Tà dương chập tối, tại chân trời vẻ ra một đạo mờ nhạt.
Hai người một trước một sau đi tới, bóng nghiêng chiếu xuống kéo dài trong ánh hoàng hôn.
Diệp Vô Truy đi ở phía trước, luôn luôn chú ý hô hấp của mình. Chỉ sợ vạn nhất sai lầm, bị người phía sau nghe ra được điểm khác thường.
Ly Hỏa đi phía sau cậu vẫn đội mũ như cũ, dưới bóng đen không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Tận lực điều chỉnh hô hấp, Diệp Vô Truy cố gắng không cho mình lộ ra mệt mỏi. Hai người sau khi xuống xe đã ở trên sơn đạo này đi bộ được gần ba tiếng, nếu là bình thường Diệp Vô Truy chắc chắn không để chút lộ trình ấy vào mắt.
Thế nhưng bây giờ khác, nội lực cậu bị hao tổn, chỉ có một ngày thì không đáng kể, nhưng phải chờ đến mười ngày mới có thể khôi phục. Ba tiếng đi trên đường núi gồ ghề này đối với cậu mà nói, đã tiêu hao rất nhiều thể lực.
Diệp Vô Truy lúc này may mắn, trong
《Nhất Mộng Giang Hồ》 còn chưa có cái loại công pháp biếи ŧɦái nghe tiếng thở. Bằng không, một khi bị Ly Hỏa nhìn thấu lúc này cậu không chịu được một kích, như vậy sắp nghênh đón cậu chính là một con sói đói cướp đoạt không chút lưu tình.
Hai người tiếp tục yên lặng không tiếng động đi tới, Diệp Vô Truy không ngu ngốc mà hỏi vì sao Ly Hỏa phải đi theo sau cậu, Ly Hỏa cũng không đánh vỡ phần trầm mặc này.
Chỉ là đi sau tên nam tử cao gầy này, lúc quan sát cảnh núi, thường thường đem ánh mắt chuyển đến bóng lưng của người phía trước. Ánh mắt kia, biến hóa khó lường.
Ở trong đống núi tiến lên chẳng bao lâu, đột nhiên, Diệp Vô Truy đi phía trước đột ngột dừng lại cước bộ. Một tia ánh dương quang xuyên qua rừng cây rậm rạp chiếu vào, rơi vào trên thân hai người.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Ly Hỏa bị quang mang làm cho đau mắt. Đợi sau khi hắn thích ứng được tia sáng, đầu tiên đập vào tầm mắt, là bóng lưng dứt khoát đắm chìm trong ánh dương quang màu vàng.
Trong không khí tinh thuần giống như muốn mọc cánh thành tiên ở đây, Ly Hỏa trong nháy mắt vì đạo thân ảnh kia mà mê hoặc. Lập tức, hắn chú ý tới nơi phát ra những quang mang chói mắt này.
Hỏa ra, ở giữa núi rùng sâu này, lại ẩn dấu một hồ nước thật lớn.
Mặt hồ dao động, đem ánh dương quan phản xạ ra bốn phía trong rừng. Hồ nước sâu không thấy đáy, tựa như ẩn chứa thần bí cùng an bình khiến người ta hít thở không thông. Ở đây có một tòa thành lớn trên mặt hồ, có một toàn mộc bảo kiến trúc ở trên nó.
Trúc vũ tiêu hiên, thanh bước sóng đình, tiểu lâu thoắt ẩn thoắt hiện trong đó, vì nó tăng vô hạn ý nhị.
Người đời dù thế nào cũng không nghĩ ra, nơi nhìn thanh nhã như vậy, dĩ nhiên là một trong thập đại tuyệt cảnh giang hồ
—— Tàng Kiếm sơn trang.
Diệp Vô Truy chỉ dừng lại một chút, lập tức không quay lại nhìn tuyệt cảnh trong hồ mà đi.
Dừng lại tại chỗ, Ly Hỏa không đuổi theo.
Thập đại tuyệt cảnh của giang hồ, là có tiếng có đi không về. Nếu là người lòng mang ác ý xông vào, có thể an toàn chạy ra đếm được trên đầu ngón tay.
Trong đó, Tàng Kiếm sơn trang nổi tiếng thần bí, mà Thiếu Lâm tự, lại giống như trở thành một loại tượng trưng của võ lâm.
Công chính, vô tư, bác ái chúng sinh.
“Phi, phi.” Phun bánh bao khô khốc vô vị trong miệng ra, nam tử trẻ tuổi phe phẩy cây quạt thấp giọng nói: “Ai nói Thiếu Lâm tự bác ái ta liền nổi nóng với hắn!”
Liên tục hai ngày đều bị bỏ rơi ở chỗ này ăn bánh bao, trong miệng hắn đều nhạt nhẽo.
