Hắn thực sự dùng loại đồ vật bỉ ổi này sao? Chẳng phải giống chuốc thuốc người ta say ngất đi, làm mấy chuyện không phải tốt làm gì sao?
Tô Lạc Vân nhất thời không khỏi có chút buồn bực, mặc dù không lên tiếng trách cứ, nhưng mặt mày lại có chút rõ ràng.
Hàn Lâm Phong lại lơ đễnh, thản nhiên nói: "Hôm nay sẽ diện Thánh, nếu nàng ngủ không ngon, ở tiền điện thất lễ dẫn đến thiếu sót lớn. Loại hương đó không phải thuốc mê, chỉ giúp an thần trợ ngủ, không gây hại cho thân thể."
Tô Lạc Vân cố nén cơn tức giận, cố gắng bình tĩnh nói: "Thế tử phí tâm, thϊếp ngủ luôn ngon, không cần dùng hương trợ ngủ."
Nhưng Hàn Lâm Phong nghe lời này lại nhíu mày, vừa nới đai lưng rộng ra để luyện công, vừa chậm rãi hỏi: "Đã có thể ngủ ngon, sao lúc trước trong viện ta có tiếng sáo trúc, liền có thể quấy rầy nàng ngủ không ngon giấc, còn suýt nữa thì té ngã ngay trong cửa hàng nhà mình?"
Con mắt Tô Lạc Vân từ từ mở lớn.
Thời điểm nàng vừa chuyển đến ngõ Điềm Thủy, đích thật là bị thanh âm yến hội của Thế tử quấy đến không ngủ được.
Vì thế, nàng đã cố ý làm phiền mèo con A Vinh mang hộ phong thư nặc danh, mượn tế lễ của tiên hoàng để hù dọa Thế tử! Cái này.... Sao hắn lại biết?
Có lẽ là do con mắt Tô Lạc Vân trừng đến tròn xoe, Hàn Lâm Phong cảm thấy thê tử mới cưới của mình quá động lòng người, cuối cùng nhịn không được đùa ác nhéo nhéo mặt của nàng, rồi cười lớn quay người ra ngoài.
Tô Lạc Vân bị hắn khinh bạc cũng không kịp phản ứng, ra hắn vậy mà còn nhận ra nàng sớm hơn nàng nghĩ!
Lúc Tô Lạc Vân định thần lại, mới nhớ tới lúc trước Hàn Lâm Phong ở phủ Công chúa, còn giả vờ như mình đến đây để nghe nhạc! Vốn dĩ lúc đó hắn dở chứng trêu chọc nàng!
Tô Lạc Vân bực bội xoa xoa chỗ bị nam nhân kia nhéo, lần đầu cảm thấy cuộc hôn nhân này như đang bị một con bò điên kéo loạn xa, một đường phi nước đại!
Chờ nàng bình tĩnh lại, tính toán canh giờ vẫn còn sớm, dù sao yến tiệc trong cung đến gần tối mới khai tiệc.
Hiện tại trong phòng chỉ còn một mình nàng, nàng cũng không muốn ngủ tiếp, thế là cao giọng gọi: "Hương Thảo, vào phòng giúp ta mở cửa sổ, ta muốn hít thở không khí!"
Chỉ chốc lát, Hương Thảo lập tức tiến vào, nhưng cùng vào với nàng ta, còn có hai nha hoàn của phủ Thế tử.
Hai người này là hai thị nữ Cảnh quản sự mang đến cho Thế tử phi, một người tên là Ký Thu, người còn lại là Hoài Hạ. Đi theo hai thị nữ còn có ba tiểu nha hoàn, mỗi người mang một chậu nước bằng đồng, còn có khăn mặt xà phòng, thậm chí còn có hoa tươi mới hái từ vườn dùng để gài tóc.
Hương Thảo nhìn đại cô nương hai gò má ửng đỏ, đang tựa bên giường không thể đứng dậy, không biết đang suy nghĩ gì, hai đầu lông mày đều phẫn uất bất bình, cái khăn hỉ trên chậu rửa mặt kia còn có vết máu loang lổ...
