Chương 11



Vương Diệu Diệu lại nhìn hai chiếc vali lớn mà cô và con gái chuẩn bị từ trước chỉ cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

Cô chớp mắt, khó tin nói: "Chị Ân Thiến, chị thật tuyệt vời. Chị đến Hải Thành còn không cần mang theo hành lý sao? Dù sao chị cũng là mẹ! Dù đã ly hôn rồi."

Cô đặc biệt nhấn mạnh đến hai vấn đề ly hôn và làm mẹ, điều này khiến Ân Thiến cau mày và cảm thấy rất không vui.

Từ cuộc trò chuyện ngắn này, cô có thể phán đoán người phụ nữ Vương Diệu Diệu này rất khó để chung sống hòa thuận.



Diệp Sơ chỉ có một chiếc balo, tổ chương trình cũng không buông tha mà tịch thu.

Hai đứa trẻ có vali nhỏ, đó là do quản gia cố ý muốn bọn nhỏ mang theo trước khi khởi hành. Dù sao hai đứa nhỏ còn nhỏ rất dễ bị ốm, quản gia chuẩn bị nhiều đồ như vậy cũng là hợp lý.

Diệp Sơ dự định đời này sẽ lười biếng một chút, có thể lười biếng thì sẽ lười biếng, dù sao có thể hưởng thụ thì cớ gì phải cố gắng.

Đạo diễn nói lớn: “Hiện tại tới tiết mục thi đua, các bạn cần phải thi đấu tranh đoạt vật tư cắm trại, nếu thắng thì được một túi ngủ và một cái gối, nếu thua thì chỉ được một cái gối thôi.”

"Quy tắc của cuộc thi lần này là chơi trò chơi trên bãi cát biển."

Khi đạo diễn chỉ ra trò chơi được diễn ra ở trên bãi cát biển, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào trên bờ cát.

Từ đằng xa có thể nhìn thấy bốn chiếc ô tô nhỏ đỗ trên bãi biển, rất rõ ràng đây là tranh tài đua xe.

"Phụ huynh sẽ phải cùng con mình lái xe đi tới điểm cuối. Đội thứ nhất được năm điểm, người về thứ hai được bốn điểm, cứ thế mà suy ra. Cuối cùng, tổng điểm của hai đội các bạn sẽ là điểm của nhóm."

"Chuyện này không đơn giản chỉ là lái xe xông về đích, các bạn nhìn thấy quả bóng nhỏ trên bãi biển sao? Bạn cần nhặt quả bóng nhỏ có màu sắc tượng trưng cho màu sắc của nhóm bạn. Màu xanh tượng trưng cho nhóm màu xanh và màu vàng tượng trưng cho nhóm màu vàng.”

Nhìn vào những quả bóng nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau nằm rải rác trên bãi biển, không chỉ có màu xanh và màu vàng.

Nghe xong cách thức tranh tài Diệp Sơ liền cảm thấy đây là một trò chơi rất nguy hiểm.

Diệp Sơ cau mày.

Kiếp trước cô đã trải qua đủ loại nguy hiểm khi đóng phim và gặp nhiều vấn đề về thể chất do đó ở kiếp này, cô quyết định phải chăm sóc cơ thể thật tốt.

Cô quay đầu lại nhìn hai bé con song sinh.

【Hai đứa bé này chân tay lèo khèo, nhìn liền biết thiếu dinh dưỡng trầm trọng. 】

Hoắc Tư Minh: ? ? ? ?

Hắn trông rất giống bị suy dinh dưỡng?

Người phụ nữ này nhất định bị mù rồi!

Cùng lứa tuổi, hắn là người khỏe mạnh nhất và có thể trạng tốt nhất trong số bạn bè của mình.

Ngay từ nhỏ hắn đã hiểu tầm quan trọng trong việc quản lý sức khỏe cơ thể.

Hoắc An An không hài lòng, cô thích ăn vặt, cho nên nhìn qua có chút mập mạp, nhìn chỗ nào cũng không giống bị suy dinh dưỡng như lời mà Diệp Sơ nói.

Diệp Sơ nói: "Hai đứa có tự tin sao?"

Hai đứa trẻ cùng nói nhưng lại đưa ra những câu trả lời hoàn toàn trái ngược nhau.

"Có!"

"Không có!"

Diệp Sơ rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, liên tục gật gù: "Đúng rồi đấy. Có tự tin thì tốt, nhưng không lòng tin thì càng tốt hơn.”

Rất nhiều người xem vẫn bị thu hút bởi sự tương tác giữa Diệp Sơ và các con của cô ấy. Dù sao thì ngoại hình ba người bọn họ rất là ấn tượng, cũng thu hút rất nhiều người xem coi trọng vẻ bề ngoài.

【Trời, triết lý giáo dục của Diệp Sơ sao khó hiểu vậy? 】

【Haha, nếu đây là mẹ kế của tôi, tôi sẽ lập tức đứng lên và phản kháng. 】

【Đừng có chèn ép quá! Mấy đứa nhỏ nói cũng không có mạnh miệng nói dối! 】

“Nhưng…” Diệp Sơ ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa bé, “Lần này chúng ta nhất định phải thắng, chỉ cần cố gắng hết sức là được.”

"Làm xong sớm có thể được nghỉ ngơi rồi.”

【Ôi, mình mệt quá. Giờ mình chỉ muốn nằm xuống và ngắm nhìn bầu trời đêm trên bờ cát biển. Muốn lười biếng một chút cũng không được, khó quá đi!】

Hai đứa trẻ nhìn nhau.

Thực ra họ cũng muốn nghỉ ngơi.