- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tóc Mây Thêm Hương
- Chương 36. Tai vách mạch rừng
Tóc Mây Thêm Hương
Chương 36. Tai vách mạch rừng
Lạc Vân không để ý đến lời nói nhụt chí của phụ thân, chỉ cẩn thận hỏi quá trình đầu cơ trục lợi lễ vật cung cấp cho triều đình, thầm nghĩ một chút: "Theo lý, hàng tồn kho Các Dịch viện cấp cho triều đình coi như đã quá thời hạn, không thể đầu cơ trục lợi, mà sẽ trực tiếp tiêu hủy..."
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn nói: "Con từng nghe Lục Linh Tú nói qua, lúc đó tổ phụ của nàng ta gặp phải thiên tai và nạn đói, khi đó Các Dịch viện đã phái người vào nội cung xin chỉ, sau đó bảo tổ phụ nàng ta tìm cách, đem gấm vóc vốn nên tiêu hủy của triều đình bán đi, rồi chuyển tiền trực tiếp vào Hộ bộ, coi như thiên tử yêu thương chúng sinh. Hiện tại Sơn Tây đang gặp thiên tai, Bắc địa cũng chiến loạn không ngừng, nếu phụ thân không ngại phun tiền ra, thuyết phục viện sử đi chờ lệnh Bệ hạ, chỉ cần có ý chỉ của Bệ hạ, số lễ vật cung cấp cho triều đình này có thể tính là phụng chỉ bán đi. Đến lúc đó, người cầm tiền ghi lại rồi giao cho Hộ bộ, chuyện này coi như xong xuôi."
Tô Hồng Mông nghe vậy thì suýt nữa bật cười, trừng mắt nhỏ giọng nói: "Ta phải mang bao nhiêu tiền đây? Phần lớn đều đã chia cho các viện sử triều đình và mấy người làm trong kho, thậm chí một phần còn phải đưa cho công công thái giám nội thị. Ta nguyện ý phun ra miếng thịt, bọn hắn có nguyện ý không?"
Nói xong, Tô Hồng Mông lại đi vài vòng, vỗ tay nói: "Chẳng lẽ con còn muốn ta phải chạy đến phủ trạch của chư vị cấp trên, nói phu nhân của ta và nữ nhi đều điên rồi, trong trạch viện đều muốn đem chuyện động trời của Các Dịch viện tiết lộ ra? Hiện tại chuyện ta bị phu nhân áp chế ta không dám để lộ, chỉ sợ người ở phía trên ngay cả ta cũng sẽ dè chừng! Con đó, cũng là quá ngây thơ rồi!"
Lạc Vân ngữ điệu vẫn không thay đổi, nói: "Con không nói muốn các đại nhân lấy tiền ra, ý của con là phụ thân người tự xuất tiền, lấp hết tất cả các lỗ hổng đang có."
Tô Hồng Mông nghe được điều này, không khỏi nhảy lên, nén giọng hét lên: "Con điên rồi sao! Con biết số đó là bao nhiêu tiền không? Ta lấp hết? Vậy chẳng phải là muốn táng gia bại sản sao?"
Tô Lạc Vân bất vi sở động*, thanh âm lạnh lùng nói: "Thủ Vị Trai kinh doanh nhiều năm như vậy, chắc chắn không có chuyện không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như thế. Trước đây phụ thân vi phạm quốc pháp, nếu có thể tránh được tai ương lao ngục, chịu phạt một chút tiền không phải tốt hơn sao? Thay vì suốt ngày lo lắng bất an, bị người nắm hết bảy tấc, không bằng dùng tiền tránh đi tai họa, tuyệt hậu hoạn."
*Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.
Muốn Tô Hồng Mông lấy tiền ra cũng giống như lấy mạng ông ta vậy. Ông ta mặc dù biết nữ nhi nói rất có lý, biện pháp này cũng có thể xem là một cách để bù đắp.
Nhưng muốn ông ta đổ máu ra, thật sự sống còn khó chịu hơn chết.
Tô Lạc Vân biết rõ bản tính của phụ thân, cũng biết nếu không phải chạm đến chỗ đau, rất khó để khiến ông ta đưa ra quyết định.
