm các loại nguyên liệu nấu ăn, mỗi ngày đều vận chuyển tới nhà, nghe nói hắn đã giày vò không ít tiêu cục áp tiêu cho hắn…”

Vương Quân hừ lạnh một tiếng, mặc dù ông ta lấy chuyện của lương thảo doanh làm cớ để từ chối không đánh trận. Nhưng nếu như muốn ông ta giao lưng của mình cho đại doanh lương thảo gà mờ như thế này, ông ta cũng sẽ ăn ngủ không yên, sợ đám chuột lớn này ngáng chân ông!

Cho nên Vương Quân không tiếp tục điều tra chuyện thay đổi nhân sự ầm ĩ này của quân doanh lương thảo nữa, chỉ thầm quyết tâm chờ đến lúc ông ta vắt khô tên ăn chơi này thì nhất định phải thay máu toàn bộ quân doanh lương thảo!

Trước mắt thì tiền tuyến thiếu lương thảo đến mức kêu gào, người Thiết Phất, phản quân, còn có binh mã của Đại Ngụy đều nhìn chằm chằm vào con đường vận chuyển lương thảo.

Một khi Hàn Lâm Phong bắt đầu vận chuyển lương thực thì sẽ giống như miếng mồi ngon lạc vào bầy sói đói. Vương Quân không cần tốn quá nhiều sức lực thì cũng sẽ có sói đói cắn xé hắn không còn miếng thịt nào.

Gần đây, động tác của phản quân Cầu Chấn diễn ra rất nhiều lần, chiến hỏa đã sém lông mày. Vương Quân không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở Gia Dũng Châu nữa, chỉ muốn nhanh chóng rút về hậu phương đoàn tụ với người thân.

Nửa tháng sau, Vương Quân đã hạ lệnh cho đại doanh lương thảo Thiên Tây – vận chuyển một số lượng lớn lương thảo đến!

Hàn Lâm Phong hiểu ra, Vương Quân là đang sợ khối thịt là hắn không đủ mập, không dụ được sói đói!

Một khi hắn làm mất số lượng lớn lương thảo thì tội này cũng không nhẹ chút nào…

Hắn cũng không tỏ vẻ gì, vẫn phân phó như thường lệ. Thế là Thượng tướng quân ra lệnh, lương thảo của Thiên Tây lập tức được xếp lên xe ngựa, chuẩn bị ba ngày sau xuất phát.

Lúc lương thảo của Thiên Tây được chất lên xe thì tin tức đã nhanh chóng lan truyền, truyền tới tận doanh địa của phản quân ở phía bắc.

“Phó thống lĩnh Cầu, lương thảo trong doanh trại Thiên Tây đều là của chúng ta đã làm mất! Ta đã đi điều tra, đốc vận mới nhậm chức của lương thảo doanh là thế tử của Bắc Trấn Vương. Hắn chính là một tên ăn chơi trong ngõ kỹ viện, trước kia ở công bộ ăn không ngồi rồi, không làm nên trò trống gì… Nghe nói người Thiết Phất cũng đã rục rịch rồi, bọn họ đã cũng nhắm đến nhóm vận chuyển lương thảo này.”

Mật thám vừa trở về từ đại doanh lương thảo Thiên Tây cung kính báo cáo với Cầu Chấn - người cầm quyền phản quân gần đây .

Người nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trên ghế da gấu kia nhướng mày, người nọ mắt phượng mày rậm, có một chút quyến rũ của người dị vực, nhưng lại có khi phách bức người, hiển nhiên cũng chính là người mà Tô Lạc Vân ngẫu nhiên gặp được trong cửa hàng hương liệu ở Lương Châu.

Hắn chính là tiểu tướng ra mắt gần đây của phản quân — Cầu Chấn.

Cầu Chấn tuổi trẻ tài cao, hiện tại cũng chỉ mới mười chín tuổi, nhưng lại nhiều lần lập được kỳ công, danh vọng của hắn trong phản quân rất vang dội, bây giờ lại là phó thống lĩnh của nghĩa quân.

Bây giờ phản quân đã chiếm được năm châu trong tổng số hai mươi châu bị mất, cuối cùng cũng không cần phải chiến đấu lang bạt khắp nơi như trước nữa.

Nhưng từ sau khi Tào Thịnh bị bệnh, hắn cũng được xem là nắm được quân quyền của toàn bộ nghĩa quân, mặc dù kính trọng Tào thống lĩnh, nhưng người phía dưới đều biết rằng hắn mới là người nói một không hai trong quân doanh của nghĩa quân!

