Chương 75

Nhưng nếu là lời nói bịa ra, Tô Lạc Vân cũng không phải thiếu thông minh, làm sao có thể lấy chuyện trượng phu không được mà rêu rao khắp nơi? Nếu như bị thế tử biết, chẳng phải sẽ đánh gãy chân của nàng?

Vừa đúng lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng "cố gắng" ho khan.

Tông vương phi quay đầu nhìn lại, không biết Hàn Lâm Phong đã đứng ở cửa từ khi nào, xem tình hình, hẳn là đã nghe lọt từng chữ mà Tô Lạc Vân vừa nói.

Tô Lạc Vân cũng không nghĩ tới hắn lại tới nhanh như thế, sớm biết như vậy, chuyện eo lưng không tốt kia, để chính hắn nói với mẫu thân cũng tốt.

"Phong nhi, con cũng nghe thấy nàng nói cái gì rồi đúng không? Nàng. . . Nàng vì không cho con nạp thϊếp, nên mới nói hươu nói vượn hay sao?"

Tông vương phi cũng rất xấu hổ, chỉ có thể hung tợn cáo trạng Tô Lạc Vân trước.

Hàn Lâm Phong trầm mặc một hồi, sắc mặt âm trầm, không nói lời nào. Vẻ mặt như vậy, dường như là ngầm thừa nhận. . .

Tô Lạc Vân lại vội vàng cứu vãn nói: "Mẫu thân hiểu lầm, thể cốt thế tử gia rất khỏe mạnh, ý của con là. .sợ chàng ấy mệt nhọc. . ."

Hàn Lâm Phong không nghĩ tới nàng càng tô càng đen, tiểu yêu tinh đáng ghét, lần này lại nghe theo lời hắn, ngay cả những lời nói đùa của hắn cũng kể ra hết.

Chẳng lẽ bởi vì mình cắt "tiên y hoàng kim" của nàng nên nàng mới có tâm muốn trả thù mình sao

Nhưng đều đã tới đây, sau khi Hàn Lâm Phong trầm mặc một chút, chỉ cứng nhắc nói với Tông vương phi: "Chuyện thị thϊếp không cần mẫu thân quan tâm, bình thường dung chi tục phấn, nhìn đến phiền chán. Nếu như đặt ở bên cạnh con, ngược lại quấy rầy con làm việc. Nếu không có việc khác, con mang nàng trở về. Con không tìm được đồ của mình nên cần nàng trở về tìm giúp."

Sau khi nói xong, hắn dường như muốn vội vã kéo người túm trở về viện tử của mình, một tay kéo nàng sải bước đi ra khỏi phòng.

Chỉ chớp mắt, đã không thấy bóng người. Chỉ còn lại Tông vương phi cùng Hề ma ma hai mặt nhìn nhau —— Tiếc cho một vóc dáng cao lớn như vậy, lại không dùng được?

Nếu như đã hỏng làm sao lại có thể đánh đến vỡ bao cát?

Lại nói Hàn Lâm Phong túm Tô Lạc Vân trở về phòng, tiếp tục ăn điểm tâm còn đang dang dở.

Hắn cắn một miếng cá kho, sau đó nhéo nhéo mặt Tô Lạc Vân nói: "Vậy mà nàng dám nói như thế? Bắc thang cho nàng, nàng lại thật sự trèo lên hả?"

Tô Lạc Vân cắn đũa, có chút uể oải nói: "Đều chiếu theo thế tử ngài phân phó, thế nào? Lại không vui?"

Hàn Lâm Phong có tâm trạng tốt nói: "Lúc này nàng lại nghe lời ta như vậy? Vậy về sau nàng cũng phải nghe lời ta, đừng tùy tiện rời đi. . . Ta nghĩ rồi, nếu như mẫu thân bất hòa với nàng, nàng vẫn nên dọn đến thôn Phụng Vĩ ở gần đại doanh Thiên Tây ở đi. Ta có thể nói với mẫu thân, ta cần người chăm sóc, thị thϊếp nào tận tâm bằng thê tử? Vừa vặn để cho nàng đến chăm sóc ta."

