Hoắc An An chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, mặc dù bình thường cô rất bướng bỉnh nhưng mà đầu óc của cô cũng không thông minh lắm, muốn mở miệng hỏi anh trai cắt thận có nghĩa là gì…
Hoắc Tư Minh dường như phát giác ra ý đồ của em gái không cần em gái mở miệng nói chuyện liền trừng mắt.
Sau đó, Vương Diệu Diệu liền nắm tay con gái mình tới muốn làm quen với hai anh em nhà họ Hoắc. Vương Diệu Diệu không biết Diệp Sơ kết hôn với ai, nhưng dựa theo Diệp Huyên nói thì Diệp Sơ được gả vào hào môn, nhà chồng vô cùng lợi hại, còn mạnh hơn cả nhà họ Diệp.
Mục đích của Vương Diệu Diệu rất đơn giản, muốn để con gái mình tiếp xúc làm quen với hai đứa nhỏ nhà họ Hoắc, tương lai nói không chừng cũng được gả hào môn.
Vương Diệu Diệu khẽ cười, nói: “Đây là Tiểu Minh sao? Tôi thường xuyên nghe dì Diệp Sơ nói về cháu. Đây là con gái của cô, tên Duyệt Duyệt, mấy đứa cố gắng hòa đồng chơi chung với nhau nhé.”
Sau đó cô còn nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Chờ một lúc nữa chúng ta sẽ được phân nhóm, cô mong là hai gia đình chúng ta có thể cùng ở một chỗ. Vậy là mấy đứa có thể vui chơi cùng với nhau rồi!”
【Mình muốn cười quá. Vương Diệu Diệ, ai đã cho bạn dũng khí để bạn lại mong chờ điều đó sẽ diễn ra?
【Người phụ nữ Vương Diệu Diệu này sẽ không phải muốn mấy đứa nhỏ này chơi đùa cùng một chỗ để nuôi dưỡng tình cảm kiểu thanh mai trúc mã đấy chứ? Chẳng lẽ cô muốn con gái mình sau này gả cho Hoắc Tư Minh?】
Hoắc Tư Minh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn qua Vương Diệu Diệu, nhất là khi hắn nghe được suy nghĩ trong lòng của Diệp Sơ càng thêm cảnh giác. Ngay sau khi Vương Diệu Diệu đưa tay ra định chạm vào người hắn, hắn liền dùng tay đẩy ra.
Lui về sau mấy bước chân tránh né đối phương, khuôn mặt Hoắc Tư Minh vốn đã lạnh lùng giờ càng thêm khó gần, “Nữ nhân, cô không nên tới gần tôi!”
Rõ ràng âm thanh vẫn còn búng ra sữa của một thằng nhóc mấy tuổi nhưng mà giọng điệu lại rất là bá đạo, rất giống mấy lời tổng tài bá đạo trong phim hay nói ra.
Kênh chat trực tiếp càng trở nên sôi động hơn, dường như đều bị lời nói của Hoắc Tư Minh làm cho giật mình.
【Chết cười mất. Đây là nuôi dưỡng theo kiểu tổng tài bá đạo từ lúc còn nhỏ đấy hả?】
{Cứu mạng. Mặc dù không muốn chê cười một đứa nhóc, nhưng tôi thật sự rất muốn cười. Ha ha ha…】
【Đập bàn cười to. Đứa bé này buồn cười quá.】
【Buồn cười cái gì. Tôi cảm thấy tư tưởng này nhất định là do mẹ kế Diệp Sơ dạy bảo, nếu không thằng bé sao có thể trở nên như vậy được!】
Bàn tay đang duỗi ra chào hỏi của Vương Diệu Diệu khựng lại giữa chừng trong không khí, có chút xấu hổ.
Đạo diễn thấy tình hình không ổn liền cầm loa nói lớn: “Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu, các bé con sẽ tự mình rút số để lập nhóm. Ai mở chẵn thành một nhóm, ai mở lẻ thành một nhóm.
Khi hộp bốc thăm được đưa tới trước mặt con gái của Vương Diệu Diệu, Hoắc An An duỗi cổ nhìn qua.
Cô không muốn tổ đội cùng một nhóm với đôi mẹ con này.
Hai mẹ con này so với Diệp Sơ xấu xa này còn khiến cô cảm thấy chán ghét hơn.
Nhìn thấy Chu Duyệt Duyệt rút đến số 12, đây là số chẵn.
Hoắc An An bất an nhìn về phía Diệp Sơ.
Lần thứ nhất Hoắc An An nhìn về phía Diệp Sơ mang theo cảm xúc ỷ lại của một đứa bé.
Diệp Sơ chớp chớp đôi mắt nhìn xuống bé con.
Bé con mở to mắt ngẩng đầu nhìn cô, hành động này để cho Diệp Sơ có chút khó hiểu.
【Nhanh rút đi bé con, nhìn mình làm gì?】
【Yên tâm đi. Chúng ta chắc chắn sẽ không cùng với mẹ con Vương Diệu Diệu ở cùng một tổ, đời trước mình chính là miệng quạ đen xui xẻo.】
Khóe miệng Hoắc An An co rút mấy cái.
Nghĩ thầm, miệng quạ đen không phải là lời nói ra thì nhất định sẽ thành hiện thực sao?
Hộp rút thăm được đưa tới trước mặt, Hoắc An An cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, duỗi bàn tay nhỏ mập mạp của mình đưa vào trong hộp, ngón tay có hơi run rẩy cứ như trong hộp là hang rồng hang cọp vậy.