Nghĩ đến những gì quản sự Tô trạch nói với nàng, Lạc Vân cười lạnh một tiếng hỏi: "Đinh thị lần này bảo người tới, chỉ đơn giản là đến đánh con thôi sao? Chẳng lẽ không còn gì khác nữa?"
Tô Hồng Mông bị nữ nhi hỏi đến như vậy, ông ta quanh co, ngập ngừng nói: "Ai, Đinh thị cũng là vì con mà chịu thiệt thòi lớn, không cam lòng, liền nói với ta, muốn gả con cho đại nhi tử của cữu cữu Đinh gia..."
Nói xong lời này, ông ta trông thấy nữ nhi lại nâng chén trà lên, thế là nhanh chóng ngửa ra sau, sợ nữ nhi lại ném một chén trà nóng tới.
Nhưng Lạc Vân không ném, chỉ nâng chén uống ừng ực một hơi cạn sạch, sau đó chậm rãi nói: "Bây giờ việc kinh doanh của Sấu Hương Trai con cũng coi như phát triển mạnh, Đinh gia nếu như cưới con, thật đúng là cưới cả chậu châu báu. Chỉ là bụng người đều là càng ăn càng tham. Cũng không biết kế biểu muội của con có vừa khẩu vị huynh đệ Đinh gia hay không, hôn sự của Thải Tiên còn chưa định đoạt, cứ hứa nó cho nhị biểu ca của nó là được. Tuổi tác của phụ thân cũng lớn rồi, đoán chừng sống không lâu bằng Đinh thị. Chờ đến ngày người nhắm mắt xuôi tay, chỉ sợ cửa hàng của Tô gia chúng ta đều đổi thành họ Đinh... Cũng không biết cữu cữu Đinh gia có thương cảm cho ba người con trai của Tô gia, cho bọn nó ăn chút cơm thừa rượu cặn hay không..."
Lạc Vân nói ung dung chậm rãi, đáng tiếc trước mắt Tô đại gia đã hiện ra hình ảnh quan tài trước linh đường, ba đứa con trai của ông ta bị hai huynh đệ Đinh gia hỗn láo đuổi đi.
Dựa vào sự hiểu biết của ông ta về Đinh gia vô lại kia, đối với Lạc Vân mà nói cũng không phải là chuyện bất ngờ gì!
Lại còn nghĩ ông ta không biết, Đinh thị luôn vụиɠ ŧяộʍ tiếp tế cho nhà mẹ đẻ, nhưng dù sao cũng chỉ là mấy rắc rối nhỏ, bây giờ lại dám kéo lấy tay cầm của ông ta, đúng là muốn thành sư tử nuốt trọn mà!
So sánh như vậy, nếu có thể giải thoát khỏi sự quản thúc của Đinh thị, bỏ cả tòa núi vàng cũng đáng!
Ít nhất, sẽ không còn ai tên là Thải Tiên, còn Cẩm Quan Cẩm Thành thì bị nương thân này kéo xuống, bằng không, chỉ mỗi đức hạnh của cữu cữu Đinh gia, gã ta sẽ ăn bám cả nhà này cả một đời!
Tô Hồng Mông dù cho không còn chức vị, nhưng vẫn có gia sản bạc triệu, số bạc bị mất này, ngày sau có thể kiếm lại. Nhưng một khi sự việc bị bại lộ, thì không chỉ có thê ly tử tán, gia sản sở hữu còn bị tịch thu sung công.
Kỳ thật những chuyện này, trong lòng Tô Hồng Mông cũng nghĩ tới, chỉ là chưa được cẩn thận trật tự triển khai lợi hại cái nào quan trọng hơn giống như nữ nhi nói.
Giờ đây, sau khi được nữ nhi khuyên nhủ cẩn thận, ông ta rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
Nữ nhi nói đúng, giữ được cả đồi núi xanh không lo không có củi đốt, so với việc lúc nào cũng bị Đinh thị áp chế như thế, không bằng bỏ ba thước lợi trên đỉnh đầu, thoát khỏi bà nương tâm tư ác độc kia.
Nhưng biện pháp của nữ nhi vẫn có chút không chu toàn, chuyện xin chỉ thị của Bệ hạ, nên làm như thế nào?
