Tô Lạc Vân không nói gì, đổ thừa rằng do mình uống rượu nên đổ mồ hôi, lại có chút choáng váng, muốn đi ngủ sớm.
Thế là Hương Thảo đổi sang y phục thường ngày rộng rãi cho cô nương, sau khi trải xong giường, liền đóng của đi ra.
Lúc này Lạc Vân nằm ở trên giường, mở to đôi mắt trống rỗng, trong lòng đảo lộn: Nàng không chắc nam nhân lòng dạ thâm trầm kia đang có ý đồ gì, càng không đoán được bước tiếp theo hắn định làm gì để xử lý nàng.
Lạc Vân mặc dù thông minh nhưng vẫn chỉ là một nữ tử thương hộ, cũng tự mình hiểu lấy, sự khôn khéo của nàng là do được rèn dũa khi tính sổ sách, không có chút công dụng nào nếu lâm vào vòng xoáy âm mưu triều đình.
Nhất thời nàng nghĩ đến sẽ mang đệ đệ chạy trốn trong đêm, tìm đến chỗ cữu cữu để nương tựa.
Nhưng nghĩ lại, Hàn Lâm Phong có thể bắt cóc phản tặc trong quân doanh, nhất định vây cánh rất nhiều, nếu như muốn đuổi theo gϊếŧ tỷ đệ bọn họ, quả thực dễ như trở bàn tay, thậm chí ngay cả cữu cữu cũng sẽ phải gánh chịu phần liên lụy của bọn họ.
Nàng lại nghĩ, sẽ dứt khoát đi đến quan phủ tố giác Hàn Lâm Phong, đem chuyện hắn bắt cóc phản tặc nói rõ với thiên hạ.
Nhưng chuyện này đã qua lâu như vậy, coi như nàng thuận lợi tố giác, nhưng cũng phải có người chịu tin một nữ mù sẽ không nhận lầm người, càng phải chịu tin người kia chỉ giả vờ không ra gì mới được.
Huống hồ gì nàng càng có nhiều khả năng sẽ bị xe ngựa bên đường đâm chết mà chưa trình được đơn kiện lên, hoặc là cùng nha hoàn bị ghìm chết ở góc đường cuối ngõ...
Nếu đem chuyện này báo cáo với Ngư Dương Công chúa, xin người chủ trì công đạo thì sao?
Một bên là tôn nam hoàng tộc, một bên là thương nhân hương liệu tầm thường không có quan hệ. Công chúa có lẽ sẽ tuân theo chuẩn tắc không được rêu rao chuyện xấu trong nhà, đem ba thước lụa trắng đến trước mặt mình ban chết, rồi đóng cửa giải quyết việc xấu trong nhà.
Như vậy xem ra, mọi con đường đều dẫn đến hoàng tuyền bỉ ngạn!
Ngay thời khắc nàng đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy có tiếng mèo con ở song cửa sổ meo meo gọi.
A Vinh này sao lại nửa đêm tới đây kiếm ăn?
Nàng chậm rãi ngồi dậy, chợt nhớ đến lời nói cuối cùng của nam nhân kia – đêm trăng không thể bỏ qua... Dường như trong lời nói đó có hàm ý.
Lạc Vân choàng quần áo đơn giản, mang giày thêu hoa, cùng với tiếng sấm đẩy cửa ra, bước vào viện để "thưởng trăng".
Lúc này đã vào đêm, những người khác ở Tô trạch đều đã ngủ say.
Lúc nàng đang mò mẫm đi đến bức tường phía Bắc, đầu ngón tay còn chưa chạm đến tường gạch, đã nghe đầu tường có người mở miệng nói: "Ban ngày có nhiều người không phận sự, ta và tiểu thư nói chuyện không thuận tiện lắm. Hiện tại trời tối người yên, vừa vặn ngươi ta nói chuyện một phen, thế nào?"
Lời này nếu như được nói ra bởi Thế tử không ra gì kia, cùng lắm cũng chỉ là mấy lời đùa giỡn nhà lành.
Nhưng hiện tại Tô Lạc Vân nghe hắn nói ra lời này, giống như lời mời xuống hoàng tuyền, bùa chú của quỷ đòi mạng.