Tiểu Hương Thảo mũi cay cay, nghẹn ngào một tiếng khóc lên.
Đáng thương cho đại cô nương thân thể mảnh mai như thế, lại bị tên Thế tử phong lưu kia làm cả một đêm, đến mức bây giờ vẫn chưa định thần lại được, trông tiều tụy thế kia...
Lạc Vân đang xuất thần nghĩ, Thế tử rốt cuộc làm sao biết nàng viết thư nặc danh. Cho đến khi nàng nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Hương Thảo, hỏi tại sao, mới biết nàng ta đang hiểu lầm...
Lạc Vân bất lực day day huyệt trên đầu: Rồi, ta lại kéo thêm mấy phần căm hận cho Thế tử mất rồi!
Nàng cũng không có cách nào giải thích cho Hương Thảo rằng mình và Thế tử chỉ là giả phượng hư hoàng. Thế là nàng đành đứng dậy rửa mặt, tinh thần phấn chấn, chải tóc mặc y phục.
Bây giờ nàng đã gả cho người, mái tóc xõa của cô nương cần phải búi lại, thị nữ của phủ Thế tử đúng là khéo tay, giúp Hương Thảo chải những sợi tóc mai đang dựng lên của Thế tử phi, sau khi búi mái tóc đen của Lạc Vân lại, liền cài chiếc trâm thúy ngọc vào.
Lạc Vân mặc dù không nhìn thấy, nhưng cảm giác được đầu mình ngày càng nặng, liền nhịn không được nói: "Không cần cài nhiều trâm như vậy, ta không quen..."
Thị nữ phục thị nàng chải tóc là Ký Thu, nghe Thế tử phi yêu cầu như vậy, nhưng tay vẫn không ngừng, chỉ ôn nhu cười nói: "Người bây giờ là Thế tử phi cao quý, chút nữa sẽ có các quản sự hạ nhân trong phủ đến thỉnh an người, nếu như trên đầu không có gì, chính là người làm hạ nhân chúng ta không hiểu quy củ, ta sẽ bị Thế tử quở trách."
Lời này của nàng ta dĩ nhiên có lý, nhưng hiển nhiên là không nghe lời Tô Lạc Vân.
Đây cũng không phải là cố ý, chỉ là thị nữ này vô thức cảm thấy một tiểu hộ tiểu môn này không hiểu quy củ Vương phủ, liền tự tiện làm chủ.
Lạc Vân muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nhịn xuống.
Sau khi rửa mặt xong, Hàn Lâm Phong cũng luyện công trở về. Lạc Vân là nương tử mới gả, cũng nên ở trước mặt người hầu ra dáng một chút, phục thị phu quân rửa mặt thay y phục.
Chỉ là mắt nàng nhìn không thấy, trong lúc mặc quần áo có sờ đến đai thắt lưng, ngón tay khó tránh khỏi có chút khinh bạc.
Mặc dù mắt không thể thấy, nhưng dùng mười ngón đo đạc thì có thể biết, phu quân của nàng dáng người quả thực rất đẹp, eo hẹp vai rộng, cũng rắn chắc giống cánh tay hắn vậy...
Hàn Lâm Phong mặt không biến sắc nhìn chằm chằm đỉnh đầu đưa tới đưa lui của Lạc Vân, cái đầu đầy trâm kia phảng phất không ngừng cào vào mặt hắn.
Hắn chỉ có thể khẽ ngẩng đầu, để mặc cho Thê tử mù của mình tha hồ mò mẫm, cuối cùng hít sâu vài hơi.
Có lẽ là ngại Lạc Vân quá chậm, hắn đột nhiên đưa tay đảm nhận lấy công việc của Lạc Vân, tự mình buộc thắt lưng lại, nửa đùa nửa thật nói: "Nàng mang nhiều trâm như vậy, là chuẩn bị vẽ thêm mấy đường lên mặt ta sao?"
Trước đó lúc ở trên núi, mặt của hắn bị Lạc Vân làm xước, may mà vết thương đó không sâu, đã khép lại.
