Hàn Lâm Phong bất lực xoa đầu nàng, biết mình nóng vội làm ốc sên nhỏ kia lại bị dọa lùi về bên trong vỏ.
". . . Phản ứng của nàng cũng khiến ta tức giận mà, chẳng lẽ nàng không ghen một chút nào sao?"
Tô Lạc Vân nghe lời này của hắn mà sững sờ, có ý gì? Hắn mới vừa nói lời kia là đang cố ý trêu tức nàng, cũng không phải là có ý muốn nạp thϊếp?
Chẳng biết tại sao, nghe hắn nói những lời này, trong lòng Tô Lạc Vân lại nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng đột nhiên tim lại đập thình thịch: Chẳng lẽ. . . nàng ủ rũ cả ngày nay, đều là ghen?
Nàng. . . vậy mà có tâm muốn độc chiếm thế tử?
Chỉ là môn hộ giàu có một chút, nam tử có thê thϊếp là chuyện không thể bình thường hơn được.
Giống phụ thân nàng làm giàu nhờ ăn cơm chùa của nhà vợ, chẳng những nuôi ngoại thất Đinh thị, cho dù sau này lập Đinh thị làm chính thất, trong phòng cũng có một hai nha hoàn thông phòng, Đinh thị cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Mặc dù không được nâng đỡ thành tiểu thϊếp, nhưng các nàng là nữ tử trong lòng đều hiểu rõ hơn ai hết.
Một thương hộ nho nhỏ còn như vậy, tôn quý như thế tử làm sao có khả năng một đời một kiếp chỉ hai ta?
Nàng không dám, cũng không muốn mong đợi. Bây giờ thế tử đối với nàng tình nồng ý mật không phải giả, nhưng tình cảm rồi cũng sẽ phai nhạt.
Nếu như bỏ vào quá nhiều tham vọng không chính đáng, có thể sẽ giống như mẫu thân, khi tỉnh lại trong mộng tình, đau lòng đến mức thân thể cũng suy bại, sớm rời nhân thế?
Nghĩ như vậy, trong lòng của nàng nhất thời cũng chua chua ngọt ngọt, có tư vị không nói ra được, chỉ có thể cúi đầu nói: "Vậy chàng muốn ta phải làm thế nào? Khóc rống với chàng, không cho phép chàng nạp thϊếp? Con dâu Cảnh An công phủ trong kinh thành ngược lại có lòng dạ cao, đuổi hết thị thϊếp cùng thông phòng của phu quân đi. Kết quả như thế nào? Không riêng bản thân thành trò cười trong miệng lưỡi của các phu nhân, bà bà cũng khiển trách nàng ghen tị vô đức, không biết cảm thông với trượng phu. Cuối cùng trả nàng về nhà mẹ đẻ để dạy bảo lại. Người khắp kinh thành có ai khen nàng dành tình cảm sâu đậm cho phu quân đâu?. . ."
Hàn Lâm Phong quấn quấn tóc của nàng: "Nếu nàng muốn, sao lại không thể tìm ra cái cớ đường hoàng? Ví dụ như ta đứng trước mặt bệ hạ nói trong vòng năm năm không nạp thϊếp. Nàng hoàn toàn có thể dựa vào điểm ấy khuyên nhủ ta. Nàng sao có thể so sánh với con dâu Cảnh An công phủ gian xảo, nếu nàng cũng ghen tị, tất nhiên sẽ tìm được cách không lộ ra trước mặt người đời, để cho người ta không có lý do để bắt bẻ. Lại nói, người bên ngoài phủ còn nói eo và thận của ta không tốt! Nếu như nàng thông cảm cho trượng phu sao có thể để yêu tinh hút hết tinh huyết của ta?"
Lần này Tô Lạc Vân triệt để bị hắn ngụy biện đến bật cười—— chưa từng thấy có trượng phu sẽ thay thê tử nghĩ kế để ngăn cản mình nạp thϊếp!
"Tóm lại chàng làm mọi cách để lừa gạt ta gả cho chàng, chính là vì muốn ta giống phụ nhân ghen tuông để bảo vệ eo của chàng đúng không hả?"