Lạc Vân sững sờ, cảm thấy đây rõ ràng là con đường hắn rải sẵn cho nàng.

Lão nhân trong phủ đều ở đây, nàng có thể cùng hắn ra ngoài xây phủ?

Hàn Lâm Phong lại lơ đễnh nói: "Ta mới nhắc đến với phụ vương, phụ vương đã gật đầu, một hồi nàng thu dọn mấy đồ dùng thường ngày rồi cùng ta trở về đi."

Lạc Vân nghe được điểm mấu chốt: "Mẫu thân. . . còn chưa biết chuyện này?"

Hàn Lâm Phong cười cười: "Cho nên nàng thu dọn nhanh đi, chúng ta đi trước rồi nói, việc còn lại cứ để phụ vương thu dọn."

Cũng không biết hắn thuyết phục phụ vương thế nào, Bắc Trấn vương thế mà cho phép nàng dâu cùng nhi tử ra ngoài sống riêng?

Tô Lạc Vân thấy việc này chẳng liên quan đến giữ đạo hiếu. Hôm qua nàng vừa bị đánh vào tay, nghĩ đến bà bà nhất thời cũng không thể nguôi giận, đã có thể đi, thì sao phải chờ?

Thế là Lạc Vân để Hương Thảo, Ký Thu mau mau thu dọn hai cái rương y phục, cất tiền của mình vào rương, lập tức lên xe ngựa, đi theo Hàn Lâm Phong dọn đến đại doanh Thiên Tây.

Về phần vương phi vừa mới bị con dâu nhanh mồm nhanh miệng làm cho tức giận, điểm tâm cũng ăn không nổi.

Hàn Lâm Phong càng ngày càng lộng hành, nếu bị nàng dâu nắm thóp chỉ sợ tìm mấy nha đầu đến cũng không được.

Bà tự quyết định chuyện nạp thϊếp, chỉ nói họ hàng xa của bà có nữ tử thích hợp, tìm mấy nha đầu hiểu biết chữ nghĩa, làm người thanh nhã, trực tiếp nạp cho Hàn Lâm Phong.

Còn chưa gọi người tới thông báo, vương phi bất ngờ nghe tin tiểu phu thê vậy mà không từ biệt mình, đã cùng nhau dọn đến đại doanh Thiên Tây!

Tông vương phi tức giận đến không chịu được, trực tiếp tìm vương gia hỏi: "Tô Lạc Vân kia không nói một tiếng nào cứ đi như thế? Chớ nói vương phủ, kể cả nhà bình thường cũng không có con dâu nào dám vô phép vô tắc đến vậy!"

Bắc Trấn vương đang vẽ tranh ở trong thư phòng, nghe vương phi tức giận, cũng không nhúc nhích nói: "Nàng không phải có chút ghét bỏ nó sao? Đi rồi không phải tốt à? Ngày thường nó ở trong phủ, nàng cũng ghét bỏ sao nó không đi ra ngoài, nhàn nhã ở trong phủ tẻ nhạt, Phong nhi nói nó rất biết xoa bóp, vừa vặn gần đây chân Phong nhi bị phong khớp, thê tử đi chung cũng có thể chăm sóc nó lúc ốm đau, có người trông nom, không phải rất tốt?"

Tông vương phi bình tĩnh nhìn Bắc Trấn vương vẽ ra một bức tranh phong cảnh rừng trúc, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, lửa giận trong lòng bừng bừng vọt ra: "Ta vẫn là nữ chủ nhân của vương phủ, sao việc gì cũng không thương lượng với ta? Ta biết người vẫn không xem trọng ta, bây giờ con dâu vừa gả đến cũng học theo người, học đến độ không cung kính bà bà nữa rồi!"

