Tối nay ánh trăng sáng ngời và trong trẻo, chỉ lẳng lặng chiếu vào bóng người của bọn họ như vậy, ngay cả gió của mùa đông cũng trở nên dịu nhẹ.
Ở rìa con đường xanh của công viên, Chu Cầm cõng Hạ Tang, từ từ đi về phía trước.
Cho dù lúc này đã rất muộn rồi thì công viên vẫn có không ít người đi chạy đêm.
Chu Cầm tựa như đang tản bộ, giẫm lên ánh trăng, bước chân chậm chạp, hưởng thụ sự dịu nhẹ của cơn gió thổi vào mặt.
Hạ Tang thì ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đếm các vì sao.
Bên đường, có tiếng trẻ con bi bô non nớt truyền tới: “Mẹ ơi, chị này lớn như vậy rồi mà còn bắt người ta cõng, xấu hổ quá xấu hổ quá!”
Hạ Tang nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy ở ven đường có một bạn nhỏ nắm tay mẹ, làm ra vẻ mặt xấu hổ với cô.
Người mẹ này ngăn bạn nhỏ kia lại một cách rất lịch sự, dịu dàng giải thích: “Đó là bởi vì anh kia thương chị ấy, giống như bố mẹ thương con cưng chiều con vậy.”
Hạ Tang ghé vào trên lưng Chu Cầm, không nhìn thấy anh có vẻ mặt gì, nhưng người mẹ đó nói một câu “bởi vì anh kia thương chị ấy” vẫn khiến cô đỏ bừng mặt.
Ý nghĩ ngọt ngào vô cùng tinh tế chui vào trong tim cô, ngay cả cơn gió này cũng tràn ngập vị ngọt.
Cho dù chân cô đã từ từ có cảm giác trở lại, tự mình đi đường cũng hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Chu Cầm vẫn không thả cô xuống như trước.
Khách sạn vẫn ở phía xa xa, có thể nhìn ra được, tốc độ đi bộ của anh… hình như càng chậm hơn một chút.
Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có sao trời, cỏ xanh và gió nhẹ ở bên bọn họ.
Cuộc sống như thế này chẳng được mấy ngày, sau khi về thành phố Nam Khê, bọn họ lại phải trở về… hoàn cảnh quen thuộc của từng người nhưng lại xa lạ với nhau.
“Cậu tập luyện cả một ngày, lại cõng tôi có mệt không?”
Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của cô gái nhỏ phả vào bên tai chỗ cổ anh.
Chu Cầm ngoảnh đầu lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Vậy cậu thả tôi xuống đây đi!” Hạ Tang vội vàng nói: “Tôi có thể tự đi được.”
Chu Cầm cong khóe miệng lên, không chịu để cô xuống: “Yên tâm, đối với cậu… tôi rất có sức.”
“Lời này của cậu, cứ như muốn đánh tôi vậy.”
Anh nghiêng đầu đi: "Một người đàn ông nói với một người con gái như vậy, thế mà cậu lại nghĩ tôi muốn đánh cậu à?”
“Nếu không thì sao chứ.”
Khóe miệng của Chu Cầm ngậm ý cười, lẩm bẩm nói: “Cô nhóc ngoan ngoãn."
Hạ Tang ra sức vò tóc anh.
“Đầu tôi nhiều mồ hôi lắm, đừng sờ loạn.”
“Không sao, lúc về tôi sẽ rửa tay.”
“Cũng đừng dán mặt lên cổ tôi, trên người tôi có mồ hôi."
"Lúc về tôi sẽ tắm."
Hạ Tang ôm lấy cổ anh, khẽ vòng quanh anh, hơi hơi dán mặt vào trên lưng anh, nhắm nghiền hai mắt.
Chu Cầm có thể cảm nhận được từng tia từng tia mùi thơm ngòn ngọt trên người cô gái nhỏ, gần như bao vây toàn bộ thế giới giác quan của anh.
Tựa như hết thảy trong tối nay, gió nhẹ, cỏ xanh, còn có ánh sao đầy trời này, đều...
Đáng giá.
*
Hai ngày sau, cuộc thi đấu tranh giải TBL diễn ra ở sân bóng rổ hình mái vòm.
