Người bước vào chính là trưởng nữ của Tô gia Tô Lạc Vân.
Những ngón tay của Tô Hồng Mông đặt trước mặt nàng. Nàng vẫn như cũ mắt không có chớp, khẽ cười nói:
" Phụ thân lại nói đùa, lúc trước cha mới mời lang trung đến khám cho con, đều nói kinh mạch của con bị tắc nghẽn do tổn thương ở não, ước chừng cả đời cũng nhìn không được "
" Đại tỷ, khi tỷ bước đi trên mặt đất kia nào có giống bị mù loà... "
Tô Cẩm Thành nhịn không được mở miệng.
Lời của hắn nói còn chưa hết đã bị Tô Quy Nhạn hung hăng đẩy một cái.
" Không cho ngươi nói tỷ ta mù loà! "
Thế nhưng không đợi hắn nói xong, Tô Lạc Vân đã xoay người vòng qua một chiếc ghế, đi tới chỗ Tô Quy Nhạn, cười nói:
" Tam đệ nói không sai, mắt ta đúng là không có nhìn thấy, không phải mù loà thì là cái gì? Đệ cũng ngày một cao lớn, sao lại cùng với tam đệ tranh cãi? Lại đây, cho tỷ tỷ chạm đệ, đệ lại béo lên rồi sao? "
Đúng là nàng vẫn bị mù, nhưng so với tưởng tượng của mọi người thì lại khác một trời một vực.
Hai năm nay, dường như sự bất hạnh ấy đã khiến tiểu cô nương kia càng trở lên thành thạo.
Lúc bấy giờ, Đinh thị không nhẹ không nặng trách cứ Tô Cẩm Thành, trách hắn không kính trọng trưởng tỷ.
Tô Lạc Vân sau khi sờ xong đệ đệ bèn quay người lại đứng cạnh Tô Hồng Mông, mắt nhìn vào khoảng không nói:
" Phụ thân đi đường chắc cũng mệt mỏi, nữ nhi vừa hay mang theo một chút trà ở trên núi xuống, vừa hay rất hợp thưởng thức cùng mứt táo, uống vào vô cùng có hương vị "
Trà cũng đã được pha xong, người một nhà ngồi quây quần bên nhau, chỉ là nhìn đến Tô Lạc Vân động tác rót trà vô cùng nhuần nhuyễn, không có một động tác nào dư thừa.
Tô Hồng Mông hỏi:
" Mắt của con nhìn không có rõ, vậy là theo như ta nhìn thấy... Động tác kia cũng thật thành thạo a "
Tô Lạc Vân mắt bị mù mà sao thao tác lại thong thả ung dung như vậy? Đúng là không thể khiến người ta suy nghĩ.
Tô Lạc Vân khẽ cười nói:
" Nữ nhi ở trạch viện này cũng đã hai năm, tự nhiên là cảm thấy mọi thứ đều quen thuộc, thường ngày đi lại cũng không sao, chỉ là nếu ở cái địa phương xa lạ thì phải chật vật một phen. Lại nói về pha trà, khay trà phía trên có hoa văn, nha hoàn mỗi lần đều đem chúng bày biện cố định, cũng thuận tiện cho nữ nhi cầm lấy "
Tô Hồng Mông nghe thấy vậy không khỏi không gật đầu, bất kể như thế nào nữ nhi này cũng đã tiếp nhận việc bản thân nàng bị mù, cũng từ đó mà khôn khéo hơn, người phụ thân như hắn cũng cảm thấy vui mừng thay.
Bây giờ lại nhìn nữ nhi này, Tô Hồng Mông nội tâm thở dài một tiếng _____ Lạc Vân nếu như không có bệnh ở mắt, bàn về dung mạo xuất chúng như này, liền là cái kia vương phủ cũng có thể vào.
Cảnh hai cha con gặp nhau như gió xuân ấm áp, tràn ngập không khí giao hoà, khác hoàn toàn so với tưởng tượng ban đầu.
