Một đôi bàn tay to đánh tới, mắt thấy gần bắt được vai Diệp Vô Truy.
Nhưng mà trước một khắc bàn tay gần chạm vào vai cậu, Diệp Vô Truy dưới chân dùng lực, thân thủ nhanh nhạy tránh được chiêu đánh bất ngờ kia.
“A?” Người đến hơi kinh ngạc, một kích không đắc thủ, cũng không truy kích nữa mà ngừng tay lại.
“Mấy ngày nay trốn đi đâu? Học thân pháp này trái lại không tầm thường.”
Diệp Vô Truy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc đã từng nhìn qua vô số lần, đang lộ vẻ tươi cười khiến người ta nghiến răng. Cậu hết sức không ngờ, mình vốn muốn tìm người này, mà mình vừa mới ra khỏi rừng đã chủ động xuất hiện trước mặt mình.
“Làm sao cậu tìm được nơi này?”
Người đến cười thần bí. “Làm một trong vô số người quan tâm tới hành tung của cậu gần đây, tớ chỉ là tương đối hiểu cậu, hơn nữa một vận may mà thôi.” Nói, đi đến một bước dùng tay phải khoác lên vai Diệp Vô Truy. “Đi, tìm một chỗ nói chuyện.”
Gian ghế lô bên trong quán trà, Diệp Vô Truy dù bận vẫn ung dung bưng một chén trà sau thu, mà ngồi đối diện hắn. Chính là người chơi thứ hai cậu gặp trong trò chơi, cũng là bạn tốt của cậu trong hiện thực
—— Hảo Mộng Vô Hoa.
“Một tháng đều không liên lạc được với cậu, trên bảng thứ hạng vẫn hiện tên của cậu. Tớ đã nghĩ, tiểu tử cậu nhất định là vận khí tốt, trốn trong rừng núi nào tu luyện đi.” Hảo Mộng Vô Hoa rót một chén rượu, nhìn người đối diện. “Không nghĩ tới lại là Danh Đao.”
Nghe hắn nhắc tới tên của sư phụ, Diệp Vô Truy âm thầm hạ mi. “Cậu còn chưa nói, sao biết tớ ở chỗ này.”
“Cái này nha.” Hé miệng cười cười, dáng cười khiểu khích Diệp Vô Truy thập phần quen thuộc xuất hiện trên mặt hắn, Hảo Mộng Vô Hoa nói. “Trong trò chơi một năm, tớ chuyển khắp các danh sơn ẩn lâm, mà thẳng đến hôm qua mới thật sự xác định được vị trí của cậu. Xem qua bảng thứ hạng chưa?”
“Mới vừa xem qua.”
Nghĩ đến vị trí thứ chín kia, tâm tình Diệp Vô Truy không được tốt lắm.
“Như vậy, bảng vũ khí cũng xem qua đi.” Hảo Mộng Vô Hoa giảo hoạt cười, ngón tay chỉ thanh đao vẫn luôn cột trên lưng Diệp Vô Truy. “Chính là nó đi, ‘Đao’ vũ khí đệ nhất bảng.”
Thấy cậu không đáp lại xem như là ngầm thừa nhận, Hảo Mộng Vô Hoa không thèm để ý tiếp tục nói. “Khuyên cậu giám sát chặt chẽ ‘Đao’ này của cậu, gần đây không ít người bắt đầu chú ý đến nó.”
Diệp Vô Truy nhíu mày. “Bởi vì bảng vũ khí?”
“Chính là vì bảng vũ khí.”
Một chén rượu lót bụng, Hảo Mộng Vô Hoa nhìn bạn tốt. “Bảng thực lực chỉ tính thực lực của người chơi, thế nhưng bảng vũ khí lại gắn bó với nhân vật trò chơi cùng nhau thống kê vào. Cậu biết vì sao một năm nay cũng không có người chơi nào từng ở trên bảng binh khí không? Không phải vì người chơi quá yếu, mà là bởi vì thực lực nhân vật trong trò chơi quá mạnh mẽ!” Nói đến đây, hắn nhớ tới cái gì đó, thở dài.
“Dù sao trò chơi mới mở không bao lâu, người chơi cùng các môn phái thực lực kém quá lớn. Đặc biệt thần binh lợi khí xuất sắc không phải chúng ta có khả năng nhận được, muốn khiêu chiến thực lực nghịch thiên trò chơi cướp đoạt binh khí của người khác, đây không thể nghi ngờ là dê vào miệng hổ. Thế nhưng
——” Hắn nhìn Diệp Vô Truy, ngữ khí khó lường. “Hiện tại cũng không giống, ai cũng biết thiên hạ đệ cửu Diệp Vô Truy là chủ nhân của ‘Đao’ đứng đầu bảng vũ khí, như vậy, cậu nói xem, người muốn đánh chủ ý lên cậu có bao nhiêu?”