Nàng hít sâu một hơi, trái phải cũng là một lần chết, nói với hắn một chút cũng không sao. Nếu có thể từ tử địa mà sống sót, đó chính là Trời thương tỷ đệ bọn họ, cho bọn họ một con đường sống...
Nghĩ đến đây, nàng xõa mái tóc dài, ngẩng nửa đầu, cẩn thận hỏi: "Thế tử muốn ngồi trên đầu tường nói chuyện với ta sao?"
Lời còn chưa hỏi xong, bên eo của nàng đã bị ôm lấy, trong giây lát liền phi thân vượt qua tường cao, trở lại phủ Thế tử.
Lạc Vân lòng nghi ngờ hắn đã hối hận, muốn bắt nàng gϊếŧ người diệt khẩu.
Nhưng Hàn Lâm Phong lại dẫn nàng tiến bước dọc theo con đường mông, dường như không vội không chậm.
Càng đi về phía trước, nàng như được dẫn vào một võ trường bằng phẳng, dưới chân đến được phủ cát mịn.
Nàng không cẩn thận, đυ.ng phải giá treo thanh kiếm.
Xúc cảm lạnh buốt đó, cũng như phần đang được treo lên, đều cho thấy những thứ này không phải là đồ để trang trí, mà là thứ có thể gϊếŧ người chặt thịt.
Hàn Lâm Phong kịp thời bắt lấy tay nàng, không cho đao kiếm làm bị thương ngón tay non nớt của nàng, sau đó cầm một thanh kiếm, rút ra khỏi vở nhìn kỹ nói: "Thanh kiếm này đã đi theo ta rất lâu, cũng dùng thuận tay ta nhất, thân kiếm của nó mặc dù ngắn, nhưng xoay chuyển rất tự nhiên, tấc vuông ở giữa, có thể gọt mũi đứt ruột..."
Tô Lạc Vân nghe thấy trong hơi thở mình có mùi sắt lạnh, cảm thấy mình hiện giờ hẳn đang bị đe dọa.
Hù dọa nàng như thế, nàng ngược lại bình tĩnh lại, mở to mắt nói: "Dân nữ biết rõ Thế tử võ công cao cường, dù cho có là lá rung đoạn cỏ, ở trong tay ngài đều có thể trở thành vũ khí gϊếŧ người. Mà ta là một nữ tử yếu đuối như vậy, không xứng làm bẩn kiếm Thế tử, có lẽ một sợi dây thừng là đủ..."
Nếu đã khó thoát khỏi cái chết, so với việc bị phanh ngực mổ bụng, nàng vẫn cảm thấy giữa toàn thây sẽ tốt hơn.
Thế tử nghe nàng vùng vẫy thổi phồng cái chết, khẽ cười một cái, tựa hồ lười nhác hù dọa nàng, dẫn nàng đến một noãn các, ngồi xuống đất, tiếp đến là thanh âm đổ nước pha trà.
Hắn vừa rửa chung trà vừa nói: "Tại hạ nghĩ tối ngay có lẽ ngươi ngủ không được, không bằng cùng nhau uống trà trò chuyện một chút, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin hãy rộng lòng tha thứ."
Tô Lạc Vân không biết hắn muốn trò chuyện về cái gì, chỉ có thể cứng đờ ngồi xuống chờ hắn mở miệng.
Hàn Lâm Phong thay nàng rót một chén trà, sau đó nói: "Trước kia ta nghĩ ở ngoại ô kinh thành có một biệt viện, cũng coi như thanh tịnh, muốn làm phiền Tô tiểu thư ở tạm chỗ đó mấy ngày... Đợi ta sắp xếp xong xuôi sẽ lập tức hộ tống tỷ đệ các ngươi đến Lương châu ở tạm mấy năm."
Hàn Lâm Phong ngữ điệu không hề thay đổi, bình thản mà có lễ nói, đem chuyện giam lỏng nói như là đang mời nàng đến ở để chơi xuân, tha hồ thư giãn.
Tô Lạc Vân đương nhiên cảm thấy không ổn. Cửa hàng của nàng bây giờ vừa mới ổn định, đệ đệ cũng sắp thi cử, nếu bị Hàn Lâm Phong ép buộc đưa đi, mọi chuyện sẽ trở thành vô ích.