Lạc Vân đúng là cố ý dùng cái trâm cài đầu cọ cọ cái cằm của hắn, lúc này, nàng mới cười nói với thị nữ bên cạnh: "Ký Thu, gỡ vài cây trâm cài tóc xuống đi, Thế tử không thích ta mang nhiều như vậy."
Ký Thu ở một bên sắc mặt biến đổi một chút, nhận ra Thế tử phi đang nói bóng nói gió, rồi cười lớn gỡ trâm gài tóc cho nàng.
Hàn Lâm Phong không biết giữa hai chủ tớ trước đó đang cuồn cuộn sóng ngầm, chỉ cho rằng mình lời nói vô tâm của mình đang cản trở lòng yêu cái đẹp của nữ nhân gia, lập tức lại nói: "Gỡ xuống làm gì? Nàng mang nó rất đẹp mắt."
Lúc này, Lạc Vân lần mò gỡ chiếc trâm có tua rua bằng hạt vàng, cười nói: "Đẹp mắt nhưng không thoải mái, tiếng đinh linh này khiến thϊếp không xác định được phương hướng."
Mắt của nàng không thể thấy, luôn luôn phải dựa vào mũi và tai, mang theo nhiều trâm gài tóc như vậy đúng là vướng víu, thế là Hàn Lâm Phong không nói gì nữa.
Đến lúc hai người ăn cơm, Hàn Lâm Phong bỏ thêm lòng đỏ trứng vịt vào cháo cho Lạc Vân, nói: "Thị nữ bên cạnh nàng đều là ta sau khi vào cung mua vào trong phủ, nếu như nàng cảm thấy không hài lòng, có thể tự mình đổi, không cần phải có lời của ta."
Lạc Vân cảm thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý, liền nghiêng đầu hỏi: "Sao Thế tử lại nói như vậy?"
Hàn Lâm Phong cắn một cái bánh đường, nhìn gương mặt tỏ vẻ không hiểu của nàng, cười một tiếng, sau đó xích lại gần, sát bên tai nàng nói thật nhỏ: "Tối hôm qua nàng hận không thể khảm cả thân thể mình vào trong tường, cách ta càng xa càng tốt. Nhưng sáng nay lúc thay y phục, suýt chút nữa thì dính vào người của ta, không phải để lộ cây trâm vướng víu, muốn mượn miệng ta giáo huấn nha hoàn sao?"
Lạc Vân biết nội tâm mình không thể gạt được nam nhân tặc tinh này.
Nàng bị Hàn Lâm Phong nói toạc ra, nhưng không hề xấu hổ, chỉ khuấy cháo lên, nói khẽ: "Thϊếp mới đến, không hiểu nhân sự của phủ Thế tử, càng không thể lập uy, khó tránh khỏi muốn khoác lên da hổ của ngài, chấn động bách thú một chút. Thϊếp không dám làm mưa làm gió, chỉ muốn nhẹ nhõm tự tại chút mà thôi. Chút tâm tư nhỏ này khiến Thế tử chê cười rồi. Bên cạnh thϊếp còn có Hương Thảo cùng Điền ma ma từ nhà thân mẫu mang tới, Thế tử không cần phái thêm người làm cho thϊếp. Cứ như vậy, cũng bớt đi rất nhiều phiền phức."
Hàn Lâm Phong nghe vậy thì cười một tiếng, thản nhiên nói: "Ta đã nói với nàng, sau khi thành hôn mọi việc đều không cưỡng cầu nàng, để nàng từ từ làm quen. Nhưng có điều, văn thư hành lễ không giả, nàng chính là Thế tử phi danh chính ngôn thuận của ta. Hiện tại, mỗi ngày ta phải ra ngoài giải quyết việc công, e rằng sẽ rất bận rộn. Trong phủ mọi việc có lẽ sẽ do nàng gánh vác, nếu nàng làm chủ, ta sợ nội bộ sẽ mâu thuẫn... Ta nói như vậy, có quá phận hay không?"
