Chương 59: Theo dõi và theo dõi lại

“Lão đại, anh xác định là không nhận sai người?”

Một hán tử trung niên đứng ở góc đường, thỉnh thoảng vươn đầu thăm dò nhìn, nhìn bộ dáng này xác thực có điểm hèn mọn.

“Sao có thể, đây chính là tình báo tao dùng năm lượng bạc mua từ Tín Thiên Các, tuyệt đối sẽ không sai.” Được gọi lão đại, là một nam tử hai mắt lộ ra chút quang mang giả dối, cũng trốn ở góc tường, hành tích bỉ ổi.

“Hoàng mao tiểu tử kia chính là Diệp Vô Truy xuất đao thấy huyết giang hồ đồn đại sao?” Hán tử trung niên nghi hoặc nói. “Thoạt nhìn không lợi hại lắm.”

“Thối lắm! Lợi hại hay không lợi hại mày nhìn ra được! Người ta loại cấp bậc cao thủ này đều rất điệu thấp, điệu thấp hiểu không!?” Bất mãn trách cứ thủ hạ, Diêu Tam Hỉ tiếp tục theo dõi phía trước. “Hơn nữa thật vất vả đợi hơn mười ngày, mới nhìn thấy hắn login. Cho dù hắn có phải Diệp Vô Truy hay không, thà rằng gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót!”

“Đi! Đuổi kịp!”

Nói, Diêu Tam Hỉ liền mang theo mấy thủ hạ tiếp tục đi theo sau Diệp Vô Truy.

Lần này bọn họ ngoài ý muốn nhận được nhiệm vụ của Kha vương phủ, tìm kiếm tung tích hai người đệ tử Danh Đao Diệp Vô Truy cùng thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo Ly Hỏa, người nhận được tin tức chuẩn xác báo vương phủ sẽ có thưởng lớn!

Vương phủ một giới dĩ nhiên lại đưa ra nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của hai người chơi, tuy rằng đối với việc này có chút không hiểu, nhưng đó cũng không gây trở ngại Diêu Tam Hỉ nhận nhiệm vụ này. Theo hắn, nếu là nhiệm vụ của Kha vương phủ, nhất định sẽ có phần thưởng hậu hĩnh. Cho nên hắn mới có thể bỏ số tiền lớn, đến Tín Thiên Các mua tin tức về hai người Diệp Vô Truy cùng Ly Hỏa. Sau đó mai phục ở địa điểm manh mối nhiệm vụ vương phủ cung cấp, chờ hai người này xuất hiện.

Ai biết lần chờ này chính là hơn mười ngày trong trò chơi, đám người Diêu Tam Hỉ cũng sắp không nhịn được suy nghĩ có nên buông tha nhiệm vụ này hay không thì, Diệp Vô Truy xuất hiện!

Tựa như đến lúc đánh một liều thuốc kí©h thí©ɧ, Diêu Tam Hỉ cùng đồng bọn vui sướиɠ khó có thể nói nên lời, động lực sôi nổi mười nghìn phần tiến hành đại nghiệp theo dõi. Nhưng mà, có thể thủ pháp theo dõi của bọn hắn quá mức rõ ràng, có thể là đám người này tâm tình vang dội đến người ở cách mấy chục thước cũng có thể cảm nhận được.

Nói chung, sau khi rời khỏi tửu lâu không bao lâu, Diệp Vô Truy liền phát hiện mình đang bị theo dõi là sự thực.

Cố ý vòng vài vòng trong thành, sau khi đại thể biết rõ ràng thân thủ mấy người theo dõi phía sau chỉ là tam lưu, Diệp Vô Truy triệt để yên lòng. Tuy rằng khinh công luôn không phải sở trường của cậu, nhưng đây chỉ là so với nội lực nghịch thiên cùng đao pháp xuất chúng mà nói, so với người thường khinh công của Diệp Vô Truy chênh lệch hơn nhất lưu. Chỉ là khinh công của cậu trong cao thủ xem như là kém một chút, thế nhưng lấy loại khinh công này muốn bỏ rơi mấy người phía sau vẫn dư dả.