Mà địa giới Lương châu kia, không có một thân nhân để dựa vào, bọn họ đi đến đó sao tránh khỏi bị trở thành dê đợi làm thịt?
Nhưng bây giờ, nàng nào có quyền lựa chọn? Chỉ có sống sót mới là khẩn yếu nhất.
Tô Lạc Vân chỉ có thể tạ ơn lòng trắc ẩn của Thế tử trước, đồng thời lại cẩn thận từng li từng tí hỏi, có thể không đi được không?
Đệ đệ sắp thi cử, không liên quan gì đến chuyện này, xin Thế tử minh giám, tha cho nó, ít nhất đừng để nó đến Lương châu.
Hàn Lâm Phong dường như đã sớm nghĩ đến nàng không đồng ý, chỉ ngồi đối diện nàng, nhìn mái tóc xõa dài của nàng, còn cả khuôn mặt mộc mạc kia, nhàn nhạt nói: "Đây là suy nghĩ ban đầu của ta, nhưng nghĩ đến ngươi có lẽ sẽ không đồng ý, nên đã đổi chủ ý."
Lạc Vân nghe vậy, trái tim lại nhảy lên, có phải hắn cảm thấy, vẫn là gϊếŧ người diệt khẩu mới gọn gàng?
Thế là nàng nhanh chóng hòa giải nói: "Kỳ thật Lương châu cũng tốt, là nơi có thể sản sinh ra một nhân vật tuấn tú như Thế tử, nhất định rất dưỡng nhân..."
Hàn Lâm Phong nghe nói nghĩ một đằng nói một nẻo, lại khẽ cười một cái, sau đó nói: "Trong buổi yến tiệc, ta đã từng hỏi qua cữu cữu ngươi ở Bắc địa làm nghề gì, ngươi mặc dù nói không biết, nhưng ta lại biết. Khi đó hắn ở Bắc địa tham gia nghĩa quân, đúng không?"
Tô Lạc Vân nghĩ nghĩ, hắn đã điều tra rõ ràng, chính mình cũng không cần phủ nhận, thế là nói: "Cữu cữu ta cũng giống như Thế tử ngài, đều là nam nhân thiết cốt..."
Giống như những bách tính chỉ muốn sống trong thái bình, nàng cũng không tán thành hành động liều lĩnh của cữu cữu, nhưng bây giờ nàng hận mình đã không gia nhập vào phản quân, cầm cờ lớn cho Tào Thịnh.
Như vậy mọi người đều là người một nhà, đóng cửa cũng dễ thương lượng hơn.
Chút tâm tư nhỏ ấy của nàng, dĩ nhiên đều được Hàn Lâm Phong thu vào trong mắt, khóe miệng của hắn khẽ nâng lên cười một tiếng, rồi đột nhiên kéo mảnh vải ở bàn bên cạnh lên, thình lình hiện ra một bản đồ cát của Bắc Ngụy triều.
Hắn hướng dẫn Tô Lạc Vân dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dãy núi liên miên chập trùng, thản nhiên nói: "Đệ tử Đại Ngụy có chỗ nào sắt đá? Chỗ tiểu thư chạm đến, đều là đất đai quê hương Đại Ngụy bị mất nhiều năm. Ngay trên những vùng đất này, còn có vô số di dân, trở thành nô dịch mặc cho bọn quý tộc Kim Phất chà đạp."
Tô Lạc Vân dĩ nhiên biết chuyện Đại Ngụy mất đi quốc thổ năm đó, nhưng nàng chỉ là một nữ tử thương hộ, ngày thường cũng không quá quan tâm đến quốc sự, lại càng không biết hắn đột nhiên để cho mình chạm vào bản đồ cát là có ý gì.