Tô Lạc Vân vội vàng lắc đầu: "Không quá phận, Thế tử ra ngoài ăn uống là chuyện đứng đắn. Thϊếp bây giờ ăn dùng đều ở phủ Thế tử, có thể thay Thế tử làm chút chuyện..."
Nàng chỉ là một nữ tử có xuất thân như vậy, sao có thể điều động nhân sự của phủ Thế tử được? Nếu như là thật, khó tránh khỏi sẽ có vài người lấy lông gà làm lệnh tiễn.
Ăn điểm tâm xong, Hàn Lâm Phong cất giọng gọi Cảnh quản sự tới, bảo ông ta đem tất cả khế ước bán thân của bọn hạ nhân trong phủ tới, sau đó hắn lược sơ qua rồi giao cho Lạc Vân: "Nàng đã gả cho ta, dĩ nhiên sẽ là người tổng quản mọi chuyện trong phủ, chuyện ở nội viện tất cả đều giao cho nàng..."
Nói xong hắn chuyển một chồng lên tay nàng: "Đây đều là nô tài bao y của Thế tử phủ, nàng có thể tùy ý sử dụng, nếu làm không tốt, tùy ý bán đi."
Sau đó hắn lại đưa thêm một chồng mỏng: "Còn đây là những người hầu tùy tùng theo ta đã lâu, nếu như bọn họ làm sai, nàng cũng có thể đánh mắng, dạy dỗ quy củ lại cho bọn họ, nhưng tốt nhất nên giữ lại mấy phần thể diện."
Cuối cùng, hắn đưa vào tay nàng một tờ giấy có mấy cái tên viết trên đó: "Nhưng trong viện của ta có vài lão tiên thông thiên, nếu như bọn họ quá đáng, nàng hãy nói với ta, ta sẽ thay nàng tìm cách."
Như vậy nhân sự đủ loại khác biệt được phân chia, đơn giản rõ ràng, rất dễ dàng để nương tử tiếp nhận.
Sau khi Lạc Vân trở vào trong thay quần áo, Hương Thảo ở một mình học thuộc mấy lão tiên thông thiên trong Vương phủ trước.
Người thứ nhất, chính là vị Hề ma ma suýt chút nữa được phái đến bên cạnh nàng, những người còn lại là những quản sự được Vương phủ chọn mua.
Lạc Vân yên lặng nhớ kỹ mấy cái tên và diện mạo của những hạ nhân này.
Nhưng nàng lại có chút hiếu kỳ, những lão tiên này rốt cuộc lên trời bằng cách nào?
Sau khi ăn điểm tâm xong, Du ma ma, nội nhân của Cảnh quản sự phủ Thế tử, nhận mệnh của Thế tử, đến dạy bảo nương tử làm quen với lễ nghi cung đình, dạy dỗ nương tử quá trình vào cung.
Du ma ma giống Cảnh quản sự, đều là người hiền hòa, lúc dạy bảo nương tử đều nói năng chậm rãi nhẹ nhàng.
Nhưng dạy một hồi, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài hành lang, không cần Hương Thảo nhắc nhở, Lạc Vân ngửi mùi trên cơ thể, liền biết là vị lão tiên thông thiên Hề ma ma kia đang tới.
Cho nên nàng khẽ quay đầu, cười nhạt nói: "Hề ma ma sao lại tới đây? Người đâu, mau ban ghế ngồi."
Hề ma ma kia từ lúc bước vào không hề thấy có người nói chuyện với nương tử, nàng chỉ là một kẻ mù lòa, sao có thể biết chắc là bà ta đến?
Xem ra phụ nhân này bản lĩnh cũng không nhỏ, đã nhanh chóng nuôi người tri kỷ ngay trọng phủ Thế tử.
Hề ma ma một mặt thận trọng, không chút khách khí ngồi xuống, giọng như một cái tát vào mặt hỏi: "Nghe nói Thế tử phi gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên mắt có bệnh, không thể nhìn thấy, làm sao biết lão thân vừa tới màn cửa, người đã biết là ta? Chẳng lẽ ngoài viện đại tiểu thư người có thần báo bên tai sao?"