Hàn Lâm Phong ôm lấy nàng: "Sai rồi, là vì thải dương bổ âm, lưu lại đồ tốt để bù đắp thật tốt cho tiểu yêu tinh như nàng!"
Nói xong, hắn ôm lấy nàng chui vào màn gấm đệm êm.
Lúc trước hắn cũng bị nàng chọc giận đến choáng váng, đánh bao cát nào thú vị bằng vui đùa với tiểu yêu tinh chứ?
Nàng muốn đạp hắn cho người khác, hắn lại càng muốn đút cho nàng no!
Hắn rời phủ đã nhiều ngày, một hồi đã có thể bù đắp cho nàng bằng hồng thủy tích cóp trong thời gian dài.
Đợi đến khi nàng được bồi dưỡng đến mức không thở nổi, không mở được mắt, Hàn Lâm Phong mới dán mặt vào cổ nàng, chậm rãi trầm giọng nói: "Coi như nàng tài giỏi, nhưng nàng cũng không phải phụ tá của ta, không cần xung phong đi đầu, cúc cung tận tụy*. Nàng phải biết rằng nàng sống thật tốt ta mới an tâm. Về sau nếu lại có chuyện như thế này, nàng nhất định phải tránh thật xa ra, chờ ta trở lại xử trí, còn nữa. . . Ta nói nạp thϊếp đều là lời nói để chọc giận nàng, nếu nàng làm thật không bằng trực tiếp dùng đao khoét tim ta, ta càng vui vẻ hơn chút. . ."
*Làm việc hết sức.
Lạc Vân nín thở, nàng cũng biết chuyện buổi chiều hắn đánh vỡ bao cát, không lẽ bởi vì mình không ghen, nên hắn mới tức như thế?
Nàng chậm rãi dán mặt vào ngực hắn, yên tĩnh chăm chú nghe tim của hắn đập, trầm giọng hỏi: "Chàng là thế tử, chẳng lẽ về sau một thông phòng hay thị thϊếp đều không cần? Thề nguyện như thế này, có phải có chút không thực tế không?"
Hàn Lâm Phong trầm thấp cười một tiếng: "Ta cũng không phải hoàng đế, không cần tam cung lục viện, tuyển một đống phi tử trấn an thế gia đại tộc. Một thế tử hương dã nghèo túng, đời này chỉ có một mình nàng là đủ, chẳng lẽ nàng sẽ để cho ta ăn không đủ no?"
Tô Lạc Vân chậm rãi vươn tay vòng qua eo hắn, khẽ cười nói: "Tốt, đã như vậy về sau chàng đừng trách ta khiến chàng không được ngắm kiều hoa xinh đẹp trong phủ. . ."
Thế tử gia không muốn nghe lời giận dỗi của nàng nữa, quyết định dựa theo phương pháp vừa rồi ăn một lần nữa, thế là chăn đỏ lại phủ lên, thu thập tiểu yêu tinh thật tốt mới được.
Nhất thời tiếng cười trong phòng không ngừng. . .
Nhưng sáng hôm sau thức dậy, khi Hương Thảo chuẩn bị lấy y phục cho đại cô nương, mở rương quần áo ra, đột nhiên "Ôi" một tiếng.
Lạc Vân không hiểu chuyện gì, hỏi nàng làm sao vậy?
Hương Thảo vẻ mặt đưa đám nói: "Đại cô nương, trong phòng bị người ta đột nhập rồi, những y phục này. . . sao đều bị cắt ra vậy? Ngân phiếu bên trong cũng mất sạch rồi?"
Lạc Vân sửng sốt một chút, nàng lê đôi giày của mình ra dò xét.
Không chỉ ngân phiếu biến mất mà thỏi vàng trong lõi gối cũng bị người ta lấy mất!
Chờ sau khi thế tử luyện công buổi sáng trở về viện, Lạc Vân hỏi hắn có phải hắn động vào tiền riêng của nàng đúng không?
Hàn Lâm Phong lạnh nhạt nói: "Giấu tiền giấu trong y phục là ong thuỷ không tốt, ta đều lấy ra hết."