Trong lòng Tô Lạc Vân cũng đã có sẵn quá trình: "Mỗi tháng, trong cung không phải đều sẽ phái người cùng người đối chiếu sổ sách sao? Người tài nguyên rộng, đưa nhiều bạc chút, chỉ cần nói người muốn lập công cầu quan, không đến mức cần phải được viện sử trọng dụng, chỉ muốn thăng tiến một chút. Chỉ cần mua chuộc được cái miệng này của ông ta, rồi quay lại nói với viện sử đại nhân, phía trên không biết sao lại có tin, qua ít ngày nữa e rằng sắp phải kiểm kê sổ sách. Viện sử đại nhân nhất định sẽ hoảng hốt, người lại bày tỏ một chút, tình nguyện thay đại nhân phân ưu, bù vào khoản đó. Cứ như vậy, viện sử sẽ chủ động chờ lệnh trong cung, người thì chi bạc, viện sử đại nhân thì lộ mặt, tất cả đều vui vẻ, cũng coi như giải quyết được vấn đề."
Tô Hồng Mông nghe, cảm thấy đây cũng có thể xem là cách, chỉ là muốn thành công, nhất định phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Nghĩ đến phải xuất ra nhiều tiền bạc như vậy... Tô Hồng Mông cảm thấy đau tâm liệt phế một trận, thời điểm bước ra ngõ Điềm Thủy, lưng eo còng xuống, bước chân cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Sau khi phụ thân đi về, Tô Lạc Vân lại thở dài một hơi.
Chuyện tư bán vật phẩm cung cấp cho triều đình, thực ra có thể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều tùy thuộc vào ngươi có tìm đúng người hay không.
Chỉ cần Tô Hồng Mông nghĩ thông suốt, chịu chi bạc để bình ổn sổ sách, vừa có thể thay Bệ hạ giải quyết mối lo thanh danh tốt, nhóm viện sử cũng sẽ vô cùng vui vẻ.
Phụ thân nếu muốn ngăn chặn mối lo kiện cáo này, nhất định phải bỏ ra rất nhiều máu. Dựa vào tính cách của ông ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Đinh Bội, cũng không đơn giản là chỉ đưa về quê không thôi.
Đến lúc đó, vị kế mẫu kia của nàng xem như trên đường đi thì chết, những ngày tốt đem coi như kết thúc.
Nhưng nàng lại hiểu rất rõ vị đại gia Tô gia này, chỉ sợ phụ thân mổ bụng giấu châu, xem tiền tài còn nặng hơn tính mạng.
Mấy ngày tiếp theo, nàng cần phải đốc thúc phụ thân, khiến ông ta chớ có thay đổi tâm tư.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy tâm tình có chút nặng nề, liền đứng dậy giẫm lên con đường nhỏ rải đá cuội của cửa hàng, tản bộ trong viện.
Nhưng vừa ra khỏi cửa thư phòng, nàng đột nhiên ngửi thấy một sợi hương cây chương mộc nhàn nhạt.
Lạc Vân nghi ngờ ở cửa có người, liền mở miệng hỏi.
Hương Thảo vừa đưa tiễn Tô đại gia trở về, nhìn thấy đại cô nương đang nói chuyện với hư không, liền nói: "Đại cô nương, trong viện không có ai, người đang nói chuyện với ai vậy?"
Tô Lạc Vân ngẩn người, đột nhiên nhớ đến hai ngày trước phủ Thế tử vừa phái người đưa cho Quy Nhạn chút hương, có lẽ là đệ đệ đốt hương trước cửa.
Hiện tại nàng không quan tâm đến những chuyện này, chỉ hy vọng phụ thân sớm ngày chấm dứt kiện cáo.
Đợi khi kiện cáo chấm dứt, nàng còn muốn khuyên phụ thân không nên quá chấp nhất quan chức, nên đẩy mấy việc của Các Dịch viện đi thì tốt hơn. Nếu không, dựa vào cách đối nhân xử thế của ông ta, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra kinh lôi lớn hơn, liên lụy đến nàng và đệ đệ.
Tô Hồng Mông kia mới đầu còn không có gì, rất tích cực giải quyết mấy vấn đề này, nhưng chưa được mấy ngày thì không có động tĩnh gì nữa, ngay cả khi Tô Lạc Vân đến Thủ Vị Trai tìm Tô Hồng Mông, ai cũng nói không thấy ông ta đâu.
