Ban đầu Danh Đao xuất giang hồ, lấy đao pháp nổi danh.
Thiếu niên hành tẩu giang hồ đơn giản chỉ vì hai việc, sinh hoạt khoái ý tự do, cùng với lòng hăng hái lưu lạc.
Danh Đao thời trẻ tuổi cũng không ngoại lệ, dựa vào tính cách hào sảng cùng võ nghệ cao cường, ông nhận thức rất nhiều bạn bè trên giang hồ.
Từ tam giáo cửu lưu, đến danh môn thế gia, rất nhiều người đều cùng ông giao hảo.
Trong đó, còn có hai người giao tình vô cùng sâu với Danh Đao.
Một thiếu niên cùng tuổi đến từ Tây Vực, người còn lại là thiếu nữ xuất thân từ y thánh thế gia. Ba người kết bạn từ khi mới bước chân vào giang hồ, cảm tình càng ngày càng sâu.
Hảo Mộng Vô Hoa nghe đến đó nhịn không được nói nhỏ.
“Theo rập khuôn mà nói, tiếp theo sẽ là hai người kia đồng thời yêu cô gái này, sau đó là một hồi giở mặt đánh nhau lớn đi.”
Thanh âm hắn nói rất thấp, thế nhưng sao giáo chủ Cửu Trọng giáo lại không nghe được?
Ngu Sanh nhẹ nhàng liếc mắt qua, Hảo Mộng Vô Hoa cũng không dám lên tiếng nữa.
“Bởi vì một lần ngoài ý muốn, ta cùng Tiêu Minh đồng thời bị nội thương, không phải dược bình thường có thể chữa được. Mà lúc này Liễu Nguyệt Trà chạy tới tìm ta, nói có thể chữa khỏi cho ta, thế nhưng nàng lại đưa ra một yêu cầu.”
Như là hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, Ngu Sanh cười lạnh nói.
“Nàng muốn ta lấy nàng làm vợ, mới đáp ứng dùng Niết Khánh đan chữa trị cho ta.”
Diệp Vô Truy nghe đến đó nhíu mày. Nếu Niết Khánh đan này là vật gia truyền của Liễu Nguyệt Trà kia, vậy vì sao sau này lại tới tay Thiên Sơn?
“Nàng nói như vậy, chính là không muốn Tiêu Minh cảm kích, sợ rằng hắn cũng sẽ nổi tâm mơ ước Niết Khánh đan. Chỉ vì đây là thần dược gia truyền trăm năm của họ, liền luyến tiếc tùy tiện dùng với một người ngoài.” Ngu Sanh trào phúng nói.
“Thường ngày Tiêu Minh đối tốt với nàng, đến tính mệnh trước mắt, cũng chỉ bằng một từ người ngoài! Ha ha, ngươi thấy buồn cười hay không! Hết lần này tới lần khác là ta lạnh nhạt với nàng, nàng mọi cách lấy lòng, còn nghĩ muốn ta lấy nàng?”
Ly Hỏa có chút hiểu ra, xem ra giữa ba người này xác thực có một phen gút mắt tình cảm, nhưng cũng không phải loại người bình thường nghĩ.
“Không nghĩ tới, Tiêu Minh đêm đó nghe được đối thoại của chúng ta, cũng biết tâm ý nữ nhân của Liễu Nguyệt Trà kia.” Ngu Sanh hạ ánh mắt, nhìn Danh Đao hôn mê bất tỉnh. “Hắn dĩ nhiên không thèm để ý đến tính mệnh của mình, thừa dịp đêm tối một mình lặng lẽ rời đi! Hắn thật sự cho rằng ta sẽ lấy nữ nhân kia sao?!”
“Sau đó thế nào?”
Diệp Vô Truy hỏi. “Niết Khánh đan rơi vào tay Thiên Sơn thế nào, vì sao sư phụ tôi lại trở thành kẻ thù chung của võ lâm?”