Tô Lạc Vân không riêng gì đối với phụ thân như vậy, đến cả kế mẫu cùng các đệ đệ muội muội thái độ cũng hết mực tuân theo quy củ. Không có giống như hai năm trước tính tình nóng nảy.
Đinh thị bên ngoài miệng cũng nở nụ cười, nhưng trong thâm tâm lại kinh ngạc vô cùng _____ nếu nói là ở trạch viện này lâu nên mới có thể nhớ kỹ bài trí mọi thứ ở đây thì có thể còn chấp nhận được.
Nhưng này đã dùng nềm chặn lại toàn bộ số đá cuội, cũng như lúc xu thập đồ đạc bị xê dịch đi, lại thêm cạnh cửa sổ có đặt thêm chậu thau đồng, bất cẩn một chút liền có thể giẫm phải, nhưng đây Tô Lạc Vân là thật sự bị mù? Vì sao lúc vào lại đi lại tự nhiên thong dong như thế?
Kỳ thật cũng không phải riêng bà ta suy nghĩ như vậy, ngay cả đệ đệ ruột Quy Nhạn cũng cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Nhất là sau khi ăn cơm, đi lại tại sân viện lúc đó, bởi vì bên dưới có đá cuội, Tô Lạc Vân đi lại càng thêm thong dong nhẹ nhàng, đi ngang qua hồ cá và vườn hoa, còn cười đưa chỉ nói với phụ thân viện cũ kia đã được sửa lại.
Nếu không phải sớm đã biết, ai lại nói nữ nhi này của ông là cái kia bị mù đâu?
Đợi tới khi mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Tô Quy Nhạn cuối cùng cũng có khoảng thời gian ở cạnh tỷ tỷ, lập tức không đợi được hỏi Tô Lạc Vân có phải mắt đã chuyển biến tốt.
Tô Lạc Vân khẽ cười khổ:
" Chẳng nhẽ người bị mù cứ phải là di chuyển khó khăn mới được ư? Trước đó sảnh bài trí bị thay đổi, thế nhưng Điền ma ma đã sớm mang theo nha hoàn nhìn toàn bộ bố cục của sảnh, trở về liền nói lại với tỷ
Chắc đệ không có để ý, đằng sau ta có nha hoàn Hương Thảo thi thoảng vẫn nhỏ tiếng nói cho ta biết, nếu ở phía trước tỷ có chướng ngại vật, nàng ta liền nhắc cho tỷ biết. Lúc này khác gì tỷ có thêm một đôi mắt khác "
Tô Quy Nhạn nghe đại tỷ giải thích, không khỏi cực kỳ thất vọng, lại nhìn tỷ tỷ trong nội tâm một trận phức tạp.
Bất quá Tô Lạc Vân lại lạnh nhạt nói:
" Mẫu thân trước kia đặt tên cho tỷ, ước tính cũng đã đoán tỷ về sau gặp rủi ro. Đặt cho tỷ cái tên Lạc Vân, cái cảm giác bị rơi xuống thật khó chịu nhưng mà là rơi xuống cát bụi cũng được xem như là may mắn. Tỷ mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng tại đây suy ngẫm hai năm cũng minh bạch ra nhiều chuyện... "
Tô Quy Nhạn nhíu mày hỏi:
" Tỷ nghĩ minh bạch cái gì? Có phải hay không cùng.... Tô Thải Vân có quan hệ? "
Lúc trước nàng gặp nạn liền phát sinh ngay tại viện của Tô Thải Tiên. Lúc trước Lục gia muốn tới bàn chuyện hôn sự của mười năm trước, Tô Lục hai nhà lão gia tử mới chỉ định thân, còn không có chỉ rõ là muốn lấy Tô gia cô nương nào.
Lục công tử trong lòng có đại tỷ, thế nhưng Lục phu nhân lại có quan hệ tốt với Đinh thị, cho nên bà ta càng vừa ý muội muội Tô Thải Tiên hơn.