Về sau Tô Lạc Vân chờ ở cửa Các Dịch viện, lúc này mới chặn được Tô Hồng Mông.
Tô Hồng Mông thấy thoát không khỏi nữ nhi, chỉ còn cách kéo nàng đến một quán trà gần đó, tìm một không gian yên tĩnh nói chuyện.
"Bà nương Đinh thị kia lúc ấy đã tức giận, quay lại khóc ròng với ta, nói rằng bà ta vì sợ ta không cần bà ta nữa nên mới làm chuyện như vậy. Nếu có thể an ổn sinh sống, ai lại nguyện ý dính dáng tới tanh tưởi, chẳng lẽ bà ta lại mong ta cửa nát nhà ta, sau đó một nhà lớn nhỏ đi xin cơm ăn sao? Bà ta nói, chỉ cần con hiểu được lợi hại trong đó, không nói ra chuyện xuất thân của bà ta trước mặt người khác, bà ta có thể chuyện cũ bỏ qua, tuyệt đối sẽ không lấy việc này áp chế ta nữa... Nếu theo biện pháp mà con nói, vậy thì là biện pháp gì? Chỉ là một loại táng gia bại sản khác mà thôi!"
Tô Hồng Mông lúc nói mấy lời này, một mặt nhẹ nhõm, không còn thấy vẻ thấp thỏm lo âu hôm đó đến tìm nữ nhi, ra vẻ "việc này dừng ở đây thôi".
Vốn dĩ hôm đó sau khi trở về, ông ta liền đến phòng thu chi tìm sổ sách, thấy khoản bạc không đủ, phải bán đất bàn nhà mới chi trả được.
Ông ta bị hành hạ như thế, Đinh thị dĩ nhiên nghe được phong thanh, nhướn mày mỏng hỏi ông ta muốn làm gì, Tô Hồng Mông kiên quyết, nói mình muốn lấp lỗ hổng, lấp hết tất cả số tiền đầu cơ trục lợi.
Đinh thị nghe xong, liền tiến lên đoạt lại sổ sách khế đất: "Nha đầu kia điên rồi, ngài cũng điên nốt theo sao? Vậy mà lại nghe theo chủ ý ngu ngốc của nó?"
Sự áp chế lúc nắm điểm yếu của Đinh Bội đến giờ đã giảm đi phân nửa, ôm lấy khuôn mặt bị bỏng một nửa, lê hoa đái vũ, khóc hỏi Tô Hồng Mông, thật sự coi bà ta là một người tàn nhẫn, muốn khiến Tô gia không được bình an sao?
Nếu như Tô Hồng Mông thực tình đối xử với bà ta, bà ta sẽ thật lòng giúp đỡ gia nghiệp của Tô Hồng Mông lớn mạnh, làm sao bà ta có thể làm những chuyện hại người nhưng không lợi mình được?
Tô Lạc Vân ra chiêu cũng quá ngu xuẩn, chẳng lẽ chỉ vì không thể để mất tay vịn, liền muốn cho đi hơn phân nửa gia tài của Tô gia?
Đinh Bội yếu thế chịu thua như thế, Tô Hồng Mông cũng cảm thấy đúng.
Thật sử phải chi ra một khoản tiền lớn chỉ để "đề phòng"?
Lại nói, số tiền từ việc tham lễ vật cung ứng cho triều đình này cũng không phải một mình ông ta cầm, dựa vào cái gì muốn ông ta phải bù tiền vào, chỉ để cấp trên mua công trạng?
Trong lòng ông ta trở nên do dự, rồi gảy bàn tính ầm ầm, dọa đến Đinh thị tưởng rằng ông ta thật sự muốn bán đất bồi thường tiền, đành mềm lời chịu thua, chịu tội trước lão gia.
Trước đó bà ta cũng nghĩ sẽ hù dọa Tô Hồng Mông, cho nên mới làm ầm ĩ một trận, nhưng thật sự cũng không thật sự muốn cá chết lưới rách. Nếu như Tô Hồng Mông thực sự muốn bán tài sản để bồi thường sổ sách, vậy thì con cái của bà ta chẳng phải sẽ mất đi hơn nửa gia nghiệp hay sao.