Dù sao cướp giật binh khí của NPC bây giờ xem ra là chuyện không có khả năng. Thế nhưng Diệp Vô Truy cũng là một người chơi, nếu muốn cướp đoạt binh khí từ cậu đơn giản hơn. Đừng nói cậu chỉ đứng thứ chín bảng thực lực, cho dù là thiên hạ đệ nhất, người đánh chủ ý lên cậu cũng sẽ không ít.
Nên may mắn chính là, trước đây cậu chưa bao giờ từng giao lưu với những người khác trong trò chơi, những người có chủ ý gây rối cũng không rõ ràng lắm dáng vẻ của cậu. Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Vô Truy vẫn còn an toàn.
Thế nhưng một thời gian sau, người biết cậu là Diệp Vô Truy càng ngày càng nhiều, nguy hiểm cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Phiền phức, mình ghét nhất phiền phức.
Diệp Vô Truy không khỏi nghĩ, lúc sư phụ đem “Đao” giao cho mình, cũng từng nghĩ tới việc này. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, người không có thực lực mà có bảo vật chỉ biết mang đến tai hại.
Danh Đao không chút do dự liền đem “Đao” giao cho Diệp Vô Truy, có phải hay không còn giữ một tia thí luyện ý tứ của cậu?
Nhìn cậu cau mày không biết đang nghĩ ngợi cái gì, Hảo Mộng Vô Hoa lắc đầu, lại nói. “Mà giống như tớ, đoán rằng cậu là Danh Đao truyền thụ, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng phỏng chừng cũng không ít.”
Diệp Vô Truy giương mắt nhìn về phía hắn, đối diện là bạn tốt không đứng đắn đang lộ vẻ tươi cười có chút hả hê. “Phải ngăn chặn các đại môn phái cùng thế gia trấn phái, đoạt vũ khí thiên hạ tạo hóa, tớ chỉ nghĩ tới điều, đó chính là hai mươi năm trước khi Danh Đao huyết nhiễm giang hồ sử dụng thanh đao này. Thật khéo, đồng dạng là đao, đồng dạng danh chấn thiên hạ, cậu nói, gần đây đột nhiên xuất hiện vũ khí ‘Đao’ trên bảng vũ khí cùng võ lâm truyền kỳ Danh Đao là quan hệ gì, Diệp Vô Truy cùng Danh Đao là quan hệ gì?”
“Cho nên cậu mới nghĩ đến chỗ này tìm tớ?”
Hảo Mộng Vô Hoa gật đầu. “Nơi này là nơi Danh Đao quy ẩn trong truyền thuyết, tớ muốn thử vận khí xem, có thể gặp được cậu hay không.”
Đầu bảng vũ khí là một cây đao, còn là một thanh thần binh lợi khí vô danh chi đao lực áp các đại môn phái. Diệp Vô Truy có nó, cùng Danh Đao hai mươi năm trước có thể có cái gì liên quan? Có thể nghĩ vậy cũng không khó, Hảo Mộng Vô Hoa có thể nghĩ vậy, những người khác cũng không nhất định không nghĩ ra.
Vừa nghĩ đến thời gian tới sẽ vô cùng phiền phức, Diệp Vô Truy không chịu được đau đầu. Cậu thả lỏng thân thể, ngữ khí không được tốt lắm mà hỏi thăm.
“Hiện tại cậu gặp tớ rồi, sau đó thì sao?”
“Cậu đây là cái khẩu khí gì? Tớ có ý tốt chạy ở xa tới như vậy, bây giờ lại đuổi tớ đi?” Hảo Mộng Vô Hoa căm giận.
“Cậu nghìn dặm xa xôi chạy tới, không chỉ là để làm trò sao. Đã như vậy, vì sao tớ phải cho cậu ở bên người xem náo nhiệt?” Diệp Vô Truy thiêu mi nhìn hắn.
Làm bạn tốt lớn lên từ nhỏ với nhau, bọn họ hầu như mò nhất thanh nhị sở tính tình của hai bên.
Hảo Mộng Vô Hoa sức lực lớn tìm tới xa như vậy, tình ý với Diệp Vô Truy chỉ xem như là một phần, nhưng nhiều hơn là sợ tịch mình muốn xem náo nhiệt của người khác mà thôi. Thật lâu trước đây vẫn như vậy, chỗ nào có chuyện khác thường, chỗ đó sẽ có bóng dáng của hắn.
Dùng lời của hắn mà nói, nhân sinh trên đời vốn là một chuyện nhàm chán, không vì bản thân tìm chuyện vui chẳng phải rất không giá trị. Bởi vậy, hắn luôn luôn tận sức tìm các loại chuyện thú vị làm vui cho bản thân.
Đối với Hảo Mộng Vô Hoa theo đuổi loại thế giới quan quỷ dị này, Diệp Vô Truy từ trước đến nay kính chi bất mẫn.
