Chương 383

Diệp Duật chớp mắt hỏi: “Anh cả, anh thật sự còn muốn làm người sao? Trong mắt Diệp Sơ, chúng ta đều không còn là người nữa.”

Diệp Mặc Diễn: “…”

“À, tối qua mẹ đã gọi điện cho em. Em không dám nghe, mẹ biết chuyện này rồi, rất buồn và giận dữ, anh hai về nhà không chừng sẽ bị mẹ dạy dỗ.”

Diệp Mặc Diễn: “Em im miệng và lái xe cho tốt đi.”

Thực sự muốn dán băng keo vào miệng của Diệp Duật, để hắn nói chuyện thật khiến người khác đau đầu.



Sân bay.

Phó Cảnh Châu đưa họ đến sân bay rồi nói: “Chị Diệp Sơ, mọi người trên đường cẩn thận nhé.”

“OK. cảm ơn cậu nhiều.”

Diệp Sơ vẫy tay.

Cô đã liên lạc với Vu Mạn, và Vu Mạn sẽ đến sân bay đón họ.

Phó Cảnh Châu cười một cái, lợi dụng lúc người ở đây còn chưa đông vội đóng cửa xe nhanh chóng rời đi.

Hắn không muốn gây sự chú ý quá mức ở nơi đông người như sân bay.

“Ôi.” Vu Mạn vỗ vai Diệp Sơ, “Em có vẻ khá đấy.”

Diệp Sơ im lặng.

“Anh chàng đẹp trai đó có quan hệ tốt với em nhỉ?” Cô không dám nói ra cái tên đỉnh lưu Phó Cảnh Châu, sợ sẽ gây sự chú ý.

Diệp Sơ nói: “Cũng bình thường. Cũng chỉ là đồng nghiệp cùng quay chương trình giải trí, tính cách không tồi, là một người tốt.”

“À... là một người tốt?” Vu Mạn với vẻ mặt tò mò, lại gần Diệp Sơ, quan sát từ đầu đến chân, dường như muốn tìm ra điều gì khác lạ từ cô, tiếc là không có gì khác thường.

“Càng ngày em khống chế biểu cảm trên mặt càng tốt. Ừm, rất không tồi.” Cuối cùng, còn thêm một câu.

Diệp Sơ nhếch môi.

“Chị Mạn, chị muốn hóng hớt chuyện gì? Anh ta gọi em là chị, em cảm thấy tuy anh ta lớn tuổi hơn em một tuổi, nhưng tính cách có vẻ trẻ con hơn em nhiều. À, thêm nữa, anh ta cũng quá yếu rồi.”

Cảnh tối qua bị Diệp Hằng hất ngã xuống đất, cô vẫn còn nhớ rõ.

Với một chàng trai yếu ớt như vậy, cô cảm thấy nên khuyên hắn về nhà tăng cường tập thể dục.

Vu Mạn nghe vậy gân xanh trên trán nổi lên, bất đắc dĩ nói: “Chị ơi, chị cũng xem lại mình đi, gầy như vậy mà còn chê người ta yếu?”

Vì tối qua, cô không có mặt nên không chứng kiến cảnh Diệp Sơ đánh Diệp Hằng, nên cô lầm tưởng Diệp Sơ chê bai cơ thể yếu ớt của đỉnh lưu hàng đầu.

Vu Mạn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười xảo quyệt: “Chị hiểu rồi, ý em là Hoắc tổng không yếu, thân hình thon gọn, chân dài, chuyện đó cũng tốt đúng không?”

Cô đặt tay lên vai Diệp Sơ: “Chà. Từ khi nào mà em cũng biết cách tâng bốc người nhà mình vậy.”

Diệp Sơ: “…”



Khi Diệp Sơ đưa bọn trẻ về nhà họ Hoắc, Vu Mạn lần đầu tiên được mời vào nhà họ Hoắc.

Vu Mạn nhìn ngôi biệt thự của nhà họ Hoắc giống như một cung điện, hơi ngượng ngùng, đứng trong vườn nhỏ giọng hỏi: “Chị… chị có thể vào không? Nếu chị vào, có làm ông xã của em cảm thấy chị làm bẩn nhà không?”

“Đang nghĩ gì thế?” Diệp Sơ kéo cô vào trong.

Hoắc An An nhảy cẫng lên kéo tay Vu Mạn: “Mẹ nuôi mẹ nuôi, nhà chúng con không tính cách dở hơi đó đâu. Mau vào chơi đi!”

Vu Mạn gãi đầu, bước vào phòng khách.

Khi cô bước vào nhà họ Hoắc, cả người cô giống như nông dân vào biệt phủ quan viên, vô cùng choáng ngợp.

Cô không khỏi cảm thán: “Sân ngoài nhà em có thể dùng làm đường đua xe rồi đấy. Chị nghĩ, lần sau em có thể đi thi bằng lái xe, tập lái xe ở nhà nhiều hơn đi.”

“Phòng khách nhà em rộng chẳng khác nào công viên giải trí cho trẻ em. Ôi, thật sự rất hoành tráng.”

Diệp Sơ kéo cô ngồi xuống, bảo người hầu pha trà, “Chị Mạn, chị nhanh chóng thu hồi vẻ mặt chưa thấy qua việc đời đi.”

Vu Mạn cảm thấy cằm sắp mình rơi xuống đất, cảm thán: “Em nói đúng. Chị thế nhưng là người đại diện, trong giới giải trí có người nào chưa thấy, làm sao có thể bị biệt phủ này làm choáng ngợp.”

Nhưng thật sự vẫn rất choáng ngợp.

Dù cho đại lão giàu có trong giới giải trí có nhiều tiền cỡ nào cũng không thể sánh bằng những ông trùm đỉnh cấp trong hào môn.

“Chị không nói kịch bản có thay đổi sao? Đưa em xem nhanh đi.”