Thế là Đinh Bội một lần nữa trở lại vẻ ôn nhu cẩn thận, gọi Đinh gia ca ca tới chịu tội, cuối cùng bảo Tô Hồng Mông bình tĩnh một chút, cứ tiếp tục âm thầm lặng lẽ như vậy thôi.
Đinh Bội cảm thấy mình nắm được một trận đại lôi này của Tô Hồng Mông, cũng đủ để uy hϊếp tiểu đề tử Tô Lạc Vân kia, như vậy mọi người nước sông không phạm nước giếng, bỏ qua quá khứ cũng được.
Tô Lạc Vân hiện tại cũng hiểu rõ Tô Hồng Mông lại muốn chìm trong vũng bùn quá khứ mơ mơ hồ hồ.
Ông ta nói vạn vô nhất thất*, có khả năng sao? Nhìn vẻ này của phụ thân, căn bản ông ta không muốn từ chức chút nào.
*Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không phạm sai lầm.
Năm nay ông ta thay người khác đầu cơ trục lợi vật phẩm cung cấp cho triều đình, chẳng lẽ năm sau có thể rửa tay không làm? Mỗi năm như thế, làm mãi thành thói quen, một khi sự việc bị bại lộ, chẳng phải sẽ càng tuyệt vọng hơn sao?
Lạc Vân vẫn muốn tiếp tục khuyên nhủ phụ thân, nhưng Tô Hồng Mông lại không muốn nghe: "Được rồi, ta không quản được con, con từ trước đến nay chủ ý lớn, có thể tự mình làm chủ, nhưng đừng nghĩ sẽ chưởng quản cả nhà. Sau này con tự lo liệu đi, không ai đến trêu chọc con nữa đâu, con cứ làm cho tốt, đừng có quấy nhiễu cuộc sống yên bình của Tô gia!"
Nghe Đinh thị nói Tô Lạc Vân hình như đã nhờ Hồ Tuyết Tùng thu thập chuyện xấu của bà ta, Tô Hồng Mông cũng giận nữ nhi này.
Nói cho cùng, đều là do Tô Lạc Vân không bớt lo, trêu chọc kế mẫu này trước, cho nên lúc này mới làm cho cả nhà huyên náo gà bay chó chạy. Mà hôm đó ông ta cũng bị rót thuốc mê, bị nha đầu mới mọc lông tơ này nói cho kinh hãi, mới điên lên bán tài sản để lấp lỗ thủng.
Về phương diện này, ông ta đã hòa hoãn và chấm dứt phân tranh giữa hai bên, mọi người chẳng phải có thể sinh sống bình yên sao?
Tô Lạc Vân còn định nói tiếp, nhưng Tô Hồng Mông lại không còn kiên nhẫn chạy ra ngoài.
Khi nàng ra khỏi quán trà, ánh nắng gay gắt giữa trưa bao phủ khắp toàn thân, nhưng trái tim nàng lại lạnh buốt một mảnh.
Lúc trong lòng buồn phiền, Lạc Vân không đến cửa hàng, trực tiếp trở về ngõ Điềm Thủy, sau khi Hương Thảo đi ra, nàng nằm trên giường trằn trọc một hồi, lại cảm thấy buồn bực đến không thở nổi.
Cuối cùng nàng đứng dậy đi vào viện, ngồ dưới giàn dây leo cho vơi đi chút tức giận trong lòng.
"Sao vậy, sao lại trông khó chịu thế?"
Lúc giọng nam quen thuộc từ đầu tường truyền đến, Tô Lạc Vân không cần mắt cũng biết, quý nhân sát vách lại trèo lên đầu tường tìm mèo.
Chuyện nàng mời bọn Khánh Dương canh lê lần trước, không biết thế nào mà Thế tử lại biết.
Ngày hôm sau lúc nàng đang nấu, Thế tử gia liền mượn cớ tìm mèo, đứng trên tường cao đòi nàng cho một chén uống.
Viện tử hắn lớn như vậy, cách tường viện Tô gia chỉ có một đoạn ngắn, không biết vì sao tiểu viện Tô gia đều lọt mắt xanh mèo nhà hắn và chủ tử của nó.
Nàng đang buồn bực, lười chỉ ra chỗ vượt quá giới hạn của hắn, càng không thèm để ý tới đạo lý đối nhân xử thế, cho nên chỉ đứng dậy chúc phúc một chút: "A Vinh không tới đây, mời Thế tử đi nơi khác tìm..."