Lúc mà người làm mẫu thân không lay chuyển được lòng của nhi tử, cuối cùng chọn vị tỷ tỷ. Tô Thải Tiên một lòng hâm mộ Lục Thệ, biết việc liền đến khóc rống trước mặt đại tỷ, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia.
Lúc ấy vì là ở trong viện của nhị tiểu thư, ngoại trừ nhị tiểu thư ra thì không ai nhìn thấy sự việc đó.
Về sau mọi người nghe được nha hoàn Hỉ Thước bên cạnh nhị cô nương nói, là do đại cô nương đi lại không cẩn thận, bị ngã va đầu vào trụ đá bên đường, chảy máu hôm mê hai ngày, khi tỉnh lại thì mắt không còn nhìn thấy nữa.
Mặc dù Tô Lạc Vân tỉnh dậy một mực nói Tô Thải Tiên đẩy nàng, nhưng Tô Thải Tiên khóc đến hoa lê đái vũ, đến nói chuyện cũng nói không được, rất giống Đinh thị yếu liễu đào tơ kia.
Phụ thân nguyên bản là thiên vị nữ nhi của Đinh thị, lại thêm đều đứng tại đó nói Tô Lạc Vân vừa tỉnh lại đầu óc mơ hồ dẫn đến nói sai. Cho nên Tô Hồng Mông cũng qua đó chỉ phạt Tô Thải Tiên quỳ từ đường một ngày, sau đó liền không cho phép ai nhắc lại chuyện đó nữa.
Dù sao cả hai cũng là nữ nhi của hắn, một người đã bị mù không thể cứu được nữa, cũng không thể để muội muội gánh cái danh muội muội hại tỷ tỷ mà phá hoại thanh danh.
Tô Thải Tiên ngày thường đến cả côn trùng còn không dám giẫm, làm sao lại có thể hại tỷ tỷ của mình? Đây chỉ có thể xem như là chuyện ngoài ý muốn, cũng đã xảy ra rồi không thể cứu vãn được nữa.
Thế nhưng Lục Thệ lại nhất quyết không chịu đổi vị hôn thê, náo loạn một hồi. Cuối cùng một năm trước, Lục phu nhân liền nghĩ ra biện pháp khiến hắn cưới muội muội là Tô Thải Tiên, đợi qua ít ngày lại rước thêm Tô Lạc Vân. Cứ như thế, một cô nương mù như Tô Lạc Vân không gả đi được cũng có chỗ để dung thân.
Tóm lại, phát sinh cũng không ít rủi ro, cuối cùng Lục gia cũng cùng Tô gia kết thân.
Nào biết Tô Lạc Vân ở bên kia lại không chịu nghe theo sự sắp đặt của trưởng bối, đem phong thư Lục Thệ tặng đốt thành tro, còn sai người mang đến tận tay Lục Thệ.
Nàng nói rất rõ ràng từ nay không còn quan hệ nào với Lục Thệ nữa, mọi người về sau có gặp mặt cũng chính là một câu ' muội phu 'để chào hỏi. Nếu hắn lại đề cập việc tỷ muội cùng gả, nàng liền xuống tóc đi tu.
Sau đó, không còn ai đề cập tới nữa, chỉ có nhị tiểu thư là hứng hơi chuẩn bị đồ cưới chờ đến ngày gả vào Lục gia.
Mặc kệ người khác nói như nào, Tô Quy Nhạn đều nhận định là kế muội hại tỷ tỷ, khi nghe Tô Lạc Vân nói đến câu " minh bạch " lập tức liền nghĩ tới nàng ta.
Thế nhưng Tô Lạc Vân lại bất đồng thanh sắc.