Nam tử trẻ tuổi vặn vặn cái cổ bởi vì giữ nguyên một tư thế lâu mà đau nhức, nhìn thiện phòng trừ mình ra không có một bóng người. Thật sâu, thật sâu thở dài một hơi: “Lúc trước là người nào ngu ngốc để mình tiếp nhận được nhiệm vụ Thiếu Lâm bên này! Mình đi…”
Suy nghĩ nửa ngày, có vẻ nhớ tới là mình chủ động xin đi gϊếŧ giặc muốn tới Thiếu Lâm tự, nam tử trẻ tuổi nhất thời yên lặng, phẫn nỗ không ra tiếng.
“Két két.” Tiếng cửa gỗ bị đẩy ra vang lên, một tiểu sa di bảy tám tuổi đáng yêu đi tới.
Tiểu sa di đầu tiên là hướng nam tử làm vái chào, mới nói: “Thí chủ, phương trượng đang chờ ở tâm thất, để ngài đợi lâu.”
Xú hòa thượng kia cuối cùng cũng chịu gặp mặt! Trong lòng âm thầm oán giận một tiếng, nam tử trẻ tuổi từ trên bàn trà đứng dậy. Đồng thời, cất cây quạt trong tay vào túi.
Thiếu Lâm tự mặc dù không tính là vô cùng lớn, đi tới tâm thất chỗ phương trượng kia cũng chỉ năm phút.
Đem hắn đưa đến trước tâm thất, tiểu sa di thi lễ xong liền lui ra. Nam tử trẻ tuổi bị lưu lại đứng một mình trước cửa, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng nói chuyện làm hắn sửng sốt.
“Hành Tri phương trượng, chuyện lần này cảm ơn mọi người tương trợ.” Bên trong truyền đến một giọng nam bình tĩnh.
Đáp lại hắn, là tiếng cười thản nhiên của một lão nhân: “Lão nạp chỉ tẫn một phần lực mà thôi, Thương thí chủ đa lễ.”
Trong nháy mắt nghe được tiếng hai người nói chuyện, nam tử trẻ tuổi trước cửa tóc gáy đều dựng thẳng lên. Hắn khẽ lén lút, tận lực không phát ra một chút âm thanh mà lui về phía sau.
Vậy mà, một chân mới bước ra sau một bước, thanh âm bên trong liền vang lên.
“Cậu còn muốn trốn đi đâu?” Giọng nam bình tĩnh lần thứ hai vang lên, bất quá lúc này đây, tựa hồ ẩn dấu một tầng châm chọc: “Không nên để tôi mất mặt, đi vào nhanh một chút.”
Nghe được thanh âm răn dạy quen thuộc kia, người trước cửa chuẩn bị chuồn đi vai đều rũ xuống. Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, nổi lên đủ dũng khí, hắn rốt cục cắn chặt răng đẩy cửa vào.
Chỉ thấy bên trong cánh cửa có hai người ngồi, một lão nhân bạch mi đầu bóng lưỡng. Người còn lại hắn vô cùng quen thuộc, là hắn nghìn trốn vạn trốn cũng muốn tách khỏi người nọ.
Biểu tình châm chọc quen thuộc trước sau như một kia, chỉ nghe hắn nói: “Đệ nhị mộng, lần này xem cậu trốn đến chỗ nào!”
Trong nháy mắt, Hảo Mộng Vô Hoa cảm thấy một cỗ ức chế hàn ý không ngừng từ phía sau mọc lên.
Người nọ nhìn hắn hồi lâu, nhíu mày: “Sao? Ở bên ngoài đã lâu như vậy, ngay cả người cũng không nhận ra?”
Tôi ước gì cả đời đều chưa gặp qua anh! Trong lòng oán giận như vậy, Hảo Mộng Vô Hoa vẫn thành thành thật thật chào hỏi: “Đã lâu không gặp, sư huynh… Ách, lão đại.”
Thương nhìn người trước mắt này, nhìn vẻ đứng ngồi không yên của hắn, nói còn không nhìn thẳng vào hai mắt mình, mơ hồ lại muốn tức giận. Thế nhưng suy nghĩ một chút lại nhẫn nại xuống, dù sao ở bên ngoài, vẫn không nên bị người chê cười.
“Đến bên này.”
Hắn ra lệnh một tiếng, Hảo Mộng Vô Hoa tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn trái lại nghe lệnh đi qua.
Quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, chú ý tới hai tay trống trơn của Hảo Mộng Vô Hoa, Thương thiêu mi hỏi: “Vũ khí của cậu đâu?”
Trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng mà nghênh đón cặp mắt lợi hại kia, Hảo Mộng Vô Hoa do dự mà đem chiết phiến từ trong y phục lấy ra.
Thương vừa nhìn liền nhăn mày: “Chính là cái quạt này? Xích đâu?”