Nói xong, nàng lại ngồi trở lại trên ghế nằm, vẩy quạt hương bồ.
Hôm nay con người lạnh lùng này cũng không thèm giả vờ nữa, vẻ thân thiện ngày thường quả nhiên không được chân thành cho lắm.
Hàn Lâm Phong cũng biết nguyên nhân khiến nàng uể oải như vậy, cười khẽ một tiếng: "Làm sao, phụ thân ngươi không nghe lời ngươi?"
Nghe lời này, hàng xóm lạnh như bằng rốt cuộc cũng ngồi dậy, đột nhiên đứng lên, chắc nịch hỏi: "Thế tử hôm đó... nghe lén?"
Nàng nhớ tới trước cửa thư phòng có một sợi hương, xem ra trực giác của nàng không sai, hắn lúc ấy thật sự đã ở ngoài cửa nghe lén!
Còn nói cái gì mà tin tưởng lẫn nhau, tuyệt đối sẽ không phái người giám sát nàng? Đúng là đánh rắm!
Không phải, Thế tử nói đúng, thật sự là hắn không hề phái người giám sát, mà là lão nhân gia hắn hạ mình, tự mình nằm dưới chân tường nghe lén!
Hàn Lâm Phong có thể đóng vai không ra gì, mặc cho người ta hiểu lầm trào phúng, hiển nhiên da mặt cũng đủ dày, dù có bị hàng xóm tốt bụng đâm thủng da mặt cũng không biến sắc, ngữ khí bình thản nói: "Tiểu thư cùng Tô tiên sinh hôm đó nói chuyện giọng có hơi cao một chút, tại hạ vô ý nghe vài câu."
Tô Lạc Vân cũng lười nhắc nhở hắn, thư phòng nhà mình cách bức tường của viện này có xa đâu, chỉ nín thở chờ hắn nói ra ý đồ của mình.
Song Hàn Thế tử tựa hồ không có ý áp chế, chỉ tiếp tục nói: "Nếu tiểu thư gặp phải việc khó, không nghe nói với tại hạ một chút, nói không chừng ta sẽ nghĩ ra cách, giải quyết nỗi lo về sau của tiểu thư."
Hôm đó, hắn là bị tiếng hét phẫn nộ của Lạc Vân kích động, lòng hiếu kỳ, đứng ở ngoài thư phòng Tô gia nghe ngóng qua.
Nữ mù này khóc lóc kể lể với phụ thân chỉ tiếng rèn sắt không thành thép, khiến người nghe không thể không động lòng. Hàn Lâm Phong nhân lúc rảnh rồi, liền dự định khuyên nhủ hàng xóm tốt bụng một chút.
Tô Lạc Vân khẽ cười khổ, nàng không hề nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày này, lòng tràn ngập sầu lo không thể kể rõ với người nhà, lại đào tận tâm can với nam nhân cách một tường viện giống địch nhưng không phải địch, giống bạn mà không phải bạn này.
Đây không phải là một sự châm chọc sao?
Dù sao hắn cũng đã nghe lén, nói một câu cũng không sao, thế là Lạc Vân liền nói đơn giản mình khuyên nhủ phụ thân bù bạc vào, nhưng phụ thân lại thay đổi ý định.
Hàn Lâm Phong nghe nàng nói xong, lại cười một tiếng, nói: "Một cô nương mới lớn như ngươi, kinh nghiệm cũng không nhiều, sao có thể nghĩ đến cách bù bạc vào này?"
Lạc Vân cho rằng hắn đang âm thầm giễu mình ngu ngốc, dùng tiền của nhà mình để lấp lỗ hổng, liền rầu rĩ nói: "Ta chỉ là nghĩ đã làm chuyện sai, đương nhiên phải tận lực sửa chữa. Nào có sai lầm nào mà không phải trả giá thật lớn? Chỉ là phụ thân cảm thấy dùng tiền bạc để mua phần yên tâm thoải mái này không đáng. Dù cho năm nay ta có bán nhà cửa ruộng đất cửa hàng để bù vào lỗ hổng năm nay của ông ta, có thể năm sau ông ta lại tiếp tục làm chuyện đó... Nếu ông ta phạm tội vào ngục, người thân phải lưu vong sung quân, Quy Nhạn không thể tham gia thi cử, nỗ lực mấy năm nay giống như nước đổ về biển..."