Lúc bà ta trên đường đi tới, có gặp vài hạ nhân, chắc là trong số đó có người muốn lấy lòng nương tử, thấy bà ta vào viện tử, cho nên vội vàng đưa tin tới nương tử.
Hề ma ma ghét nhất là miệng lưỡi hạ nhân, lại càng ghét những tên nô tài vội vã làm cỏ đầu tường không có mắt.
Không nhìn xem Thế tử cưới một nữ tử xuất thân thế nào, tại sao phải chạy theo lấy lòng làm gì?
Lạc Vân chỉ mỉm cười: "Ta vừa mới vào phủ chưa được một ngày, ngay cả tên của hạ nhân còn chưa nhớ xong, làm gì có thần báo bên tai?"
Nhưng Hề ma ma lại không buông tha, ánh mắt sáng quắc của bà ta quét qua nhìn Ký Thu đang bưng nước trà – vừa mới trên đường, bà ta có nhìn thấy Ký Thu bưng trà đi qua trước mặt bà ta.
Hề ma ma có ý muốn hạ cả phòng đầy người này, càng phải khiến nương tử đây biết Vương phủ này sâu cạn thế nào.
Thế là sắc mặt bà ta căng cứng nói với Ký Thu: "Lão nhân không phải hung thần mãnh thu cần Thế tử phi đề phòng, đầu cần có người làm thần báo bên tai? Có phải nha đầu ngươi đây đã sớm mật báo không? Xem ra ngươi muốn gây sự, người đâu, kéo nàng ta ra ngoài vả miệng!"
Ký Thu nghe, vội vàng quỳ xuống kêu oan: "Hề ma ma, ta căn bản không nhìn thấy người, cũng chưa từng nhiều lời với Thế tử phi! Thế tử phi, người mau nói gì đi, ta thực sự oan uổng!"
Mặc dù Lạc Vân biết vị ma ma này là thần tiên thông thiên, nhưng bà ta không thông qua mình, lập tức tùy ý trừng phạt thị nữ bên người nàng như vậy, xem ra bà ta còn giống bà bà hơn cả bà bà của nàng.
Nghĩ đến sự phó thác của Thế tử, Lạc Vân dự định không mở miệng.
Nhưng vào lúc này, tiếng vả miệng phía dưới đã vang lên, Ký Thu đau đến kêu thảm, còn bị bà tử Hề ma ma mang tới quát mắng khiển trách.
Lúc này Hề ma ma chậm rãi nói: "Nha đầu này xem ra là kẻ chuyện gây họa, bên cạnh ta có một người tốt hơn, vừa hay có thể thay nàng ta phục thị Thế tử phi."
Dứt lời, bà ta liền phất tay gọi một thị nữ dáng dấp thanh lệ bên người mình đến gặp Thế tử phi.
Lạc Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, trước kia nàng còn chưa hiểu vì sao vị Hề ma ma đây lại muốn gây ra một trận chiến lớn như thế, bây giờ mới hiểu rõ, ra là Hề ma ma bởi vì thấy mình già cả rồi, không vào được viện tử, nên muốn tìm cớ đưa một người trẻ tuổi mỹ mạo vào.
Vừa uy hϊếp vừa một phen đổi người, quả là một thủ đoạn hay. Nếu nàng nhẫn nhịn một lần này, về sau chỉ sợ hạ nhân đầy phủ sẽ không coi một chủ mẫu mù này ra gì.
Hơn nữ nếu Hề ma ma này đưa người của mình vào, vị đông gia kia của nàng nhất định sẽ không thích, thế là Tô Lạc Vân rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Hề ma ma không hổ có xuất thân từ Bắc Trấn Vương phủ, làm việc thật sự rất lưu loát, không đợi ta nói, người đã bị phạt... Chỉ là Ký Thu này thật sự chưa từng mật báo cho ta, không biết ma ma đây đột nhiên đánh, rốt cuộc là vì lý do gì?"
Hề ma ma trước đó thấy Tô Lạc Vân một mực im lặng không lên tiếng, nghĩ rằng nàng mới chỉ là một đứa trẻ, chưa từng thấy thâm trạch vọng tộc trừng phạt hạ nhân.