Hạ Tang đi vào sân bóng rổ, nhìn thấy có không ít người xem ngồi lít nha lít nhít ở khán đài, có dân cư ở gần đây đưa con đến xem, cũng có người nhà và bạn bè của vận động viên, đi cổ vũ động viên cho bọn họ.
Các vận động viên trong trận thi đấu này đều là vận động viên ưu tú được tuyển chọn sàng lọc kĩ lưỡng từ tất cả các trường cấp ba trong cả nước. Trên thực tế, trận thi đấu này gần như mang tính chất tuyển chọn, không chỉ xem thắng thua, mà càng quan trọng hơn là sự phát huy của từng tuyển thủ khi ra sân.
Hạ Tang chú ý tới, ở phía dưới khán đài có một hàng ghế dành cho ban giám khảo.
Người ngồi ở ghế giám khảo đều là các vận động viên và huấn luyện viên bóng rổ nổi tiếng được mời tới từ các trường đại học cao đẳng. Bọn họ phụ trách chấm điểm cho từng tuyển thủ, chọn lựa ra thành viên ưu tú nhất để trao tặng giấy chứng nhận.
Mà tờ giấy chứng nhận này sẽ nắm giữ vai trò rất quan trọng trong cuộc thi thể dục thể thao sau này.
Mấy người Diêu Vũ Phàm đi vào trong sân vận động, hoạt động chân tay, ngồi khởi động làm nóng người, trông cũng rất tự tin, kiểu nhất định phải thắng.
Hạ Tang cúi đầu gõ một mẩu tin nhắn, gửi cho Chu Cầm ——
"Không cần có áp lực, tận hưởng trận thi đấu là được rồi."
Trong phòng thay quần áo, Chu Cầm đặt điện thoại xuống, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh.
Anh dùng một chiếc khăn lông trắng để bịt kín lòng bàn chân, rất nhanh sau đó, máu tươi nhuộm đỏ khăn lông.
Cơn đau ở lòng bàn chân đau thấu tận xương như xuyên thủng tim.
"Con mẹ nó đứa nào thất đức như vậy chứ!"
"Đây quả thực là mưu sát mà!"
Lý Quyết nôn nóng đi qua đi lại trong phòng thay quần áo, tức đến nỗi chửi ầm lên: "Chuyện bỏ đinh vào trong giày mà cũng làm được, đây là loại súc sinh gì chứ!"
"Rốt cuộc là ai làm! Ông đây báo công an ngay và luôn!"
Một đám thiếu niên trố mắt nhìn nhau trong phòng thay đồ, chẳng hiểu ra sao, chỉ là nhìn chân trái chảy máu ròng ròng của Chu Cầm, nhìn đã cảm thấy... đau.
Huấn luyện viên vội vã đi vào phòng thay quần áo, nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng khϊếp sợ: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao còn chưa ra sân?! Nhóm ban giám khảo đều đang đợi đấy!"
"Huấn luyện viên, có người dùng đinh phá giày của Chu Cầm!" Lý Quyết nhặt đôi giày trên đất kia lên, giơ tới trước mặt huấn luyện viên.
Huấn luyện viên cầm giày lên nhìn một cái, giật bắn người đến mức suýt chút nữa tuột tay.
Một chiếc đinh dài cỡ ngón cái trực tiếp đâm thủng đế giày, đâm rách giày thể thao, vững vàng đóng đinh vào trong giày.
Mà phần trên của cái đinh ở trong giày kia có vết máu tươi rõ rệt, trong giày cũng đều là máu, vô cùng chói mắt.
Trên đất có mấy cái khăn lông, đều là vết máu loang lổ, Chu Cầm đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không có chút sức sống nào.
Nhìn cái đinh dính máu này là có thể tưởng tượng anh bị thương nghiêm trọng cỡ nào.
"Đây là... Đây là ai làm!" Huấn luyện viên giận đến mức cả người run lên, chất vấn một đám con trai: "Đây là cố ý gây thương tích! Con mẹ nó rốt cuộc là ai làm!"
Các đồng đội im lặng không nói, đều rối rít lắc đầu tỏ ý không biết chuyện gì.
"Huấn luyện viên, sợ là Chu Cầm không ra sân được, có thể hoãn trận thi đấu này hay không vậy?" Lý Quyết hỏi.