" Chuyện này đừng nhắc đến nữa, tất cả mọi người đều nói là tỷ trượt chân, nếu còn cứng rắn không chịu nhả, lại giống như thân tỷ tỷ ta đây có mưu đồ hại muội muội... Đúng rồi, hai năm nay đệ có làm theo những gì ta căn dặn không? "
Tô Quy Nhạn lập tức gật đầu:
" Tỷ lúc trước kêu đệ giả ngu dốt, cho nên phu tử mỗi lần kiểm tra bài, đệ đều trả lời thiếu sót, học thơ văn cũng chậm hơn hai người kia hai ngày... Phu tử cảm thấy đệ một lòng chơi bời, hư hỏng. Phụ thân vì thế cũng không có thích đệ, luôn mắng đệ. Lắm lúc đệ lại không muốn như thế, nhưng nhớ đến lời tỷ dặn đệ lại nhịn xuống "
Tô Lạc Vân nghe xong, đau lòng sờ mặt đệ đệ.
" Đệ so với tỷ còn muốn thông minh hơn, đợi thêm vài năm nữa, nếu vẫn có thể nhẫn thì liền tốt. Nhớ kỹ, sau này không cần cùng hai huynh đệ kia tranh cãi, ngươi giả ngốc chút, ở nhà mới có thể sống tốt... "
Tô Quy Nhạn học so với hai cái kia huynh đệ còn nhanh hơn, đôi khi nghe hai huynh đệ nhà kia khoe khoang tài năng cũng cảm thấy thú vị.
Dù vậy hắn vẫn không hiểu tỷ tỷ đang tính toán gì, trong lòng còn nghi vấn.
" Tỷ tỷ, tỷ là nói kế mẫu kia không muốn thấy đệ so với hai cái đệ đệ kia thông minh hơn? "
Tô Lạc Vân sờ sờ khuôn mặt đệ đệ, ôn nhu nói:
" Tô gia ngay càng làm ăn phát đạt, cửa hàng hương liệu kia cũng tiền bạc vào như nước, tương lai chỗ cửa hàng đó ai tiếp quản cũng sẽ khiến người ta rục rịch trong lòng. Ta lúc đầu bị phụ thân đuổi về trạch viện này, đệ lại thân là trưởng tử, lại không có ai che chở, lỡ như lộ ra tài năng này, ta sợ lành ít dữ nhiều "
Người ngoài có lẽ không biết, Tô Thải Tiên bên ngoài thì so với Tô Quy Nhạn nhỏ hơn một tuổi, nhưng thực chất phải là Tô Quy Nhạn ít hơn Tô Thải Tiên một tuổi mới đúng, nàng ta năm nay đúng ra cũng mười bảy tuổi rồi.
Đinh thị là tại kinh thành cùng Tô Hồng Mông quen biết, tại lúc Hồ thị còn sống đac mang thai Tô Thải Tiên rồi.
Phụ thân là không muốn nữ nhi của Đinh thị mang danh thứ nữ, chần chừ không chịu đưa hai người vào gia phả. Mãi đến mẫu thân qua đời một năm sau, mới đem Tô Thải Vân ghi tên vào gia phả.
Lúc này rốt cuộc Tô Thải Tiên cũng thành đích nữ Tô gia danh chính ngôn thuận.
Tô Lạc Vân trước chỉ cảm thấy cô muội muội này lớn có nhanh một chút, lời nói so với lứa tuổi lưu loát hơn chút, lúc đó cũng không có suy nghĩ nhiều. Thẳng đến năm mười hai tuổi, nàng mới phát hiện ra.
Nàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao lúc lâm chung mẫu thân lại uất ức như thế. Người kế mẫu kia bên ngoài yếu đuối dịu dàng, xem ra cũng không phải người đơn giản.
Cũng từ đó trở đi nàng bắt đầu cùng kế mẫu đối chọi gay gắt, lại càng ngày càng không thể dung được bà ta.
Nhưng những chuyện này, nàng lại không muốn nói chuyện này cho đệ đệ, hắn tuổi còn nhỏ, nếu lại xảy ra mâu thuẫn với Đinh thị giống nàng hồi đó, sợ là không có chỗ dung thân.