Không ngờ bà ta đánh, lại đề xuất thêm người vào, vị nương tử không có mắt này lại thay người cầu tình.
Nghĩ đến đây, bà ta cười lạnh nói: "A, nếu không phải là nàng ta lắm miệng báo tin, vậy thì là ai?"
Tô Lạc Vân chậm rãi uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Ta bởi vì bệnh mắt, cho nên mũi ngược lại thính hơn so với người khác. Trước khi ta vào phủ, Thế tử đã mời một danh y điều dưỡng thân thể cho ta, mỗi người đều đưa thuốc bổ tới phủ thượng ta. Một bát huyết yến do Ngự cung ban nấu chín có thêm mười mấy vị thảo dược lưu thông máu, ta đã ngửi qua. Hôm qua lúc dâng rượu, ta đã ngửi thấy trên người Hề ma ma có mùi của canh huyết yến, cái mũi này của ta ngửi thấy mùi vị quen thuộc, không cần người bên ngoài báo ta cũng biết ma ma tới."
Lời này vừa nói ra, những người trong phòng đều có những vẻ mặt khác nhau. Du ma ma thật sự phải cố nhịn mới không bật cười thành tiếng.
Huyết yến này chính là Ngự cung ban cho, quý giá cực kỳ. Ngay cả phủ Thế tử cũng chỉ có một hộp mười tai, cho nên tiểu bếp đều phải tính toán nấu theo số lượng.
Dù Hề ma ma có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cũng không có tư cách ăn thứ Ngự cung ban mà vị chủ nhân đây ăn không đủ no.
Du ma ma đang làm việc ở trong phủ, dĩ nhiên biết rõ sau khi Hề ma ma này đến, liền mượn cớ lấy đồ ăn cho Hàn Quận chúa, miệng của bà ta không hề nhàn rỗi.
Người của tiểu bếp đã tự mình phàn nàn với Du ma ma, nói sau khi Hề ma ma nhập phủ, thường xuyên đến tiểu bếp ăn, trong đó món canh huyết yến này khiến ma ma vui vẻ nhất, hôm qua có một cái nồi bị ma ma ăn hết một nửa, suýt chút nữa thì không làm đủ cho chính chủ.
Hề ma ma này cậy già lên mặt, ỷ vào mình có xuất thân tử Vương phủ mà ăn món huyết yến nấu chín chuyên dâng cho Thế tử phi. Không may đã bị cái mũi thính của Thế tử phi ngửi thấy.
Lão bà tử tướng ăn khó coi, còn không biết xấu hổ dám đánh chửi người bên cạnh Thế tử phi không có quy củ?
Hề ma ma không ngờ rằng Tô Lạc Vân lại dựa vào cái mũi mà biết bà ta vào phòng.
Nghe Tô Lạc Vân vân đạm phong khinh nói, món canh huyết yến này là Thế tử chuẩn bị riêng cho nàng, cái mặt mo của bà ta có chút nhịn không nổi, chỉ có thể ép mình: "Ra là đặc biệt nấu cho Thế tử phi, đám hạ nhân kia ít nói, chưa từng nói cho ta biết... Cũng phải, Thế tử ở bên ngoài một mình, không được thuận tiện như ở Vương phủ, mấy thứ huyết yến nhân sâm này, Vương phi ăn không hết, hơn phân nửa sẽ ban thưởng cho hạ nhân ăn..."
Ngụ ý của ma ma chính là, những thứ này ở Vương phủ không phải là hiếm ở Vương phủ, bà ta ăn cũng đã quen, cho nên mới thuận miệng uống một chút.
Tô Lạc Vân mỉm cười, cũng không muốn tranh miệng lưỡi với bà ta, chỉ nói với Ký Thu đang nghẹn ngào thút thít: "Mau mau tạ lỗi với Hề ma ma đi, đều tại ngươi ăn nói vụng về giải thích không rõ, khiến ma ma hiểu lầm, suýt chút nữa phải bỏ một người vừa ý thay ngươi."
