Chương 20

Lúc này ở biệt thự xa hoa nhà họ Diệp, Diệp Huyên ngồi ở trên sofa xem tống nghệ trực tiếp.

Anh cả Diệp Mặc Diễn đút túi quần đến gần, tình cờ nghe được âm thanh phát sóng trực tiếp nên có chút tò mò nghiêng người nhìn qua.

Khi Diệp Mặc Diễn phát hiện ra Diệp Huyên đang xem chương trình tống nghệ trực tiếp mà Diệp Sơ tham gia, lập tức cau mày, có chút không vui hỏi: “Em xem cô ta làm gì?”

Diệp Huyên sửng sốt quay đầu lại, hơi kinh ngạc, giống như mới nhận ra anh cả đang đứng sau lưng mình.

"Anh, anh... sao anh đứng sau lưng em mà không nói lời nào? Anh tính dọa em à." Nói xong, Diệp Huyên đưa tay vỗ nhẹ ơ trước ngực.

Sắc mặt Diệp Mặc Diễn dịu đi một chút, : "Sao em lại xem chương trình phát sóng trực tiếp của Diệp Sơ? Buổi phát sóng trực tiếp này có gì thú vị à?"

"Vâng. Em nghe nói Diệp Sơ tham gia chương trình tống nghệ, mà vừa hay Diệu Diệu cũng tham gia chương trình đó, cho nên em rảnh rỗi xem một chút.”

Nghe Diệp Huyên nói vậy Diệp Mặc Yên cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên máy tính bảng.

Kể từ khi Diệp Sơ kết hôn, họ không liên lạc với nhau nữa. Diệp Sơ chưa bao giờ quay lại nhà họ Diệp, khiến bọn họ gần như đã quên mất Diệp Sơ.

Họ không biết Diệp Sơ đã kết hôn với ai và thân phận của hắn ta là gì?

Điều duy nhất hắn biết là khi không có Diệp Sơ, gia đình này đã trở lại trạng thái trước đây.

Kể từ khi Diệp Sơ được đưa về nhà họ Diệp, năm anh em bọn họ lúc nào cũng cảm thấy khó chịu.

Mặc dù bình thường cha mẹ đối với Diệp Sơ không tệ, nhưng thực ra họ không thích Diệp Sơ, gia đình họ đã dành hết tài nguyên và sự yêu thương để nuôi dưỡng Diệp Huyên thành người tài giỏi.

Ai lại nỡ từ bỏ một người chung sống từ nhỏ và giành nhiều sự yêu thương, tài nguyên giáo dục để đổi lại một cô gái không học thứ được đưa từ quê về?

Hơn nữa, Diệp Sơ lúc đó về đã 20 tuổi, đã quá muộn để bồi dưỡng trở thành một người tài giỏi.

Cha mẹ thậm chí còn đến nhà cha mẹ nuôi của Diệp Sơ và phát hiện ra rằng cô không học hành chăm chỉ, lúc đi học toàn mặc những bộ quần áo sang trọng, lộng lẫy để có thể gia nhập vào ngành giải trí.

Điều bất ngờ đó là Diệp Sơ đã thành công ký kết với công ty điện ảnh, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, dù hiện tại cô vẫn chỉ là diễn viên hạng 18.

Nhưng nhà họ Diệp là một gia đình có danh tiếng, cha hắn là hiệu trưởng trường đại học, mẹ anh là giám đốc bệnh viện. Làm sao chúng ta có thể cho phép một diễn viên như Diệp Sơ trở thành vết nhơ của nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp ở bên ngoài đã công bố thiên kim tiểu thư chỉ có Diệp Huyên, hoàn toàn không nhắc tới Diệp Sơ.

Diệp Mặc Diễn đang nhìn nụ cười điềm tĩnh của Diệp Sơ trong màn ảnh, nhìn cô thản nhiên dựng lều nói chuyện với người khác, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Diệp Huyên đi tới nắm lấy cánh tay của hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Anh cả, anh đừng như vậy, dù sao Diệp Sơ cũng là người nhà của chúng ta, chúng ta cùng nhau xem một chút đi?"

Diệp Mặc Diễn rất muốn phản bác...

Diệp Huyên nói thêm: "Kể từ khi Diệp Sơ kết hôn, em luôn tự hỏi liệu em ấy có ổn không, em cũng không có cách nào để liên lạc. Bây giờ em chỉ có thể xác định xem em ấy có ổn hay không thông qua chương trình tống nghệ này."

Nói xong, cô hơi cúi đầu khép mi lại, lộ rõ

vẻ lo lắng.

Nhìn thấy Diệp Huyên lo lắng, trong lòng Diệp Mặc Yên không khỏi thở dài, đưa tay âu yếm vuốt ve em gái mình.

Anh thở dài lắc đầu, nói: “Em thật sự quá tốt bụng.”

"Chúng ta cùng nhau xem đi." Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể yêu chiều Diệp Huyên cùng cô ngồi xuống xem chương trình tống nghệ.