Ngu Sanh liếc mắt nhìn cậu, bên mép câu ra một mạt cười ý vị thâm trường.
“Nữ nhân kia không phải muốn ta thú nàng sao? Ta liền giả vờ đồng ý với nàng, thế nhưng nói phải chữa khỏi nội thương mới có thể thành thân. Nàng liền ngu ngốc quay về nhà lấy Niết Khánh đan, đưa cho ta một viên.”
“Ông dùng?”
Ngu Sanh quay đầu lại. “Không, vốn lấy cho Tiêu Minh, vì sao ta phải dùng?”
Ly Hỏa suy nghĩ sâu xa. Nghe nói sư phụ hơn mười mấy năm trước, nội lực cũng là nhất mạch chí dương chí cương, thế nhưng bây giờ lại biến thành chí âm chí nhu. Lẽ nào đây là nội thương năm đó gây nên?
Ngu Sanh tuy không mất hết võ công, nhưng đã trải qua kinh mạch rối loạn càng thống khổ hơn. Hắn có thể chịu khổ đến hôm nay, cũng có thành tựu ở chí âm nhất mạch, không biết đã trải qua bao nhiêu thống khổ dằn vặt.
“Sau khi lấy được Niết Khánh đan ta liền bội ước, đi tìm Tiêu Minh, muốn cho hắn ăn thần dược. Nhưng người này, hắn dĩ nhiên nói muốn ta trở lại thành thân với Liễu Nguyệt Trà, cũng không muốn dược vật lừa gạt tới được này. Ta hao hết tâm tư vì hắn, lại bị hắn đẩy cho người khác.”
Ngữ khí Ngu Sanh không cường liệt, nhưng có thể khiến người ta cảm giác được trong giọng nói dày đặc tình cảm vặn vẹo. Hắn đưa tay phủ trên trán Danh Đao, muốn dùng sức, lại không dám dùng sức.
“Sau đó ta dưới cơn tức giận, liền buộc hắn, nếu không chịu dùng thần dược, liền truyền tin Niết Khánh đan của Liễu gia, khiến Liễu Nguyệt Trà lọt vào mơ ước cùng truy sát của toàn bộ giang hồ.
Nhìn Ngu Sanh diện vô biểu tình nói ra câu này, mấy người còn lại yên lặng không nói gì.
Người cặn bã a cặn bã. Hảo Mộng Vô Hoa lại thổ tào trong lòng, vì người mình yêu, dĩ nhiên có thể thiết kế lợi dụng người vô tội như vậy, Ngu Sanh này cũng thực sự kỳ ba, thảo nào Danh Đao lại hận hắn.
“Chuyện sau đó, là ông công bố thần dược của Liễu gia, Liễu Nguyệt Trà lọt vào giang hồ truy sát. Danh Đao vì bảo vệ nàng ta đại khai sát giới, từ đó chọc rất nhiều môn phái giang hồ. Mà phái Thiên Sơn, tại đây cũng chỉ sắm vai một nhân vật trung lập cùng tiếp nạp.”
Không hổ là tổng bộ đầu Lục Phiến môn, Thương có lý có cứ phân tích nói.
Ngu Sanh nhìn hắn. “Ngươi cho là như vậy?”
Thương nói. “Tôi tin ông khi đó, có lý do làm như vậy.”
Người bị buộc đến tận cùng, đều không có lý tính, nhất là ở trên một chữ tình này.
Ngu Sanh cũng không giận, gật đầu nói. “Hắn cũng nghĩ như vậy. Nhưng trên thực tế, ta không công khai thần dược của Liễu gia, có lẽ nói có người giành trước ta một bước. Bọn họ đoạt được Niết Khánh đan của Liễu gia, không ngại dẫn tới giang hồ rối loạn, hảo đυ.c nước béo cò.”
“Là Kha vương phủ!” Diệp Vô Truy nói. “Là bọn hắn sao?”