Ký Thu nhanh chóng tạ lỗi với ma ma, cũng không dám nức nở nữa, bụm mặt lui sang một bên.
Chỉ bằng một câu nhẹ nhàng đơn giản, Lạc Vân liền ngăn cản ý định nhét thêm người vào của Hề ma ma trở về.
Nữ nhân hầu môn thâm trạch, dung mạo xinh đẹp dĩ nhiên có thể làm áo giáp, nhưng nếu không có đầu óc thanh minh, nói chuyện hành động nhạy bén, thì xinh đẹp đến đâu cũng uổng phí, chẳng những không giúp ích được gì, thậm chí còn có thể trở thành quỷ đòi mạng.
Bằng không, làm sao từ xưa có câu nói hồng nhan bạc mệnh?
Hiển nhiên nương tử đây ba thứ đều không thiếu.
Chỉ dăm ba câu so chiêu đọ sức đã khiến trong lòng Hề ma ma lật một cái, bất ngờ phát hiện nữ mù thương hộ trông nhu nhu nhược nhược này không phải là một cây đèn cạn dầu.
Nhưng bà ta đến đây không chỉ để nhét thêm người.
Bắc Trấn Vương phi nghe nói Thế tử cưới một thương nữ, cho nên mới cố ý để bà ta ở lại bên cạnh nương tử, không cho nữ tử nghèo nàn này làm mất mặt Vương phủ.
Bà ta là được lệnh của Vương phi!
Mặc dù Thế tử chướng mắt bà ta già yếu, nhưng nương tử sắp phải vào cung diện Thánh, bà ta dĩ nhiên được đến để giám sát, dạy bảo lễ nghi cho Lạc Vân.
Lúc Lạc Vân định nói không cần làm phiền ma ma, Thế tử đã bảo Du ma ma dạy nàng quy củ hành lễ dùng cơm, Hề ma ma khẽ liếc mắt nhìn Du ma ma, thận trọng cười lạnh: "Vị Du ma ma đây là nội nhân của Cảnh quản sự sao? Nếu chỉ dạy lễ nghi yến hội bình thường thì chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng tối nay Thế tử phi sẽ phải vào cung. Xin hỏi Du ma ma, bà có từng nhập cung bao giờ chưa?"
Hề ma ma phục thị hai đời Vương phi, cửa cung đã vào ra mấy lần, nếu bàn về kiến thức, Du ma ma đây làm sao so được với bà ta?
Du ma ma hiển nhiên cũng biết vị Hề ma ma này là thần tiên thông thiên, chỉ đành cười phụ hoa, biểu thị rằng xuất thân của mình kém xa Hề ma ma.
Thế là Hề ma ma bình tĩnh nói lại quy củ một lần nữa, sau đó bảo Thế tử phi lặp lại một lần.
Đáng tiếc mấy lời ma ma nói kia giống như vải quấn chân, mà nói tốc độ lại nhanh, còn pha thêm chút khẩu âm Lương châu, nghe rất phí lỗ tai.
Tô Lạc Vân mới đầu không nghe vào được gì, cho đến khi bà ta nói xong rồi bảo nàng lặp lại, mới nhịn không được cười lên. Ma ma này, xem ra hôm nay mà không làm khó dễ được nàng thì sẽ không chịu từ bỏ đâu.
Khi Lạc Vân thuật lại, nói được một nửa thì dừng lại.
Hề ma ma đắc ý nhíu mày, cảm thấy nữ tử này mặc dù ngôn ngữ linh hoạt, nhưng không phải được sách vở nuôi lớn, rất khó dạy bảo.
Cho nên thanh âm của bà ta lạnh đi mấy phần, chau mày nói: "Mấy canh giờ tới Thế tử phi sẽ cùng Thế tử vào cung diện Thánh. Thánh thượng biết người xuất thân không cao, sẽ không bắt bẻ thái quá, nhưng là chuyện cười của người khác, thì vẫn sẽ là chuyện cười. Bắc Trấn Vương phủ chúng ta không phải danh gia vọng tộc, nhưng dù sao cũng là dòng dõi của Thánh Đức tiên hoàng, dù cho môn đình có điêu tàn, song cũng phải có khí độ, không thể để cho người ngoài cười rơi mất cái hàm răng!"