Hàn Lâm Phong tiếp tục nói: "Trước kia ta không có chút ấn tượng nào với chuyện này, chỉ cảm thấy là một đoạn sử, một đoạn sỉ nhục của quốc gia mà thôi. Mặc dù oán giận các tiền bối hoàng tộc Hàn thị vô năng, còn lại không có cảm xúc gì khác. Cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, không nghĩ đến nó, có thể vui vẻ vô lo mà sống. Nhưng cho đếm năm ta mười bốn tuổi, có cơ duyên được đến hai mươi châu Bắc địa... Một năm đó vừa hay gặp hạn hán khắc nghiệt, di dân Đại Ngụy phải đem cho không nông trường của mình cho quý tộc Kim Phất, bọn họ mất hết dê bò điền sản ruộng đất, chỉ còn lại cái nồi hỏng và túp lều tồi tàn, mang theo vợ con buộc phải di cư. Người chết đói khắp nơi, không lời nào để diễn ta, hiện lên rõ ràng trước mắt ta."
Thanh âm của hắn trầm thấp, giọng mang một loại oán giận thê lương vượt xa so với tuổi tác của hắn, tựa hồ vừa trầm ngâm trong đoạn hồi ức như ác mộng ấy.
Lạc Vân không nói gì, mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy, thế nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy tràng cảnh đó thê thảm đến rúng động lòng người cỡ nào.
Giọng nói đầy cuốn hút của Hàn Lâm Phong lại tiếp tục: "Từ đó trở đi, ta mới hiểu được, vì sao rất nhiều chí sĩ nhớ mãi không quên phải thu phục lại đất đai quê hương. Cũng rốt cuộc hiểu rõ sự tuyệt vọng và bất lực trong câu 'Di lệ dân tẫn hồ trần'. Song, hoàng tộc Hàn thị bây giờ đang an nhàn trông coi phồn hoa, hoàn toàn không đề cập tới hai mươi châu Bắc đia. Ta dù cũng theo bọn họ trải qua khoảng thời gian sống mơ mơ màng màng, nhưng lại âm thầm hổ thẹn, cảm thấy mình chẳng bằng Tào Thịnh liều mạng vì dân..."
"Cho nên... Thế tử nghe nói Tào Thịnh bị bắt, liền tìm cơ hội xuất thủ tương trợ?" Lạc Vân nhẹ giọng nói.
Hàn Lâm Phong nói tiếp: "Đúng vậy, ta thường ngày hay nghe đến nghĩa cử của Tào nghĩa sĩ, tự thẹn không sánh bằng, về sau lại may mắn kết giao được với hắn, biết hắn là người chính trực, cầm vũ khí nổi dậy không phải vì quyền thế, chỉ vì một bầu nhiệt huyết trong tim. Nếu như hắn bị áp giải vào kinh thành, nhất định khó thoát khỏi cái chết. Sau này Bắc địa sẽ không có người giương cao ngọn cờ khởi nghĩa phản kháng Kim Phất giày xéo người khác. Cho nên coi như cửu tử nhất sinh, ta cũng nguyện ý thử một lần giải cứu Tào nghĩa sĩ... Nói đến, cô nương chịu che chở cho tại hạ, cũng coi như đã lấy hết tâm lực vì di dân Bắc địa."
Tô Lạc Vân cảm thấy không mang nổi câu tâng bốc "một lòng vì dân" này, không khỏi cười khổ nói: "Thế tử nói nhiều như vậy, rốt cuộc là vì sao?"
Hàn Lâm Phong thấy nàng một mực không uống trà, liền thay nàng đổ trà lạnh đi, rót thêm một chén, thản nhiên nói: "Ta biết cô nương ngươi là lương dân tuân thủ luật phép, hôm nay thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, cũng không phải muốn được cô nương đồng tình, chỉ là hy vọng cô nương biết, bí mật giữa ngươi và ta, cũng không phải là chuyện xấu họa quốc loạn thế gì đó, mà chỉ là nghĩa cử nảy sinh nhất thời. Ta cũng không có ý đồ tạo phản, không quá liên quan đến chuyện ở Bắc địa. Hy vọng ngươi sẽ không tự cảm thấy hổ thẹn trong lòng, tạo thêm gánh nặng, lo lắng suốt ngày."
Tô Lạc Vân chớp mắt một cái. Nàng tuy là nữ tử, ngày thường không quá để ý những chuyện này, có lẽ chịu ảnh hưởng của cữu cữu mới biết Tào Thịnh là ai.
Hắn mặc dù đang bị triều đình truy nã, nhưng trong lời truyền miệng của bách tính, là một nhi lang hiệp can nghĩa đảm nhiệt huyết.