Huấn luyện viên nhíu mày khó xử: "Không hoãn thi đấu được, hiện tại nhóm ban giám khảo, ban tổ chức đều tới hết rồi. Làm sao có thể hoãn lại được."
"Nhưng chuyện này… chuyện này rõ ràng là có người hãm hại." Lý Quyết nhặt giày lên: "Huấn luyện viên, thầy nhìn đi, cái đinh dài như vậy đâm vào trong giày của anh ấy! Đây chính là mưu sát! Đáng lẽ phải báo công an về chuyện này ấy!"
"Báo công an thì đương nhiên vẫn phải báo công an, nhưng cũng không thể hoãn thi đấu lại được."
Huấn luyện viên nói xong, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho Chu Cầm một chút.
Vết thương chảy máu như suối, chỉ sợ còn chạm vào tận xương rồi. Có trời mới biết làm sao anh có thể giật giày xuống khỏi chân được!
Cái lỗ máu chói mắt kinh người dưới lòng bàn chân vẫn còn đang không ngừng phun trào máu tươi ra ngoài. Huấn luyện viên vội vàng dùng khăn lông băng bó chân của anh lại, xót xa nói: "Hay là đến bệnh viện trước đi, nhìn máu chảy như này..."
Chu Cầm bỗng nhiên dùng sức bắt lấy tay áo của huấn luyện viên, dùng giọng khàn khàn hỏi: "Huấn... Huấn luyện viên, có phải là không thể hoãn lại trận thi đấu không?"
Huấn luyện viên thở dài một tiếng, vỗ vỗ vào bả vai của anh: "Cậu dưỡng thương cho tốt đi, với vận động viên thì cơ thể mới là quý giá. Giữ được núi xanh thì không sợ không có củi đốt."
Chu Cầm hiểu.
Cho dù chuyện ngoài ý muốn ngày hôm nay của anh hoàn toàn là do người khác cố ý gây thương tích thì thi đấu tranh giải cũng tuyệt đối sẽ không vì điều này mà hoãn lại.
Cho nên, coi như anh xui xẻo.
Số phận của anh chính là thối nát thành như vậy.
Tại sao chứ?!
"Huấn luyện viên, em không sao, cho em mấy phút là có thể ra sân."
"Không phải chứ… Chu Cầm, anh điên rồi à!" Huấn luyện viên còn chưa nói chuyện, Lý Quyết đã kích động hét ầm lên trước: "Anh nhìn máu anh đã chảy thành cái dạng này rồi, anh ra cái rắm ấy! Bây giờ anh lập tức đi bệnh viện ngay, cầm máu đi!"
"Coi như bị côn trùng đốt một phát, không sao." Chu Cầm nhận lấy cái nhíp do đồng đội đưa tới, kẹp vào đầu đinh cắm ở đế giày, dùng sức rút chiếc đinh dính máu kia ra. Anh thản nhiên nói: "Phí đôi giày này của tôi."
Huấn luyện viên nhìn dáng vẻ ung dung này của Chu Cầm thì cũng hơi hơi nghi ngờ: "Chu Cầm, cậu… cậu chắc chắn có thể ra sân à?"
"Anh ấy có thể ra cái rắm ấy!" Lý Quyết kích động nói: "Huấn luyện viên, anh ấy chỉ giả vờ giả vịt ở trước mặt thầy thôi! Thầy nhìn chân anh ấy đi, đi còn chẳng đi nổi!"
Chu Cầm liếc Lý Quyết một cái, nói: "Đi lấy cho tôi hai bịch băng vệ sinh tới đây."
"Em đi đâu lấy băng vệ sinh cho anh, cửa hàng tạp hóa gần đây nhất cũng phải cách đây một cây số."
"Trên sân có nữ khán giả đó, phát huy sức quyến rũ của cậu đi, mượn một ít giúp tôi."
Lý Quyết hiểu, đây là Chu Cầm không thể không ra sân. Mặc dù bình thường con người anh vẫn hay cười hi hi ha ha làm trò cười, nhưng tính tình lại cố chấp quật cường như thể hòn đá ngang bướng.
Cậu ta nhìn khuôn mặt căng cứng và gò má chảy mồ hôi tong tỏng của anh, tim cậu ta cũng co chặt lại.
"Được, em đi mượn cho anh." Lý Quyết hùng hổ đi ra ngoài: "Em đi mượn Hạ Tang! Để cho cô ấy tới nói anh."