Ngu Sanh nhẹ nhàng cười. “Ngươi trái lại thông minh hơn sư phụ ngươi rất nhiều, nếu năm đó Tiêu Minh cũng hiểu rõ như ngươi, ta sẽ không phải chịu khổ hơn hai mươi năm.” Nói xong, hắn như có như không liếc Ly Hỏa.
Ly Hỏa nghiêm trang nở nụ cười đáp lại. Hắn thập phần may mắn, Diệp Vô Truy tuy cũng có chút bảo thủ, nhưng còn không có suy nghĩ như sư phụ hắn, bằng không, phỏng chừng con đường tương lai của hai người bọn họ cũng phải gặp rất nhiều trở ngại.
“Thế nhưng Kha vương không phải người giang hồ, vì sao lại chấp nhất với Niết Khánh đan như thế?” Hảo Mộng Vô Hoa không giải thích được.
Thương nói. “Không phải người giang hồ, nhưng hắn là vương tộc.”
Hả? Có ý gì?
Ly Hỏa tiếp lời nói. “Từ cổ chí kim, phàm là quý tộc, đều chỉ có một ham muốn
—— truy cầu trường sinh. Đối với Kha vương mà nói, Niết Khánh đan không phải thần dược chữa thương, mà là tục mệnh dược trường sinh.”
Thì ra là thế. Thảo nào nhiều năm như vậy, Kha vương vẫn không chịu buông tha tìm kiếm Niết Khánh đan, hắn dĩ nhiên còn mộng đẹp trường sinh như vậy.
Thương gật đầu nói. “Tôi cuối cùng cũng coi như hiểu rõ, vì sao triều đình muốn Lục Phiến môn nghiêm mật chú ý Kha vương. Một phiên vương huyễn tưởng trường sinh, khó bảo toàn hắn không có dã tâm lớn hơn nữa.”
Ví dụ như, hôm nay.
Ngu Sanh cười lạnh nói. “Nhưng hắn tính toàn nhiều nữa thì thế nào, cuối cùng Niết Khánh đan bị Thiên Sơn đoạt được. Danh Đao dính máu trên trăm mạng người, Liễu Nguyệt Trà thân tử, mà ta cũng bị bức rời khỏi vùng Trung Nguyên một mình trông coi Tây Vực hai mươi năm. Tính kế tới lui, có chiếm được chỗ tốt nào?”
“Cho nên ông với sư phụ tôi hiểu lầm nhiều năm như vậy, đều là Kha vương gây nên, mà Kha vương cũng oán hận vì hai người năm đó mà không đạt được Niết Khánh đan, vẫn ghi hận trong lòng.” Diệp Vô Truy nói. “Nhiều năm như vậy, hắn vẫn không quên trả thù hai người.”
“Kỳ thực nếu sư phụ biết năm đó không phải ông tiết lộ tin tức, không hẳn còn có thể hận ông.”
Ngu Sanh nhìn cậu, cười không nói.
Ly Hỏa thở dài trong lòng, Vô Truy a Vô Truy, cậu vẫn còn không rõ.
Sư phụ không phải không muốn làm vậy, ông ấy chỉ là chưa kịp, bị Kha vương giành trước chuyện ông vốn muốn làm mà thôi. Nghiên cứu căn nguyên, mục đích của Ngu Sanh và Kha vương đều như nhau, Danh Đao hận ông cũng không sai.
Nhưng Ly Hỏa có thể hiểu sư phụ của mình hơn nữa, đổi lại là hắn, cũng không muốn để người trong lòng không công nóng ruột nóng gan vì một người khác. Nếu như Diệp Vô Truy làm vậy, hắn dùng hết chăm phương nghìn kế cũng phải đem người nọ trừ khử.