Ý tứ mà Hàn Lâm Phong nói, vô cùng rõ ràng, hắn cứu Tào Thịnh, là nghĩa cử cá nhân, không liên quan đến Bắc Trấn Vương phủ, càng không có quan hệ đến âm mưu mưu phản gì đó.
Từ đây về sau, sẽ không có gì xảy đến nữa, sẽ không khiến nàng phải lo lắng sợ rơi vào vòng mưu phản.
Hàn Lâm Phong nói xong những lời này, thấy Tô Lạc Vân dường như đang rơi vào trầm tư, cúi đầu miên man chìm trong suy nghĩ.
Hắn một sáng liền sai người nghe ngóng nội tình của nữ tử này, cũng biết nàng có quan hệ tốt với cữu cữu, vị Hồ tiên sinh trước đây đầu quân cho nghĩa quân Tào Thịnh, về sau bởi vì gia sự về phải trở về Nam, nhưng tựa hồ có chút lui tới với nghĩa quân Bắc địa, là một hán tử nhiệt huyết.
Hắn chắc chắn mình nói những lời này, vị Lạc Vân tiểu thư kia hẳn có thể hiểu được.
Nàng thông minh như vậy, cũng hắn nghe hiểu áp chế hàm ẩn trong lời nói của hắn – nếu nàng định báo cáo việc này, nhất định phải cân nhắc an nguy của cữu cữu mình, dù sao cữu cữu lý lịch cũng không được trong sạch, không thể bị tra cứu.
Mà trợ giúp nghĩa quân... là sẽ liên lụy tới cửu tộc!
Lạc Vân đương nhiên hiểu rõ, Thế tử mặc dù ngữ điệu bình thản, giống như vẻ ngụy trang ngày thường của hắn, đem mọi thứ có thể gϊếŧ người bao bọc trong vẻ ôn tồn lễ độ.
Chỉ khi nào nàng không biết điều, nhất định thủ đoạn phản chế đẫm máu của hắn sẽ không chừa một kẽ hở nào.
Người thông minh sẽ không xé bỏ da mặt của mình, nàng thân thiện nói: "Lời nói của Thế tử... liên can gì đến một nữ tử thương hộ như ta? Nếu như Thế tử đã hao tâm tổn trí nghe ngóng, hẳn phải biết, nếu ngài không đề cập tới, ta chỉ coi chuyện trên thuyền đó là một giấc mộng, chưa từng xảy ra."
Hàn Lâm Phong lại không hài lòng, nâng chén trà lên: "Nếu như thật sự coi không có chuyện này, tiểu thư vì sao thái độ đối với ta bỗng nhiên lãnh đạm, còn vội vàng muốn rời khỏi ngõ Điềm Thủy như thế?"
Tô Lạc Vân sững sờ trước câu hỏi, hé miệng nói: "Ngài ta vốn là hàng xóm mà thôi, huống hồ gì nam nữ có khác biệt, không thể lộ ra thân thiết như vậy... Tiền bạc kiếm được nhiều, muốn chuyển sang nơi ở lớn hơn cũng là bình thường..."
Hàn Lâm Phong thấy nàng vẫn mạnh miệng, không khỏi chậm rãi nở nụ cười: "Hôm nay nói ra lời trong lòng, hy vọng tiểu thư ngày sau khi gặp ta, vẻ mặt sẽ ôn hòa hơn một chút. Cái gọi là thiên kim mãi lân, ngươi dọn đi rồi, người mới dọn đến nếu phẩm đức có thiếu sót, gây hiềm khích với phủ thượng ta thì không hay. Tiểu thư nếu như cảm thấy ta đưa ngươi đến Lương châu chỉ là vẽ vời thêm chuyện, vậy thì ngươi cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, tiếp tục cùng đệ đệ ở ngõ Điềm Thủy an cư không phải rất tốt sao?"
Tô Lạc Vân ngửi ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt hắn đưa tới, chậm rãi đưa tay nhận lấy, có chút không theo kịp suy nghĩ của hắn.
Ý của hắn là, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng sẽ không giam cầm nàng cùng đệ đệ?
Hắn... không sợ nàng tiết lộ phong thanh sao?