Bất quá, Diệp Vô Truy cũng không định đơn giản bỏ rơi đám người phía sau như vậy, cậu càng muốn biết rõ ràng, vì sao mấy người phía sao theo dõi cậu.

Quyết định chủ ý, Diệp Vô Truy không hề tự do vô mục đích ở trong thành lắc lư, mà là xác định địa điểm hướng về một mục tiêu đi tới.

Trong lúc đó, cậu thuận tiện đến một cửa hàng vũ khí kiểm tra trạng thái của “Đao”, đi cửa hàng dược mua chút dược bổ khí huyết, đi cửa hàng may mua chút quần áo và đồ dùng hàng ngày. Chờ sau khi chuẩn bị tất cả thỏa đáng, Diệp Vô Truy lắc lư đi về phía cửa thành.

Một chuyến này, thế nhưng đổi không ít công sức. Cậu ngược lại không có gì, nhưng mệt mỏi là đám người theo dõi phía sau.

Bọn Diêu Tam Hỉ muốn bảo trì khoảng cách không bị Diệp Vô Truy bỏ lại, cũng không thể theo dõi quá rõ ràng, khiến người trên đường chú ý. Đi một vòng này, thế nhưng tốn không ít sức lực của bọn họ.

“Lão… lão đại!” Có một thủ hạ mệt thở hổn hển không nhịn được nói. “Diệp Vô Truy này rốt cục muốn loanh quanh ở trong thành bao lâu a, chúng ta có nên đi theo hắn nữa không?”

“Không bằng bây giờ liền đem hành tung của hắn nói cho người Kha vương phủ, chúng ta lĩnh thưởng rồi xong.” Một thủ hạ kiến nghị như vậy.

“Không được!” Diêu Tam Hỉ biểu tình nghiêm túc nói. “Căn cứ theo suy đoán của tao, Kha vương phủ muốn điều tra hành tung của Diệp Vô Truy nhất định không phải việc đơn giản như vậy. Nếu như bây giờ chúng ta báo hành tung của Diệp Vô Truy cho người của Kha vương phủ, phần thưởng nhất định sẽ không nhiều. Không bằng đợi điều tra rõ hoàn toàn hướng đi của Diệp Vô Truy rồi báo cáo, nhất định có thể nhận được nhiều phần thưởng hơn. Mày ngẫm lại xem, đường đường là vương phủ vì sao phải điều tra tung tích của một người giang hồ. Khẳng định có bên trong có nội tình!”

“Lão đại anh minh!”

“Lão đại uy vũ!”

Nghe đám thủ hạ mô bái, Diêu Tam Hỉ đắc ý dào dạt vẫy vẫy tay. “Được rồi, tiếp tục theo hắn! Trước không vội báo cáo tung tích với Kha vương phủ!”

“Vâng!”

Trong ý nghĩ đầy tự mãn đó của Diêu Tam Hỉ, chính là quyết định này không lâu sau lại cứu hắn một mạng.

Mua một ít trang bị bôn ba đường dài cần dùng, Diệp Vô Truy liền định ra khỏi thành. Bất quá cậu sẽ không chọn quang minh chính đại đi ra từ cửa thành, dù sao nói thế nào bọn họ hiện nay cũng đã bị Kha vương phủ giám thị. Cho dù chủ lực của Kha vương phủ phần lớn đã xuất phát đi Tây Vực, cũng không dám đảm bảo bọn họ lưu lại nhân thủ trong thành.

Cho nên biện pháp an toàn nhất, chính là lặng lẽ rời khỏi. Về phần mấy người chơi theo dõi phía sau kia, Diệp Vô Truy cũng không cho rằng bọn họ là uy hϊếp.

Cửa thành tây ở tại khu dân nghèo cư trú, tất nhiên vắng vẻ tiêu điều hơn mấy chỗ khác trong thành không ít, ngay cả thủ vệ canh cổng thành cũng buông lỏng không ít.

Mấy cửa thành khác, thành lâu ra đều có binh sĩ cầm cung tên, mà bên này thành lâu trống trơn trơ trọi đứng lặng tại chỗ, tốp binh sĩ cầm cung không biết đi nơi nào rồi.