Hoàn hảo, bây giờ Diệp Vô Truy còn chưa có thích đối tượng nào, muốn nói đối tượng khả nghi, vậy cũng chỉ có một…
Hảo Mộng Vô Hoa không hiểu sao cảm thấy rùng cả mình, không khỏi co lại nhìn sư huynh mình bên kia, hồ nghi quan sát xung quanh. Có sát khí, là cậu ảo giác sao?
Ly Hỏa thu hồi đường nhìn, người này không đủ vi đạo, không cần để trong lòng.
“Trước trận đấu, những hắc y nhân hành hạ môn phái võ lâm đến chết, là ông phái đến?” Thương đột nhiên hỏi.
Diệp Vô Truy lúc này mới nhớ tới còn có việc này. Trước khi cậu cùng Ly Hỏa biến thành loại quan hệ mạc danh kỳ hiệu hiện tại này, rất nhiều môn phái trên giang hồ đều bị ám sát, làm cho tâm người hoảng sợ, tất cả đều đóng cửa tự thủ.
“Ta?” Ngu Sanh khinh thường nói. “Vì sao phải làm như vậy? Những môn phái vùng Trung Nguyên này, có liên quan gì đến ta đâu. Huống chi ta còn muốn cảm tạ, năm đó bọn họ trừ khử cho ta một đại địch.”
Thương tỉ mỉ phỏng đoán vẻ mặt của hắn, trong lòng cũng đoán rằng giáo chủ Cửu Trọng giáo tâm cao khí ngạo không đến mức nói dối chuyện này.
Như vậy, đến tột cùng là ai, lại gây chiến với môn phái giang hồ? Mục đích là gì?
Ngu Sanh nhìn bộ dáng không hiểu được của hắn, không khỏi nhắc nhở nói. “Nhân vật khả nghi chân chính, không phải gần ngay trước mắt?”
“Ông là nói
——!”
“Những người chắn ở môn khẩu Cửu Trọng giáo ta, ngươi có thể hỏi thăm bọn hắn, vì sao dùng mọi thủ đoạn với võ lâm Trung Nguyên.” Ngu Sanh cười. “Hắn chung quy không phải muốn xưng bá võ lâm sao.”
Thương rơi vào suy nghĩ sâu xa, Ngu Sanh không để ý tới hắn. Cúi đầu quan sát Danh Đao hồi lâu, đột nhiên nói với Diệp Vô Truy.
“Người học được mấy thành võ nghệ của sư phụ ngươi?”
Diệp Vô Truy tuy rằng không hiểu vì sao hắn đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn đáp. “Tư chất ngu dốt, chỉ một hai.”
Từ sau khi cậu quan sát Danh Đao đánh một trận với Ngu Sanh, liền rất xấu hổ với thực lực của mình, chỉ cảm thấy so với hai người này thực sự là tiểu vu kiến đại vu.
“A? Chỉ một hai, Dao Đao kia sẽ đem nó truyền cho ngươi?”
Ngu Sanh nhìn “Đao” phía sau Diệp Vô Truy. “Người thanh niên không nên tự coi nhẹ mình.”
Diệp Vô Truy không nói gì.
“Mà thôi, ngươi theo ta tới.” Ngu Sanh đứng dậy, ngoắc cậu. “Theo ta đi phòng luyện võ, ta muốn thay Tiêu Minh kiểm tra trình độ của đệ tử hắn một chút.”
Diệp Vô Truy do dự một chút, thế nhưng khát vọng chiến thắng với võ công cao thâm dưới đáy lòng chiến thắng, chắp tay nói.
“Còn xin tiền bối chỉ giáo!”
Hai người một trước một sau, đi về hướng một cánh cửa khác, Ly Hỏa vốn định đuổi theo, nhưng bị Ngu Sanh trừng, chỉ có thể cứng tại chỗ.
Nguy rồi nguy rồi!
Trong lòng hắn thầm nghĩ. Sư phụ không nói gì với Diệp Vô Truy mới tốt!