Nói đến đây, Lạc Vân lại càng ủ rũ. Dứt lời, nàng liền muốn trở về phòng, để một mình Thế tử ở đây tìm mèo.
Nhưng Hàn Lâm Phong chỉ ung dung nói một câu, ngăn cản bước chân của nàng: "Có lẽ... Ta có cách giúp ngươi..."
Lạc Vân nghe vậy đột ngột ngẩng đầu, hướng về phía nam nhân đang nói: "Thế tử, lời của ngài là thật chứ?"
Dù gì, hắn cũng không có chức quan, một kẻ buông thả không có thực quyền, có cách nào để thay đổi càn khôn?
Đối với lời chất vấn hàm súc của nàng, Hàn Lâm Phong bình tĩnh nói: "Ngươi chưa nghe nói qua một con đê ngàn dặm có thể bị phá hủy bởi tổ kiến sao? Nếu đọc sách sử nhiều một chút, ngươi sẽ phát hiện rất nhiều càn khôn trong lịch sử, thường bị thay đổi bởi một nhân vật nhỏ bé. Dù ta không có quyền lực gì, nhưng lại tình cờ có chút quan hệ cá nhân với vài tiểu công công trong cung..."
Nói đến đây, hắn lại đổi chủ đề: "Dựa vào cách của ngươi, cần phải làm cho Bệ hạ hạ chỉ Các Dịch viện bán các vật phẩm cung cấp cho triều đình còn tồn đọng đi mới được. Nếu như Bệ hạ mở miệng, không cần phụ thân ngươi hạ quyết tâm, chỉ sợ toàn bộ Các Dịch viện đều gà bay cho chạy đi lấp sổ sách. Trong cung bên kia, ta có thể giúp ngươi dọn đường, nhưng ngươi phải báo cáo với ta những khoản tồn kho mà Các Dịch viện năm nay đã giấu đi, để một người hảo tâm như ta nắm chắc."
Tô Lạc Vân biết hắn không phải là bù nhìn không có não, đã nói như vậy thì trong lòng hẳn đã có dự liệu.
Về phần những khoản của Các Dịch viện bên kia, nàng sẽ nghĩ cách khác.
Tô Lạc Vân không hỏi nữa, chỉ hướng về phía đầu tường nói: "Bất luận như thế nào, ta phải cảm tạ Thế tử trước, phần nhân tình này, ngày sau xông pha khói lửa, nhất định sẽ trả lại..."
Hàn Lâm Phong rũ mắt thản nhiên nói: "Nếu thật sự có chuyện cần tiểu thư giúp đỡ, tại hạ sẽ không khách khí với ngươi..."
Lạc Vân nghe lời này, không yên lòng lại nói thêm một câu: "Chỉ cần không phải là gϊếŧ người phóng hỏa, phạm pháp loạn kỷ cương, dân nữ nhất định sẽ xông pha khói lửa, không chối từ..."
Chỉ tiếc một câu nói thêm như thế, chân tình cảm tạ giảm bớt đi nhiều. Cùng với một tiếng cười khẽ của Thế tử, tường viện bên kia không còn tiếng động gì nữa, xem ra Thế tử lui tới như gió, hẳn đã đi được rất xa rồi.
Sau lần ước định ở đầu tường đó, ngày hôm sau, Tô gia hiếu nữ lần nữa ra ngoài, mang theo một hộp thức ăn vô cùng lớn đưa cơm cho phụ thân.
Đương nhiên lần đưa cơm này cũng phải có chút thành tựu, là để bồi tội vì trước đó vài ngày nữ nhi bất hiếu đã không biết lựa lời nói với phụ thân.
Tô Lạc Vân lần này mua hai mươi lượng bạc vò rượu Tiểu Đàn Kim.
Mở con dấu bùn, rượu vàng óng, lại thêm đàn hương được điều phối bên trong, dược liệu cho vào không dưới mấy chục loại, hương bay trăm dặm.