"Cậu dám!"
Bên ngoài sân, Hạ Tang trông thấy Lý Quyết mặc áo thể thao đang lén la lén lút xuất hiện ở khán đài phía đối diện.
Cái đầu vàng chóe của cậu ta thật sự là quá bắt mắt.
Chỉ thấy cậu ta mặt dày mày dạn, lần lượt hỏi từng nữ khán giả ở trong sân, tựa như đang mượn cái gì đó.
Hạ Tang nhíu mày.
Cậu ta làm gì thế! Cũng sắp đến lúc thi đấu rồi, còn ở đây mà lắc lư như ma.
Cuối cùng, cậu ta hỏi một nữ khán giả trung niên dắt con đi xem. Sau khi nữ khán giả đó nghe cậu ta kề tai nói mấy câu thì lấy một bịch băng vệ sinh ra khỏi túi rồi đưa qua.
Lý Quyết mượn được băng vệ sinh thì như được đại xá, luôn miệng nói cảm ơn, sau đó vội vàng xuống khán đài, chạy như điên về phòng thay đồ.
Không bao lâu sau, các tuyển thủ ra sân.
Chu Cầm cũng ở trong số đó, người cao, mặc quần áo bóng rổ màu đen, cơ bắp đẹp, khuôn mặt anh tuấn.
Đường nét lạnh lùng rắn rỏi, khí chất bình tĩnh, tựa như những viên đá lởm chởm trên vách đá, đứng chung một chỗ với một đám con trai da trắng như kem thì vô cùng khác biệt với những người khác.
Chỉ có điều, Hạ Tang cảm thấy kỳ lạ, bây giờ còn chưa bắt đầu thi đấu, thế mà sau lưng Chu Cầm đã giống như bị mồ hôi thấm ướt hơn một nửa.
Môi anh trắng nhợt, không có màu môi, dường như tinh thần không tốt lắm.
Hạ Tang cũng không nghĩ nhiều, bởi vì bình thường anh cũng lười biếng quen rồi.
Khi anh di ngang qua bên cạnh mình, Hạ Tang chụm hai tay ở bên miệng, hét lên với anh: "Anh Cầm ơi, cố lên nha!"
Chu Cầm ngoảnh đầu nhìn cô một cái.
Hôm nay cô gái nhỏ cố ý quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ chót mang đến may mắn, khiến cho gương mặt trắng nõn của cô được tương phản càng trở nên xinh đẹp động lòng người hơn.
"Anh Cầm ơi, cố lên nhé!" Cô không ngừng vẫy tay, cười vui vẻ: "Em ở đây cổ vũ cho anh! Tương lai sẽ tươi sáng!"
Khóe miệng của Chu Cầm khẽ cong lên, giơ ngón tay cái lên với cô.
Trọng tài thổi còi chuẩn bị, anh chạy chậm vào giữa sân bóng.
Hạ Tang quan sát động tác và vẻ mặt của Chu Cầm, cảm giác trạng thái của anh hôm nay hơi sai sai. Rõ ràng ánh mắt của anh... có hơi hoảng hốt.
Cô không biết liệu có phải là ảo giác hay không, dường như cô đọc được sự tuyệt vọng ở trong ánh mắt anh.
Tim Hạ Tang thắt chặt lại, lo lắng liệu có phải cơ thể anh không thoải mái, nhưng vẫn còn cố gắng gượng vì thi đấu hay không.
Nhớ lại dáng vẻ sốt ruột đi khắp nơi mượn băng vệ sinh của Lý Quyết vừa nãy, trong đầu cô xuất hiện một số suy đoán khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy đừng nói là Chu Cầm… tới tháng nhé?
Nữ giả nam? Hoa Mộc Lan à?
Chắc điều này là không thể đâu!
Rất nhanh sau đó, những suy đoán linh tinh hỗn loạn trong đầu Hạ Tang lập tức bị sự thể hiện xuất sắc của Chu Cầm xua tan không còn một mảnh.
Anh vừa vào sân đã lộ ra ưu thế mang tính chèn ép. Cho dù các thành viên ở đây đều là mầm non ưu tú được tuyển chọn từ các trường học ở khắp cả nước, nhưng cả trận đấu… vẫn bị một mình Chu Cầm dẫn dắt toàn bộ quá trình.