Buổi trưa canh ba mỗi ngày, binh sĩ cầm cung ở thành lâu cửa thành tây sẽ tự ý rời khỏi cương vị công tác canh giữ một vài phút, đến tụ họp với vợ đưa cơm tới một hồi.

Đây chính là một trong tin tức thủ hạ của Ly Hỏa thám thính được gần đây, vừa lúc bị Diệp Vô Truy lợi dụng.

Diệp Vô Truy cũng bởi vậy có thể tìm ra cơ hội rời khỏi Mẫn Châu, mà những người khác khinh công trác việt tất nhiên là không cần cậu quan tâm. Để nắm chặt thời gian vài phút này, Diệp Vô Truy còn đặc biệt đi dạo trên đường, chính là vì đợi thời cơ.

Mà lúc này, đi tới thành tây, quả nhiên không gặp thủ vệ cầm cung.

Khóe miệng câu ra một mạt mỉm cười, Diệp Vô Truy ngưng tụ khí tức, phi thân nhảy lên một gốc cây dưới tường thành, dưới chân lại điểm nhẹ một cái, người đã nhảy lên cao, vượt ra khỏi tường thành cao. Ở trên không xoay người một cái, liền dễ dàng bay vọt qua trên tường thành.

Bởi vì chọn nơi hẻo lánh, hơn nữa thành lâu cũng không có thủ binh khác, hành động Diệp Vô Truy rõ ràng vượt tường ra, dĩ nhiên không gây ra một tia động tĩnh

—— ngoại trừ mấy người Diêu Tam Hỉ vẫn theo phía sau cậu!

Làm một người duy nhất chính mắt trông thấy Diệp Vô Truy tiêu sái phi thân vượt tường thành, một tiểu đệ mục trừng khẩu ngốc nói.

“Lão, lão đại, hắn ra khỏi thành rồi, chúng ta còn đuổi theo không?”

“Đuổi! Sao không đuổi!” Diêu Tam Hỉ đầu tiên là cả kinh, lập tức vui vẻ lại. “Diệp Vô Truy này cố ý vượt tường mà qua, trong lòng khẳng định có quỷ! Chúng ta theo sau xem đến tột cùng hắn muốn làm gì!”

Mà Diệp Vô Truy rời khỏi Mẫn Châu, trong lòng như trừ đi một đạo gông xiềng, ngay cả cước bộ cũng mềm mại đi rất nhiều. Theo mấy người Diêu Tam Hỉ phía sau theo dõi mà nói, chỉ cảm thành hành vi của cậu càng lợi hại mà thôi.

Mắt thấy đi theo từ từ rời khỏi phạm vi thế lực của Mẫn Châu, xung quanh một mảnh hoang dã, có người không khỏi trở nên lo lắng.

“Lão đại, xem ra hắn càng chạy càng xa, trong mười dặm lân cận chúng ta không thấy người nào rồi.” Có thủ hạ run rẩy nói. “Có thể hay không… có thể hay không…”

“Gì! Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng!” Diêu Tam Hỉ không kiên nhẫn.

“Có thể là hắn cố ý hay không! Muốn dẫn chúng ta đến nơi hẻo lánh này!” Rốt cục có người nói ra nghi hoặc trong lòng.

Ngực Diêu Tam Hỉ cũng run lên, theo Diệp Vô Truy càng đi càng vắng vẻ, loại ý nghĩ này cũng không phải hắn không nghĩ tới. Nhưng mà cho dù thế nào, hắn hiện tại sẽ không thừa nhận. “Nói cái gì thế! Nếu như người này phát hiện chúng ta sớm rồi, vì sao còn phải chờ tới bây giờ, không sớm đem chúng ta bỏ rơi đi!” Bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, Diêu Tam Hỉ lộ vẻ kinh dị lắc đầu. “Không, không có khả năng! Trừ phi, trừ phi hắn muốn

——”

“Đem các người một lưới bắt hết!”

Một thanh âm từ chỗ gần đó truyền đến, phảng phất như đến từ địa ngục.