Tô Hồng Mông mặc dù không thiếu tiền, nhưng cũng không nỡ mua loại rượu xa xỉ như vậy. Xem ra Lạc Vân thật sự nhận lỗi, bỏ hết cả vốn liếng để bồi tội.
Hai ngày nay ông ta phải làm sổ sách, thật sự không rảnh rỗi để uống, ngay cảm ăn cơm cũng không nói lời nào.
Cơn nghiện rượu của ông ta phát tác, lại gặp được rượu ngon nhất thời không thể nhịn.
Vì nghiện rượu nên uống nhiều hơn, được nha hoàn của nữ nhi đỡ lên chiếc giường êm ái nghỉ ngơi.
Lạc Vân đợi đến khi phụ thân ngáy to, liền vẫy tay với Hương Thảo.
Hương Thảo ngầm hiểu, tìm kiếm trong số sổ sách như núi...
Lúc Tô Hồng Mông tỉnh dậy sau giấc ngủ, nữ nhi đã không còn ở đó nữa, hỏi tiểu lại thì gã nói nàng đang mang theo hộp thức ăn rời đi rồi.
Ông ta vặn eo bẻ cổ, nhìn thấy không còn sớm sủa nữa, liền chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, ngày hôm sau đúng lúc là ngày được nghỉ.
Đợi đến ngày thứ ba lúc trở lại viện tiếp tục làm sổ sách, ông ta mới phát hiện một quyển lễ vật tồn kho cấp cho triều đình của năm nay, làm sao cũng không tìm được.
Lúc nữ tặc chuẩn bị đưa sổ sách cho quý nhân lân cận, lần nữa khẽ thở dài một hơi.
Phụ thân kia của nàng, thật sự không thích hợp chốn quan trường.
Lúc trước ông ta đã bị Đinh thị trộm mật thư, vậy mà vẫn không có chút phòng bị nào, tiếp tục bị nàng trộm sổ sách.
Nếu lại để cho ông ta ở lại Các Dịch viện ngây ngốc mấy năm nữa, cả nhà vào ngục ăn cơm, hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ là trong lòng nàng vẫn còn thấp thỏm, không biết Hàn Lâm Phong có lừa gạt nàng hay không.
Trong lòng nàng cũng biết, nếu mình giở trò, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của nam nhân kia.
Lúc nàng đang tựa ở dưới tường ngây người, chợt nghe thấy tiếng mèo kêu, sau đó có rất nhiều lông tơ dính lên mặt nàng.
Tô Lạc Vân nhìn không thấy, suýt chút nữa thì sợ hãi hét lên, cho đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lúc đó mới nói: "Thế tử, ngài muốn hù chết ta sao?"
Hàn Lâm Phong đưa một con mèo vừa cai sữa trong tay mình đến tay nàng: "Đây là muội muội của A Vinh sinh, A Vinh là được công tử Kế Quốc công phủ tặng cho ta. Hôm nay đại công tử là cho ta một con, ta cho ngươi."
Tô Lạc Vân sững sờ, mặc dù nàng không thấy gì, nhưng nghe Hương Thảo nói qua, A Vinh không phải mèo địa phương, mà là một con mèo toàn thân trắng như tuyết với con mắt giống sư tử.
Những con mèo như vậy đều là công vật tiến công cho triều đình, trừ phi là quan to hiển quý, rất khó có được một con.
Hiện tại thứ hắn giao trên tay nàng, giống như A Vinh, lông mềm và dài.
Con vật quý báu như thế, sao hắn lại muốn cho nàng?
Hàn Lâm Phong kịp thời giải thích: "Tô công tử nói, thư phòng phủ thượng hình như có chuột, ta có A Vinh rồi, không muốn nuôi thêm, vừa vặn để ở phủ ngươi nuôi giúp, sao thế, không đồng ý giúp đỡ sao?"
Lạc Vân khẽ cười khổ, được sử dùng cống vật để bắt chuột, phải phóng khoáng cỡ nào cơ chứ?
Dù sao đã là Thế tử ủy thác, không thể từ chối được.
Hiện giờ nàng đang cầu xin Hàn Lâm Phong, đừng nói một con mèo, ngay cả nhận một con sư tử để chăm sóc nàng cũng nhận!
------------HẾT CHƯƠNG 36------------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tóc Mây Thêm Hương
- Chương 36. Tai vách mạch rừng