Thế nhưng trước đó, lương thảo đã bị mất, sự việc liên quan quá lớn cũng đã làm ảnh hưởng đến uy tín của Cầu Chấn trong nghĩa quân. Gần đây lại có người lan tin rằng Tào Thịnh bị thương là do Cầu Chấn lập mưu hãm hại, mưa đồ thay thế vị trí của ông.

Cho nên tiếng hô hào đòi Tào thống lĩnh xuất hiện chủ trì đại cục cũng càng ngày càng tăng cao, việc này đối với Cầu Chấn cực kỳ bất lợi.

Trước đây khi trong quân doanh thiếu thuốc cầm máu, may mắn có Cầu Chấn nghĩ ra được biện pháp, dùng hương liệu cỏ sừng hươu đỏ thay cho thuốc cầm máu, lại mạo hiểm đích thân dẫn người vào thành mua, mới có thể tìm về được một chút danh dự.

Ít nhất thì mặc dù Tào Thịnh bệnh nặng chưa chết, hơn nữa Cầu Chấn lại có hôn ước với nữ nhi của Tào Thịnh, là con rể tương lai của nhà họ Tào. Hắn chưởng quản quân quyền thay nhạc phụ của hắn thì có gì sai, cho dù là ai đi nữa thì cũng không thể nói được gì!

Nhưng mà, không phải toàn bộ thuộc hạ của Tào Thịnh đều tin phục chuyện này. Lúc trong doanh trướng đang bàn chuyện thì người bên ngoài lại lớn tiếng kêu gào, ồn ào đòi gặp Tào thống lĩnh. Vì sao tên họ Cầu kia lại giam lỏng Tào thống lĩnh không cho bọn họ gặp?

Cầu Chấn đi ra ngoài doanh trướng, nhìn người đang làm ồn bên ngoài, chính là huynh đệ kết nghĩa của Tào Thịnh, Viên Tích.

Trước đó Viên Tích đi phía nam mua lương thảo, vẫn luôn không nhìn thấy đại ca của hắn. Mấy ngày nay, hắn tập hợp mấy tên thủ lĩnh quyền cao chức trong trong Nghĩa quân lại, muốn ép buộc Cầu Chấn giao người.

Cầu Chấn biết mấy người này có danh vọng không thấp trong Nghĩa quân. Nếu như hắn ta vẫn không chịu cho bọn họ gặp thì chắc chắn bọn họ sẽ nổi trống tạo phản.

Hắn ta nhướng mày, nở nụ cười nhìn thẳng Viên Tích nói: “Viên thúc, thân thể của Tào thống lĩnh thật sự rất suy yếu, ta đã làm theo lời căn dặn của lang trung, cho nên mới không cho người không có phận sự quấy rầy đến ông ấy. Các người lại bởi vì thế mà nghi ngờ ta, hỏi xem làm sao ta chịu được? Nếu như các người đã không yên tâm, vậy thì ta sẽ cho các người gặp ông ấy, cũng khiến cho các người yên tâm hơn.”

Nói rồi, hắn quay người, hững hờ nhìn về tùy tùng bên cạnh mình một cái.

Tên tùy tùng kia lập tức ngầm hiểu, lặng lẽ lui xuống chuẩn bị.

Chờ đến lúc đám người Viên Tích vượt qua tầng tầng lớp lớp vệ binh đi vào doanh trướng của Tào thống lĩnh thì Viên Tích lập tức nhào về phía trước, nhìn người đại ca gầy như que củi đang nằm trên giường bệnh, nước mắt nhất thời chảy dài, nghẹn ngào nói nhỏ: “Đại ca… Vì sao người lại thành ra như thế này?”

Thế nhưng, cho dù gã có kêu gào như thế nào đi nữa thì Tào Thịnh chưa từng mở mắt ra.

Giống như lời Cầu Chấn đã nói, bệnh tình của Tào Thịnh rất nguy kịch, nằm ngủ cả ngày, không để ý tới bất kỳ ai.

Cầu Chấn đứng sau lưng Viên Tích, trong lòng hắn ta biết rõ thuốc mê mà thuộc hạ của hắn đút cho Tào Thịnh đã có tác dụng rồi.

Chỉ cần Tào Thịnh hôn mê bất tỉnh, để cho lão già này nhìn một cái thì có sao đâu?