Lạc Vân lại bị hắn chỉnh đến bó tay rồi, buồn bực nói: "Thầy bói nào nói, còn quản cả tiền riêng của nữ tử? Sao phong thủy lại không tốt?"
Hàn Lâm Phong mặt không đỏ tim không đập uống một ngụm trà, dứt khoát nói: "Giấu như thế này y phục sẽ bị rách!"
Đúng lúc này, ngoài phòng có người truyền lời, nói là vương phi mời thế tử phi đến nói chuyện.
Hàn Lâm Phong nghe vậy trầm ngâm một chút, nói với nàng: "Nàng cứ qua đó trước, lát nữa ta sẽ đến giải vây giúp nàng."
Lạc Vân cười nói: "Chàng giải vây giúp ta như thế nào? Được rồi, bà bà còn chưa hết giận, cố gắng nói vài câu là được. Ta đã không đảm đương trách nhiệm làm môn khách phụ tá của chàng, tất nhiên sẽ lựa chọn những thứ nhẹ nhàng, cũng sẽ không chủ động đi châm lửa lần nữa. . ."
Nhưng chờ tới khi Lạc Vân đi gặp vương phi, mới phát hiện, người muốn châm lửa lại là bà bà của nàng.
Tông vương phi cụp mắt nghe Lạc Vân chân thành xin lỗi với mình, nhưng bà bình thản nói: "Tuổi tác của ta đã lớn như vậy, không đáng để cãi vã với tiểu bối như các ngươi. Hôm qua không phải Phong nhi cũng nói, chuyện trong quân doanh kia có ảnh hưởng rất lớn, không phải phụ nhân như chúng ta có thể giải quyết, ngươi đen mặt thay ta từ chối, ta nên cảm kích ngươi mới đúng."
Vương phi nói lời này rất có đạo lý, nếu không phải giọng điệu có chút lạnh băng, sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Sau khi nói về mâu thuẫn trước đây giữa bà bà và nàng dâu, Tông vương phi rốt cuộc cũng nói vào chủ đề chính: "Con biết rõ phải trái, hoàn toàn xứng đáng được Lâm Phong coi như người giúp đỡ tài giỏi. Nhưng hiện tại nó ở binh doanh, bên cạnh cũng không có người thân cận nào chăm sóc. Con lại muốn ở lại vương phủ hầu hạ cha mẹ chồng, không phân thân nổi. Theo ta thấy, con hẳn là nên tìm cho trượng phu mấy thị thϊếp thông phòng, để nó mang theo bên người, cũng có người chăm sóc cho nó."
Tông vương phi vừa dứt lời, Hề ma ma đứng bên cạnh che ngực còn ẩn ẩn đau, lạnh lùng nói: "Vương phủ chúng ta không phải những thương nhân tiểu môn hộ kia, nên chuyện nam nhân có tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường. Theo lý thuyết, lúc người gả tới, cũng nên mang theo một ít nha hoàn ổn ổn, đợi đến khi thành thân xong, lựa vài người mà thế tử phi cảm thấy hiền thục vào phòng hầu hạ. Nhưng người cũng không phải là nữ nhi đại môn hộ, nha hoàn bên cạnh cũng đều nhiễm hơi thở chợ búa, cũng không xứng đôi với thế tử. Cũng may bên trong vương phủ chúng ta có nuôi chút nô tỳ trong nhà, từ nhỏ đã dính khí chất bên người vương phi, toàn thân khí phái không thua tiểu thư nhà bình thường."
Vương phi nghe được lời này, mỉm cười: "Không phải không yên lòng nha hoàn của con, ta cũng cảm thấy nha hoàn trong nhà nuôi cũng hiểu rõ hơn, dùng cũng yên tâm. Ta đã làm chủ thay con lựa hai người, con có muốn nhìn xem có hợp ý ngươi hay không?"
Trong lòng Lạc Vân yên lặng thay bà bà thở dài một hơi: Vương phi nói lời này quá muộn, nếu như trước một ngày, nàng nhất định sẽ không cần nghĩ ngợi mà đồng ý.