Nhưng nàng lại không dám hỏi, sợ hỏi nhiều hắn lại đổi ý.
Hàn Lâm Phong hiển nhiên đều đã cân nhắc kỹ lưỡng, tuy nói thường ngày không quấy rầy Lạc Vân, nhưng hắn vẫn sẽ phái người từ một nơi bí mật nào đó thường xuyên trông nom tỷ đệ bọn họ, không để bọn họ xảy ra "nguy hiểm", nếu có chỗ bất tiện, cũng mong tiểu thư rộng lòng tha thứ.
Đây là mở miệng cảnh cáo, muốn đề phòng nàng, nhưng có ý muốn bí mật giám sát!
Về phần không cho nàng dọn đi, có lẽ là cảm thấy giám sát lân cận thuận tiện hơn một chút. Cái này giống như hổ báo dù tạm thời không ăn con mồi, cũng phải nhìn thấy thịt treo ở trước mắt.
Nam nhân này một mực không vội không chậm, vừa đấm vừa xoa, nhưng lại lễ nghi chu đáo, khiến cho người ta không tìm được nửa điểm không phải. Cuối cùng coi như sẽ bị hắn giám sát, mất tự do, nhưng vẫn phải thật tình cảm tạ cả nhà của hắn.
Tô Lạc Vân hít sâu một hơi, cuối cùng uống nước trà hắn đem tới một hơi cạn sạch.
Lá trà thượng hạng của Lư Sơn mây mù, có mùi thơm dịu, không hề có mùi thuốc kỳ dị. Sau khi uống một chén, bụng ruột trở nên ấm áp, không thấy dấu hiệu quặn đau trúng độc.
Xem ra hắn không có ý định hạ độc gϊếŧ chết mình...
Tô Lạc Vân thở ra một hơi, nói: "Thế tử nhân hậu, đã thiện đãi ta như vậy, ta sẽ theo lời Thế tử, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì... Ngài nói đúng, thiên kim mãi lân. Coi như chỗ ở mới dù có lớn, cũng chưa chắc sẽ có hàng xóm cao quý khoan dung độ lượng như ngài... Ngày mai ta sẽ tìm người môi giới trả phòng, tiếp tục cùng ngài làm hàng xóm, ngài thấy thế nào?"
Lạc Vân viết vị Hàn Thế tử này không đơn giản, tuyệt đối không thiếu tim gan gϊếŧ người diệt khẩu, thế nhưng chẳng biết tại sao hắn lại đột nhiên đổi ý, trở nên có thiện ý như vậy.
Lần này cầm đuốc soi chuyện đêm khuya, nàng đương nhiên phải thức thời cảm kích, càng sẽ không ngây thơ cho rằng mình còn có lựa chọn khác.
Huống hồ gì hắn nói đúng, thứ mà nam nhân Đại Ngụy bây giờ thiếu chính là lòng nhiệt huyết. Hắn cũng chỉ làm những việc có ích cho người dân biên giới bằng nhiệt huyết của mình, nếu như nàng tố giác hắn, thật sự không bằng heo chó.
Cũng may Thế tử sau khi ở kinh thành ngây ngốc mấy năm sắp trở về Lương châu. Chỉ cần mình đặt bản thân vào đúng vị trí, không đề cập đến chuyện này nữa, hắn sẽ thấy mình thức thời, yên tâm lẫn nhau như thế, hy vọng sau khi mọi người xa nhau, sẽ không có ràng buộc gì.
Hàn Lâm Phong tựa hồ cũng thỏa mãn vì hàng xóm tốt bụng biết đại thể, định đưa nàng trở về.
Lúc này bên ngoài noãn các đã bắt đầu mưa, xem ra tháng này sẽ không được thưởng gì. Hàn Lâm Phong bung dù dẫn Lạc Vân lần nữa trở về bên tường viện, đột ngột một tay vòng lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng nhảy lên, đưa Tô Lạc Vân về đến tiểu viện tử.
Lạc Vân bây giờ cũng không quan tâm đến chuyện đại phòng nam nữ, đành mặc cho hắn ôm mình nhảy qua tường.
Đợi đáp xuống đất, nàng cười khổ nói: "Bức tường này... đối với Thế tử mà nói thật sự như giẫm trên đất bằng..."