Vốn dĩ Viên Tích còn trông cậy vào chuyện hôm nay hắn có thể gặp được đại ca, trò chuyện với ông. Hiện tại Nghĩa quân dưới sự cầm đầu của Cầu Chấn đã quên đi mục đích ban đầu khi thành lập đại quân này, là giành lại cố thổ đã mất.

Hiện tại họ Cầu kia chỉ toàn tâm toàn ý mở rộng địa bàn, muốn xưng vương xưng đế. Trong lòng của Viên Tích gấp gáp, cho nên hắn mới muốn nhanh chóng gặp mặt đại ca.

Ai ngờ rằng đại ca lại bệnh đến mức mở mắt không ra. Sau khi hắn thất vọng thì Cầu Chấn sau lưng hắn lại thúc giục: “Nếu chư vị đã gặp được Tào thống lĩnh thì đã có thể yên tâm rồi. Mời chư vị đi ra ngoài, đừng có làm phiền thống lĩnh nghỉ ngơi.”

Nói xong, hắn nghiêng người nhường ra một lối đi, ra hiệu đám người kia mau chóng đi ra ngoài.

Ngay lúc đám người phía sau nhao nhao đứng dậy, cản mất tầm nhìn của Cầu Chấn thì con mắt vẫn luôn nhắm chặt của Tào Thịnh lại đột ngột mở ra, đồng thời nhanh chóng nắm tay của Viên Tích đang muốn đứng dậy, nhanh như chớp nhét một miếng vải vò nát vào trong tay của hắn, đồng thời dùng sức nắm thật chặt rồi cấp tốc thu tay lại.

Viên Tích sững sờ, còn tưởng rằng Tào Thịnh đã tỉnh. Nếu như không phải cái nắm tay đầy sự ám chỉ kia của ông thì hắn đã suýt chút nữa kêu thành tiếng.

Hắn sững sờ đứng tại chỗ, nhìn đại ca nhanh chóng thu tay vào trong chăn.

Đúng lúc này, đám người phía sau hắn đã đi ra ngoài doanh trướng. Cầu Chấn nhìn thấy hắn không đi ra thì hỏi: “Sao vậy? Viên thúc còn chuyện gì muốn nói hay sao?”

Viên Tích từ tốn quay người lại, nói với Cầu Chấn: “Hôm nay là do ta thương nhớ đại ca quá mà sốt ruột, nhất thời lỗ mãng, mong hiền chất tha thứ…”

Cầu Chấn mỉm cười: “Ít ngày nữa ta và Bội Nhi sẽ thành hôn với nhau, ngài lại là huynh đệ kết nghĩa của nhạc phụ tương lai của ta, cũng chính là thúc thúc ruột của ta rồi. Đến lúc đó còn mong Viên thúc thay nhạc phụ nhận rượu mừng của ta, tương lai đều là người một nhà, cần chi phải khách sáo như vậy”

Nhưng mà sau khi Viên Tích rời đi, nụ cười trên mặt Cầu Chấn dần dần phai nhạt.

Tùy tùng bên cạnh hừ lạnh, nói: “Đám người này, ỷ vào thân phận nguyên lão của Nghĩa quân nên hoàn toàn không coi ngài ra gì…”

Khóe miệng Cầu Chấn cười, nhìn Tào Thịnh đang nằm trên giường, bình tĩnh phân phó: “Không phải ngày mai muốn phái người tìm hiểu động tĩnh của đám người Thiết Phất hay sao? Phái Viên Tích dẫn người đi điều tra, sau đó bán hành tung của hắn cho bên đó, kẻ cứng đầu như vậy không thể giữ lại lâu được.”

Tùy tùng ngầm hiểu, phó thống lĩnh là muốn mượn tay của người Thiết Phất diệt trừ Viên Tích!

Sau khi Cầu Chấn phân phó chuyện thanh lý môn hộ xong thì cũng dẫn người rời đi.

Đến khi toàn doanh trướng trở nên yên tĩnh, Tào Thịnh vốn nên hôn mê bất tỉnh lại chậm rãi mở mắt ra.

Cánh tay gầy như que củi của ông vươn ra khỏi chăn, trong tay của ông là một mảnh vỡ của bát sứ, bởi vì nắm quá chặt mà mảnh vỡ đó đã cắt vào tay của ông đến mức máu me đầm đìa.

Đây là vào lần trước, khi người khác không để ý, ông đã cố ý đập bể chén thuốc rồi lén giấu trong người.