Thế nhưng là bởi vì chuyện nạp thϊếp này, Hàn Lâm Phong vừa mới khó chịu náo loạn cùng nàng, hết đi đánh bao cát, lại đi cắt y phục, đúng là người kỳ quái!
Hai người thật vất vả mới nói ra, cho nên chắc việc này của vương phi lại không thể xong rồi.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy có lỗi với bà bà, sáng sớm, lại phải khiến cho bà bà tức giận.
Về phần lấy cớ từ chối, đều không cần nghĩ, buổi tối hôm qua đã có người thay nàng nghĩ kỹ: "Lời mẫu thân nói rất đúng, kỳ thật con cũng đã sớm muốn thu xếp. Chẳng qua là ban đầu vương gia viết thư cho thế tử, trong thư nói rõ là trong vòng năm năm không cho phép chàng ấy nạp thϊếp. Cho nên lúc bệ hạ cố ý ban thưởng mấy cung nữ mỹ thϊếp cho chàng ấy, đều bị thế tử khéo lời từ chối. . . Chuyện lớn như vậy, con dâu không làm chủ được, hay là, mẫu thân vẫn nên hỏi ý của thế tử đi."
Hề ma ma ở một bên nghe không nổi nữa: "Ngươi còn dám nói! Vậy mà dùng vương gia cùng bệ hạ tới để từ chối qua loa. Tại sao ta không nghe vương gia nhắc đến?"
Trong lòng Lạc Vân vô cùng chán ghét với Hề ma ma này, cho nên nàng chỉ hất cằm lên hướng về phía Hề ma ma, lạnh lùng nói: "Thế nào? Ma ma là chủ tử? Về sau vương gia muốn giáo huấn nhi tử, trước tiên cần phải tới trước mặt ngươi báo cáo sao?"
Hề ma ma cũng đã quen thuộc với tiểu nha đầu nhìn có vẻ nhu nhược này, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, cũng cười lạnh nói: "Nô tỳ làm sao có thể tính là chủ tử, cho dù tự cho mình có thể diện, thế tử gia cũng không phải là vì ngài mà nhấc chân nói đạp là đạp sao?"
Nghe Hề ma ma nói như vậy, cơn giận của Tông vương phi đã được đè xuống lại nổi lên.
Cho dù vương gia nói không cho Lâm Phong nạp thϊếp thì như thế nào? Dựa vào cái gì bản thân ông ta năm đó không từ chối được bệ hạ ân thưởng, một hơi nạp nhiều mỹ thϊếp nhập phủ như vậy? Đến lượt con của ông ta lại là tam trinh cửu liệt, thanh tâm quả dục?
Tông vương phi lạnh lùng nói: "Trước khác nay khác, ngươi gả đến lâu như vậy nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ lại muốn thế tử tuyệt hậu? Hiện tại bên người Phong nhi chỉ có mình ngươi, việc này ngươi cũng không quan tâm, cứ để ta trực tiếp chọn người là được rồi. . ."
Lạc Vân yên lặng thở dài, lại mang theo ngượng ngùng ném ra một tiếng sấm động trời: "Thế nhưng là. . . Mẫu thân, thế tử chàng ấy . . Eo lưng không tốt, có lẽ là những năm này hoang đường sống qua ngày, khốn cùng cực kì. . . Người cho nạp thϊếp như vậy, con sợ chàng ấy nhất thời không biết tiết chế, thể cốt chịu không nổi. . ."
Nói xong, Tô Lạc Vân nhịn không được dùng khăn tay đè lên khóe mắt, rất là hối hận không mang theo ớt. Lúc này nàng lo lắng đến muốn khóc nhưng không thể nặn ra được.
Tông vương phi nghe Lạc Vân nói, không khỏi há hốc miệng, hai mặt nhìn nhau với Hề ma ma cũng đang hé miệng.
Bà không nghĩ tới, con dâu thế mà có thể nói ra bí mật trong khuê phòng.
Chẳng lẽ nàng một mực không tin vui bởi vì Hàn Lâm Phong trên giường không nên việc?