Hàn Lâm Phong đưa tay dẫn nàng về phòng trước, thản nhiên nói: "Học được vài năm quyền cước mà thôi, xin tiểu thư yên tâm. Tại hạ dù thanh danh có chút phong lưu, nhưng sẽ không đi quá giới hạn, bức tường này dù có cao bao nhiêu, đối với tiểu thư mà nói, đều có thể gối cao không lo."
Tô Lạc Vân cúi người đáp lễ Hàn Lâm Phong: "Thế tử là người ngay thẳng, đối xử với mọi người lấy lễ, chính là một người bên trong tuấn kiệt, ta dĩ nhiên yên tâm, đêm đã khuya, ta không tiện đưa tiễn, mời Thế tử sớm trở về an giấc."
Một đêm này sau khi chia sẻ tâm tư, âm thầm đề phòng, lại phải đội mũ cao cho nhau, thật sự vô cùng mỏi mệt.
Hàn Lâm Phong nhẹ giọng nói: "Nếu tiểu thư thật sự bỏ qua, hy vọng ngày sau gặp ta, sẽ không tận lực tránh né, giữa hàng xóm với nhau, thân thiết vẫn tốt hơn..."
Lời còn chưa dứt, người kia tựa hồ đã phi qua tường viện.
Tô Lạc Vân chậm rãi thở phào một hơi, lúc này mới mò mẫm trở về phòng.
Nàng vốn cho rằng một lần kinh động này, sẽ trắng đêm khó mà ngủ say.
Không ngờ khi trở về phòng, cùng với tiếng mưa rơi ngoài phòng, ngửi mùi hương thơm ngát của phủ Thế tử nhiễm trên người mình, nàng ngáp một cái, đặt đầu xuống gối đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh dậy, thần thanh khí sảng, chứng mất ngủ một thời gian qua vậy mà không cần uống thuốc đã khỏi bệnh!
Có lẽ giọng nói của Hàn Lâm Phong kia quá cuốn hút êm tai, lúc nói lại thành khẩn như vậy, Tô Lạc Vân mặc dù không tin hết hoàn toàn, nhưng lại cảm thấy an tâm không ngờ.
Kỳ thật tinh thế nghĩ một chút, hắn cũng là một kẻ đáng thương, một Thế tử không có thực quyền, ở khắp nơi trong kinh thành như giẫm trên băng mỏng, cẩn thận làm người, dĩ nhiên không phải muốn là có thể trêu chọc cái gì đó.
Hành động nhiệt huyết cướp người kia, thật sự chỉ là xúc động nhất thời mà thôi.
Hắn đối xử với nàng chân thành có lễ, lại mấy lần giúp đỡ nàng. Nàng nào có thể vong ân phụ nghĩa, không bằng làm theo lời hắn nói, là hàng xóm của nhau thì hòa thuận với nhau, bình an vô sự.
Đến sáng sớm hôm sau, Tô Lạc Vân trên bàn cơm nói với mọi người, hôm qua Thần Thổ địa báo mộng với nàng, nói nơi này chính là nơi phong thủy tụ hợp, là chỗ phát tài tuyệt hảo, nếu rời khỏi chỗ này, sợ rằng sẽ hao người tốn của, cho nên nàng suy nghĩ, sẽ không dời nhà đi!
Tô Quy Nhạn kinh ngạc, tỷ tỷ từ lúc nào mà trở nên mê tín như vậy, đến mức làm việc cũng bị mất chủ trương.
Xe ngựa dọn đồ đều đã đứng ở đầu ngõ, nàng lại đột nhiên nói không dời nhà đi.
Nhưng cái nhà này từ trước đến giờ đều do tỷ tỷ làm chủ, nàng nói không dời đi, thì là không dời đi.
Cho lên sau lần giày vò, bị tổn thất tiền đặt cọc cho người môi giới, đám người Tô phủ lại tiếp tục an ổn ở ngõ Điềm Thủy thêm một thời gian.
Song chỉ có mình Hương Thảo phát hiện, đại cô nương hiện tại lúc ra cửa, chân như bị quỷ quấn vải, nửa ngày cũng không ra được cửa ngõ.
Thường ngày, các nàng trời chưa sáng rõ đã ra cửa.