Bất kể là di chuyển vị trí hay là độ nhạy bén hay là tốc độ, biểu hiện của anh đều có thể nói là xảo diệu.
Hạ Tang nhìn thấy mấy vị ban giám khảo ngồi ở hàng phía dưới liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng với sự thể hiện của anh.
Nhưng Hạ Tang quan sát kĩ, lại vẫn cứ cảm thấy trạng thái của Chu Cầm hôm nay không đúng lắm.
Cô quá quen thuộc với anh, anh chơi bóng rất thoải mái, rất mạnh, hơn nữa, khóe miệng lại luôn luôn mang nụ cười tự tin, con ngươi như sói như hổ, tất cả tạo nên áp lực tâm lý nặng nề cho đối thủ.
Nhưng hôm nay, ánh mắt của Chu Cầm… không đúng.
Hiện tại ánh mắt của anh giống như một con sói bị thương trong trời đông giá rét, cảm giác cho người ta chỉ có lạnh lẽo.
Cô độc và lạnh lẽo vô cùng vô tận.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Lý Quyết vội vàng đi qua đỡ Chu Cầm. Nhưng Chu Cầm lại nhanh nhẹn tránh né tay cậu ta, ngồi một mình ở trên ghế nghỉ ngơi.
Huấn luyện viên cũng vội vàng sán lại, vừa kích động lại vừa đau lòng: "Chu Cầm, cậu… cậu không sao chứ! Còn cố được không? Nếu không.. hay là thôi đi. Tôi gọi nhóm cứu thương cho cậu."
"Cám ơn huấn luyện viên, em không sao."
Các đồng đội xung quanh cũng muốn tới hỏi thăm anh, nhưng Chu Cầm lại gầm nhẹ một tiếng: "... Đừng bu xung quanh tôi."
Lý Quyết hiểu, anh là sợ khiến cho người nào đó trên khán đài nhìn ra manh mối, thế là giải tán đồng đội xung quanh đi: "Anh Cầm có thể chất đặc thù, chẳng có chuyện gì đâu. Mọi người không cần lo lắng, không sao không sao."
Hạ Tang lộp cộp lộp cộp đi xuống dưới, đi đến khu nghỉ ngơi.
Chu Cầm ngẩng đầu nhìn cô một cái, mắt đầy mệt mỏi, mồ hôi trên trán chảy xuống hết giọt này tới giọt khác.
Hạ Tang chạy đến trước mặt anh, dịu dàng dùng tay áo cẩn thận từng li từng tí lau sạch mồ hôi trên trán anh, nhỏ nhẹ hỏi: "Anh Cầm ơi, có phải là không thoải mái không?"
Chu Cầm liếʍ liếʍ đôi môi trắng bệch khô ráp: "Không sao."
Anh biết rõ ràng tình trạng của mình không bình thường, lòng bàn chân đau đớn dữ dội, mỗi một bước đi đều giống như đang giẫm lên lưỡi dao.
Kiểu đau đớn này... là kiểu có cố gắng che giấu cũng không che giấu được.
"Anh Cầm, anh khó chịu ở đâu?"
Chu Cầm gượng cười, cọ trán vào tay cô: "Buổi sáng ăn nhiều bánh bao, còn chưa tiêu hết
."
"Bánh bao á?"
Hạ Tang hơi hơi nổi giận, ngồi ở bên cạnh anh, trách móc: "Bánh bao ăn ngon như vậy hả? Biết rõ hôm nay có trận đấu, thế mà anh còn ăn nhiều như vậy."
"Biểu hiện vừa rồi của anh, có bị ảnh hưởng không?"
"Đương nhiên là có." Hạ Tang bất mãn nói: "Rõ ràng không có đẹp trai như bình thường đâu."
Chu Cầm cố kìm nén cơ thể run rẩy, tựa đầu lên bờ vai mảnh mai của Hạ Tang.
Hạ Tang cảm thấy tư thế này có hơi thân mật quá mức, không thích hợp cho lắm. Cô định đẩy anh ra, nhưng Chu Cầm lại nói một câu rất khẽ: "Tang Tang, không ai có thể ngăn được anh."
Không ai có thể ngăn được anh, chạy về phía em!
------oOo------