Bắc Trấn vương ngẩng đầu nhíu mày: "Nàng đây là thấy trong phủ yên tĩnh, nhất định phải làm náo loạn đúng không? Trong nhà có tiểu bối, ta cũng không muốn trách mắng nàng. Nếu không phải con dâu có mắt, đuổi những phụ nhân ngu xuẩn đó ra ngoài, nàng cũng không biết bản thân sẽ phạm phải điều gì đâu. Hiện tại biên quan rối loạn phức tạp, Phong nhi chịu trách nhiệm, quả thực là vô cùng nguy hiểm. Nàng nếu biết chính mình là nữ chủ nhân vương phủ, có phải nên lấy mình làm gương không? suy nghĩ chín chắn lại một chút . ."

Ông vẫn chưa nói xong, vương phi đã xông đến xé mất bức tranh rừng trúc kia, nước mắt bà lưng tròng, gào khóc với vương gia: "Ta làm đến vậy còn chưa đủ? Ta biết trong lòng người chỉ có nàng ấy, dù vất vả thế nào ta vẫn cố gắng ngậm đắng nuốt cay nuôi con cái khôn lớn, người cũng cảm thấy là ta đáng đời, là ta nợ nàng ấy! Hàn Nghị, người phải hiểu rõ, năm đó là người tới cửa khẩn cầu, dùng kiệu tám người khiêng đón ta về Hàn gia! Nếu không phải người, ta vẫn ở trong kinh thành, trải qua thời gian không buồn không lo, hiện tại cần gì phải tức giận!"

Rừng trúc kia là thứ "nàng ấy" yêu nhất, trước kia tại hậu viện vương phủ, đã từng trồng một mảnh. Chỉ là về sau "nàng ấy" không có ở đây, vương phi liền sai người chặt hết, không ngờ rằng vương gia vẫn thường hay vẽ lại. . .

Hàn Nghị nghe thấy bà nhắc đến nợ cũ, cũng có chút thẹn quá hoá giận, trầm giọng nói: "Nàng có thôi đi không, chuyện bao nhiêu năm trước, ta cũng không muốn nhắc lại! Chẳng lẽ năm đó nàng nuôi dưỡng Phong nhi ở dưới gối, hoàn toàn không có ý đồ riêng?"

Trong lúc nhất thời, tiếng phu thê cãi nhau trong thư phòng cũng ngừng lại, vẫn là vương gia chiếm thế thượng phong.

Khi vương phi tức giận đến hai mắt đẫm lệ, trở lại trong phòng, bực mình tới độ một ngày không ăn miếng cơm nào.

Nhưng về sau Lạc Vân cũng là từ miệng cô em chồng mới biết được chuyện náo nhiệt ở vương phủ.

Trong lòng nàng cũng là yên lặng thở dài. Quan hệ của công công bà bà của mình vốn cũng không quá hòa hợp, hiện tại bởi vì Hàn Lâm Phong tự tiện đưa nàng ra khỏi phủ, e rằng chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

Nhưng nàng đã ra khỏi, cũng không thể lập tức trở về. Lúc này nàng đã đến thôn Phụng Vĩ cách đại doanh Thiên Tây không xa.

Trước đó Hàn Lâm Phong đã cho người mua một viện tử trong thôn và sửa chữa lại nó. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng lục phủ ngũ tạng đều đủ*. Nhà xí đều dùng gỗ lim dựng lên, cái bô bên trong cũng được phủ lên mảnh gỗ vụn hương liệu, trên kệ bên cạnh cũng đều là hương liệu tới từ kinh thành xa xôi.

*Ngôi nhà nhỏ với đầy đủ nội thất được ví như chim sẻ nhỏ.

Mà trong phòng bếp lại càng trang nhã hơn, ngoài lò để nấu nướng vậy mà còn có lò để nướng thịt, giường sưởi trong nhà cũng nóng hổi.

Mặc dù Lạc Vân không nhìn thấy, cũng cảm thấy nơi đây có chút giống với hành cung thu nhỏ, mọi thứ cực kỳ tinh xảo.

Nàng ở phía nam, đã sớm nghe nói Bắc địa có giường sưởi ngủ rất ấm áp.