Lạc Vân vẫn mỉm cười nghe mấy lời nghiêm khắc đột ngột này của bà ta.
Kỳ thật dựa vào diễn xuất hoang đường của Hàn Lâm Phong trong kinh thành, cái hàm răng kia hẳn là bị người ta cười đến chẳng còn mấy cái. Nhưng ma ma nói đúng, ít nhất mình không nên ở lễ tiết làm trò cười cho người khác.
Cho nên ma ma ngữ khí nghiêm khắc, nàng cũng không giận, chỉ mỉm cười nói với Hề ma ma: "Ta nhất thời thất thần, không nghe thấy gì, thỉnh cầu Hề ma ma phí công, lặp lại lần nữa."
Hề ma ma liền lạnh giọng lặp lại một lần nữa.
Thật sự, bà ta nói một lần dài và tỉ mỉ như vậy, đối với người có trí nhớ không tốt sẽ không nhớ được. Người dạy thế này, đúng là có chút khó khăn.
Ví dụ như quy củ xưng hô, hành lễ, vấn an các phi tần ở các cấp bậc khác nhau đều không giống nhau, cần cẩn thận phân biệt. Bà ta một hơi nói nhiều như vậy, khiến người ta rơi vào mơ hồ.
Lạc Vân mặc dù không phải là thiên kim được nuôi dưỡng trong hào môn, nhưng từng ra vào phủ Công chúa, cũng hiểu được môn đạo lão chuột thành tinh bên trong hầu môn.
Nàng chỉ là một nương tử xuất thân thấp hèn, mặc dù mang danh là Thế tử phi của phủ, nhưng không thấy được người hầu trong phủ Thế tử ©υиɠ kính. Huống hồ gì Hề ma ma có xuất thân như thế, thực sự đang đại diện cho chính chủ ở Lương châu xa xôi.
Ngay cả Thế tử còn nói bà ta thông thiên!
Ma ma mặc dù đang dạy người, kỳ thật là đang ra uy với một người xuất thân không cao như nàng, để nàng từ nay về sau trước mặc bà ta tự ti mặc cảm, không dám nói chuyện.
Lạc Vân cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ tới sẽ lập uy nghi gì trong phủ Thế tử, càng không nghĩ tới chuyện cùng Thế tử thiên trường địa cửu.
Nàng chỉ coi mình là khách, không thể bởi vì con chó của chủ nhà sủa ầm ĩ, liền lấy roi dạy dỗ cho của người ta.
Nhưng nàng mặc dù khách khí, cũng không muốn bị chó cắn. Nếu người mềm yếu, chó sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu như nàng bị một vị ma ma này khinh miệt, chỉ sợ về sau còn phải khổ sở hơn.
Hiện tại nàng đã là Thế tử phi trên danh nghĩa, nếu không kéo căng da hổ lên, chẳng phải mặc vô ích rồi sao?
Ngay khi ma ma vừa dứt lời, Lạc Vân lặng lẽ thu ngón tay đang đếm đầu số đầu người, sau đó bắt đầu thuật lại lời vừa nói của ma ma.
Nhìn nàng tiếp thu chậm, nhưng lại có thể thuật lại không sót một chữ lời Hề ma ma vừa nói.
Hề ma ma căn bản không ngờ rằng, một người trông có vẻ không quan tâm, không được thông minh lắm, trong nháy mắt lại khí định thần nhàn, tựa như mở ra linh khiếu, thuật lại không sót chữ nào.
Lần này, những quy củ không thể tiếp tục dạy được nữa.
Hề ma ma khẽ sửng sốt, thăm dò hỏi: "Làm sao? Vừa rồi Du ma ma đã dạy người ư?"
Lạc Vân trong lòng thầm cảm tạ Thế tử sáng nay đã dạy bảo sơ qua.
Trong này kỳ thật có hơn phân nửa đều được hắn giảng qua.
------------HẾT CHƯƠNG 46------------