Bị nói trúng tâm, trên mặt Hảo Mộng Vô Hoa xẹt qua một tia xấu hổ, sau đó, lại phá bình phá suất đứng lên.
“Đúng vậy, tớ có tâm tư muốn xem náo nhiệt của cậu là không sai, cậu cũng không phải không biết tính tình của tớ. Nhưng cho dù thế nào, có tớ ở đây, tính an toàn của cậu cùng thanh đao cao hơn không ít, tớ nghĩ mình rất có thực lực.”
“Ý của cậu là tới không có thực lực bảo vệ mình?” Diệp Vô Truy nhướng mày, biểu tình không đổi nói.
Nhìn bộ dáng này của cậu, thầm nghĩ một tiếng không tốt, Hảo Mộng Vô Hoa liên tục cười làm lành. Hắn hiểu Diệp Vô Truy, thoạt nhìn không tranh với thế gian, kỳ thực lại sĩ diện nhất. Nếu mình bị định tội danh này, muốn theo cậu là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
“Không phải, không phải, tuyệt đối không phải! Tớ không phải nghĩ hai người cùng nhau, tính an toàn càng cao hơn chút… Ha ha… Ha ha.”
“Phải không?” Giơ chén lên chậm rãi uống một ngụm, Diệp Vô Truy đem biểu tình nôn nóng của Hảo Mộng Vô Hoa ném qua một bên không quan tâm, vẫn tự mình suy nghĩ gì đó.
Một lúc lâu, mới nói. “Vừa lúc tớ muốn đi Thiên Sơn một lần, trong lúc này, cậu có thể theo.”
Giấu diếm thanh sắc trong lòng hoan hô một tiếng, Hảo Mộng Vô Hoa âm thầm nắm tay may mắn.
Sau khi từ quán trà đi ra, hai người mua hai con ngựa, dùng thay đi bộ. Tiền đương nhiên là d Hảo Mộng Vô Hoa trả.
Thiên Sơn cách chỗ này rất xa, trong
《Nhất Mộng Giang Hồ
》cũng không có thiết lập truyền tống trận, qua lại giữa các thành phố lớn nhất định người chơi phải dựa vào chính mình. Giống nhau nếu đi một địa phương khoảng cách xa một chút, người chơi có thể lựa chọn phương tiện thay đi bộ.
Ngựa, trong một trò chơi võ hiệp là nguyên tố không thể thiếu, từ trước đến nay là thứ người chơi yêu thích nhất.
Cưỡi trên con ngựa đen, Diệp Vô Truy miễn cưỡng theo sát Hảo Mộng Vô Hoa phía trước. Lần đầu tiên cưỡi ngựa, cậu chỉ có thể tận lực làm mình không bị bỏ rơi.
Trong
《Nhất Mộng
》 tuy rằng đặt ra người chơi đều có khả năng cưỡi ngựa, nhưng điều khiển tốc độ ngựa cùng độ thuần thực cũng do người chơi cưỡi ngựa mà tăng thêm. Hoàn toàn là người mới cưỡi ngựa, tư thế của Diệp Vô Truy không khỏi có chút lúng túng.
Người đi phía trước buồn cười nói. “Thế nào, Danh Đao không dạy cậu tập cưỡi ngựa?”
Lời vô ích, trong rừng nào có đất trống cho cậu luyện tập cưỡi ngựa? Lườm hắn một cái, Diệp Vô Truy không để ý tới.
Hai người cứ như vậy một đường đi đến hướng Tây, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi trên đường. Hai ngày sau, vừa đến chân núi Thiên Sơn trấn Đồng Tường.
Khác với thị trấn khác, trấn nhỏ ở chân núi Thiên Sơn này, dường như có chút phồn hoa hơn. Diệp Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa vừa đến cổng trấn nhỏ, nhìn người đến người đi, tiếng động náo nhiệt xôn xao, đều không khỏi có chút sửng sốt.
“Đây không phải thôn trấn, Vương đô cũng không hơn như cái này.” Hảo Mộng Vô Hoa cảm khái.
Diệp Vô Truy nhìn đoàn người lui tới, thình lình hỏi. “Chú ý tới không?”
“A, rõ ràng như thế. Sao có thể không phát hiện được?” Hảo Mộng Vô Hoa cười đáp lại.
Hai người đều phát hiện một chút khác thường, người lui tới trấn này, phần lớn là người phối đao kiếm, nhìn từ khí chất đến hành vi, rõ ràng là nhân sĩ giang hồ. Nơi này đột nhiên xuất hiện người giang hồ tới, lại chiếm nhân số đông đúc trên tám chín thành.
Cho dù nơi này dưới chân núi Thiên Sơn một trong tám đại môn phái võ lâm, cũng không nên tụ tập nhiều người giang hồ như vậy.
Diệp Vô Truy ngẩng đầu, nhìn mây mù mơ hồ lộ ra một góc đỉnh núi.
Thiên Sơn này, chẳng lẽ có cái gì kỳ quái hay sao?