Nhưng gần đây đại cô nương đều đợi trời sáng mới đi ra ngoài, mà trong lúc đi thì đứng lại không tiến, hình như đang nghe ngóng động tĩnh của ngõ Thanh Ngư sát vách.
Nếu nghe thấy xe ngựa của Hàn Thế tử dừng lại, hoặc là hắn đang cùng gã sai vặt nói chuyện, đại cô nương mới nhanh bước chân, đường đường chính chính cùng nhau xuất hiện ở chỗ giao nhau giữa hai ngõ cùng Hàn Thế tử.
Sau đó hai người liền khách khí hàn huyên, nói cùng một loại chủ đề là thời tiết đám mây lớn nhỏ, tối hôm qua ngủ có ngon không, rồi từng người tạm biệt, tách nhau ra.
Mặc dù nhìn không khác gì thường nhật, nhưng thời gian lâu dài, Hương Thảo không thể không lẩm bẩm, lòng nghi ngờ đại cô nương không biết từ lúc nào rễ tình đâm sâu, thầm mến Thế tử gia phong lưu sát bách.
Sau khi đại cô nương từ bỏ lục công tử, dường như bị tổn thương tình cảm, không muốn đề cập đến hôn phối.
Nàng động tâm, vốn là chuyện tốt.
Thế nhưng dạng người như Bắc Trấn Thế tử, nhìn ngang nhìn dọc, với đại cô nương đều không phải lương phối!
Sau khi nàng ta cẩn thận thăm dò, nhắc nhở đại cô nương, Thế tử kia hình như thích tiểu cô nương chân nhỏ, Tô Lạc Vân lại bất đắc dĩ cười, ngâm tụng lên câu thơ: "Thử sự vô quan phong dư nguyệt, giai thị nhân tình dư thế cố*... Ai, Hương Thảo, ngươi không hiểu..."
*Tạm dịch: Việc này không liên qua đến gió trăng, đều là ân tình cùng lõi đời.Hương Thảo nào biết được, nàng trùng hợp đi ra ngoài như vậy, song lại không có chút phong hoa tuyết nguyệt nào.
Thế tử trước đó nghi ngờ nàng đang hiềm nghi tránh né, bây giờ sau khi đã mở lời, nếu lại tránh hắn như xà hạt, còn có lòng tin nào để nói nữa?
Hắn đã nguyện ý tin tưởng nàng, nàng dĩ nhiên cũng phải bày ra vẻ láng giềng hòa thuận, cùng Thế tử gia ở ngõ nhỏ đi dạo một chút, mỉm cười hàn huyên, thân như một nhà.
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nói chuyện tăng cảm tình, luôn luôn hữu ích.
Mấy lần gần nhất, bầu không khí tản bộ ở đầu ngõ rất tốt, hai người ăn ý với nhau, không hề nhắc tới chuyện sóng ngầm phun trào trước kia.
Hôm nay Thế tử còn thậm chí tự mình đưa nàng lên xe ngựa, nghe nói sáng sớm nàng chưa ăn gì, còn từ trong ngực lấy ra một túi lê mọng nước, để nàng ăn trước một quả lót dạ.
Hắn thậm chí còn nói, lúc trước mặc dù nghĩ đến sẽ phái người đi theo nàng, nhưng lại sợ nàng ra đường không tiện, cho nên vẫn quên đi thì hơn.
Ngôn ngữ ôn hòa như vậy, bình dị gần gũi, giống như huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nàng vậy!
Tô Lạc Vân đến giờ cũng đã yên tâm, có thể toàn tâm toàn ý xử lý chuyện của mình.
Thế nhưng có đôi khi, cơn mưa lại ập tới bất chợt.
Hôm đó Tô Lạc Vân đang ở cửa hàng kiểm kê hàng tồn thì nghe chưởng quỹ nói phía trước có khách quý đến đây muốn gặp nàng, nghe nói là Phương nhị tiểu thư của phủ Lỗ Quốc công.
Lạc Vân nghe thấy cái tên này, nhớ ra là vị Phương nhị tiểu thư bị Hàn Lâm Phong chê chân quá lớn kia.
-----------------HẾT CHƯƠNG 33-----------------