Đáng tiếc vương phủ đều là đốt địa long làm ấm tường, không nghĩ tới bên trong một thôn xóm không đáng chú ý, nàng rốt cuộc có thể cảm thụ một chút mùi vị ngủ ở trên giường ấm trong ngày đông giá lạnh.

*địa long: cách làm ấm thời cổ đại, dưới nhà có một đường hầm dẫn lửa, đốt lửa ở miệng hầm, hơi nóng thông thèo đường hầm làm ấm cả căn nhà, được gọi là rồng đất - địa long.

Hàn Lâm Phong vừa thay nàng cất rương tiền, vừa nói: "Trước đó vị đốc vận kia là thông gia với đại thiếu gia của Tuấn quốc công phủ, rất là chú trọng ăn mặc, tu sửa viện tử này đến mức giống như hào trạch của kinh thành, hiện tại là mùa đông, đến mùa hè thậm chí bên trong viện kia còn có ao nước ấm, có thể ngâm mình dưới bóng cây bất cứ khi nào, thanh thản cực kì. Bây giờ hắn rời đi nên nên muốn bán viện này, rất nhiều người tranh giành viện tử này, mấy viên đại tướng thủ hạ ta đều muốn mua. . ."

Lạc Vân nghe đến cười khúc khích, tiếp lời nói: "Đáng tiếc mấy vị không thiếu tiền này bị đốc vận mới như ngài trong một đêm một mẻ hốt gọn, viện tử này lập tức thành hàng dính tay, không thể tháo rời được!"

Hàn Lâm Phong duỗi eo, nằm ở trên giường ấm, than thở nói: "Ngày thường ta đều ở trong đại doanh. Thực ra không muốn mua nhưng khi đến xem lại đột nhiên cảm thấy nơi đây thích hợp làm kim ốc tàng kiều, thế là liền định giá ra mua, dùng để giấu nàng."

Lạc Vân sờ soạng tìm chăn bông trải lên giường nghe hắn nói, cũng nở nụ cười xinh đẹp, lại tiếp tục lo lắng nói: "Ta ở đây, liệu có cản trở việc đi lại của chàng không? Sẽ có người dâng thư vạch tội chàng hay không?"

Hàn Lâm Phong hôn lên trán trơn bóng của nàng, nói: "Nàng cũng không phải là vào quân doanh ở, chỉ là ở thôn xóm gần giặt giũ y phục nấu cơm cho ta, nếu như hiền phụ bị người vạch tội, thì thật là không có thiên lý. Mà qua ít ngày ta phải đi Gia Dũng châu đưa lương thảo, cũng không ở bên nàng mấy ngày."

Nghe nói hắn muốn đưa lương, Lạc Vân không khỏi lo lắng: "Bây giờ chàng trông coi những lương thực này, ngoại trừ Vương Quân không muốn, người Thiết Phất và Cầu Chấn cũng thèm nhỏ dãi. Một khi chàng lên đường, chẳng phải là thỏ mập ra động muốn trêu những con sói kia nhỏ nước dãi ba thước sao?"

Hàn Lâm Phong cũng cười: "Đúng vậy, nhân mã ba phe đều có ý đồ không tốt, đều muốn đánh thỏ để tích trữ lương cho mùa đông, nàng nói thỏ như ta phải làm thế nào?"

Lạc Vân cũng không tin tưởng hắn không có cách ứng đối, thế nhưng nàng đích xác cũng thay hắn suy nghĩ hồi lâu, chỉ là không biết cách của mình có thể thành hay không, nghĩ đến đây, nàng nói khẽ: "Đã làm thỏ, tự nhiên muốn làm thỏ khôn, phải có ba hang, bốn hang, thậm chí năm hang. Không cần biết có bao nhiêu sói tới, đều phải làm cho bọn chúng gãy cổ. . ."

Hàn Lâm Phong nghe lời này, phát hiện nàng không mưu mà hợp với mình! Nhưng không biết, nếu để nàng làm thì nàng sẽ tính làm những cái hang thỏ giả này như thế nào?