Diêu Tam Hỉ nhìn ba thủ hạ đối diện đều lộ vẻ mặt kinh khủng nhìn phía sau mình, không khỏi sợ sệt, chậm rãi xoay người qua.

Chỉ thấy một hắc y nam, một kiếm sĩ lam y, còn có một công tử cầm quạt, đang cười có lẽ lạnh lùng có lẽ hài hước nhìn sang. Mà cách hắn gần nhất, là một cây đao, một thanh đao hầu như không có bất luận quang mang nào lại có vẻ sắc bén không gì sánh được.

Nắm chuôi đao này, chính là người một phút đồng hồ trước bọn họ đang theo dõi, Diệp Vô Truy.

Diệp Vô Truy cầm đao trong tay, giống như một vị diêm vương mặt lạnh, không mang theo một tia cảm tình nhân gian. Đem lưỡi đao kề sát cổ người đầu sỏ theo dõi, Diệp Vô Truy lạnh lùng nói.

“Ai ra lệnh các người theo dõi tôi, nói đúng sự thật!”

Sát ý sắc nhọn kia hầu như có thể chặt đứt sắt lạnh, khiến Diêu Tam Hỉ cả kinh động cũng không dám động, chỉ có thể mặc cho mồ hôi ướt đẫm phía sau lưng. Nhìn ba người khác đều tự đứng tốt, không động thanh sắc bao vây mình cùng đồng bọn, Diêu Tam Hỉ biết, hôm nay mình đây là chết rồi! (đoạn cuối này mình chả rõ nữa)

Nửa tiếng đồng hồ sau, một nhóm người sắc mặt trắng bệch từ đường nhỏ hoang vu thoát ra, mỗi người vận dụng mười phần khinh công lao trên đường, như phía sau có ma quỷ kinh khủng không gì sánh được đuổi theo, một đường vội vã chạy trốn về phía thành Mẫn Châu.

“Cứ thả bọn họ như thế?” Tay cầm thiết phiến, Hảo Mộng Vô Hoa không phải rất hài lòng nói. Trải qua một phen khảo vấn, tổng bộ đầu Lục Phiến môn tự mình xuất thủ, đám người theo dõi này không thể không thẳng thắn nói ra mục đích cùng lai lịch của bọn họ. Diệp Vô Truy đem nhiệm vụ bọn họ nhận được từ Kha vương phủ, cùng với một loạt động thái kỳ lạ lý giải nhất thanh nhị sở.

Sau khi nghe được đám người này còn chưa kịp báo cáo hành tung của bọn họ với Kha vương phủ, Ly Hỏa chỉ suy tư chốc lát, liền đưa ra chủ ý thả đám người này đi.

Lúc này thấy Hảo Mộng Vô Hoa bất mãn, Ly Hỏa không có ý tốt cười cười, nói. “Thả bọn họ trở lại, đối với chúng ta cũng có chỗ hữu dụng.”

“Có ý gì?” Hảo Mộng Vô Hoa không giải thích được.

“Trong đó tự có thâm ý, đáng tiếc.” Liếc nhìn Hảo Mộng Vô Hoa, Ly Hỏa nhẹ nhàng đong đưa tay. “Có vài người chỉ số thông minh vô pháp để ý tới tầng dụng ý này, tôi cũng không có biện pháp.”

“Tôi kháo, tiểu tử cậu ——!” Hảo Mộng Vô Hoa tức giận đến nghiến răng, định tiến lên động thủ động cước với Ly Hỏa. Đi chưa được mấy bước, lại bị Thương kéo.

“Ầm ĩ cái gì? Lên đường nhanh lên.”

Dưới cường quyền áp bách của quỷ súc sư huynh, Hảo Mộng Vô Hoa không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống.

Một bên, Diệp Vô Truy nhìn mấy người, đột nhiên lên tiếng. “Chuyện này hôm nay, sợ rằng không chỉ có liên quan đến Kha vương phủ.”

Mọi người chăm chú nhìn cậu, Ly Hỏa hỏi. “Lại có đầu mối khác?”

Diệp Vô Truy nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi nói ra một cái tên.

“Tín Thiên Các.”