Cái Phá Xích sớm đã bị tôi đánh mắt, ai xuất môn ở bên ngoài còn mang theo cái đồ chơi kia! Trong lòng oán thầm, Hảo Mộng Vô Hoa ngoài miệng lại nói: “Xích tử trên đường đã đánh mất, tôi chỉ có thể tìm cái quạt này thay thế làm vũ khí.”
“Thế nhưng tôi nhớ kỹ thiết xích môn nội phát cho mỗi người đều được hệ thống buộc định, trừ phi người chơi cố ý, bằng không không thể vứt bỏ, chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?”
“Không, không, là tôi nhớ lầm. Xích tử tôi nhét vào môn nội, không mang trên người.” Hảo Mộng Vô Hoa vội vã đổi giọng.
“Thân là môn nhân Lục Phiến, hành tẩu giang hồ lại không mang theo vũ khí của mình. Hảo Mộng Vô Hoa, cũng khó trách cậu chỉ có thể muôn đời đứng trên vị trí đệ nhị.” Thương cười nhạo nói: “Nếu bị những người khác biết, Lục Phiến môn chúng ta để mặt mũi ở đâu?”
“Sư huynh…, không, lão đại.” Nhìn vị tổng bộ đầu Lục Phiến môn trước mắt, nội tâm Hảo Mộng Vô Hoa vừa thương xót vừa phẫn nộ: “Nếu như ngài thực sự không quen nhìn cái danh thứ này của tôi, bản thân tháo thiết lập ẩn dấu leo lên bảng thực lực là được, muôn đời lão nhị cũng không phải do tôi nguyện ý.”
Huống chi trước đây ở trong trò chơi khác, cho tới giờ chỉ có Hảo Mộng Vô Hoa hắn nhìn xuống người khác, chưa đến phiên người khác nhìn xuống hắn. Chỉ trách trong
《Nhất Mộng Giang Hồ》 lại xuất hiện một tên biếи ŧɦái Ly Hỏa như thế.
“Trò cười! Nếu không phải tổng bộ đầu Lục Phiến môn không thể can thiệp chuyện trong giang hồ, không tham dự bất kỳ bảng gì. Tôi sẽ phái cậu đi ra ngoài mất mặt!?” Tuấn dung ẩn lộ khinh thường, Thương nhìn hắn, lại nói: “Chuyện khác tôi tạm thời không đi quản, cậu lần này một mình rời doanh, phía trên phân phó tôi phải đem cậu trở lại huấn luyện.”
Môn nhân Lục Phiến, không có nhiệm vụ không được một mình rời doanh. Đây là quy củ sắt đá, chưa bao giờ thay đổi vì bất luận người nào. Mà lần này Hảo Mộng Vô Hoa xuất môn, lại truyền từ trong môn nội ra, có thể kéo dài đến bây giờ mới bị bắt lại, không thể không nói hắn may mắn.
Thế nhưng vừa nghĩ đến lại phải trở về chỗ buồn chết người không đền mạng kia, trong lòng Hảo Mộng Vô Hoa hậm hực không gì sánh được. Đối với người yêu thích nào nhiệt như hắn mà nói, quy củ nghiêm ngặt của Lục Phiến môn quả thực như địa vực.
Mà vị trước mắt này là sư huynh của hắn, đồng thời cũng là người lãnh đạo hắn trực tiếp Thương, ở góc nhìn của Hảo Mộng Hoa, đây còn hơn ma vương trong địa vực. Chuyên môn bắt nạt nhân dân thiện lương là hắn.
Nghĩ một chút, Hảo Mộng Vô Hoa không khỏi ai oán đem ánh mắt hướng đến phương trượng Thiếu Lâm vẫn ngồi ở đây. Nếu không phải lão hòa thượng này báo tin, sao mình có thể nhanh như vậy đã bị bắt? Tôi còn nói hay ngày này đem tôi gạt ở chỗ này để làm gì, hóa ra là len lén mật báo!
Hành Tri phương trượng chống lại ánh mắt của Hảo Mộng Vô Hoa, rất hữu hảo cười cười, một bộ ngã phật từ bi, dáng vẻ cao tăng đắc đạo đạo pháp cao thâm. Nếu như không phải trong mắt ông chợt lóe lên tia giảo hoạt rồi biến mất, Hảo Mộng Vô Hoa cũng thiếu chút nữa bị lừa.
Lão ngốc lư ghi thù này! Không phải lúc đến uống hết trà ngon của ông sao, có cần phải thừa cơ báo thù không? Thực sự là hòa thượng báo thù, mười năm cũng không chậm.
Oán giận lại oán giận, kế tiệp vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, lập tức Hảo Mộng Vô Hoa chỉ có thể nói: “Sư huynh, chờ tôi đem đem đồ gì đó trên người giao cho phương trượng, rồi trở lại với anh.” Vừa nghĩ đến số phận cá chậu chim l*иg sau này của mình, Hảo Mộng Vô Hoa bi thương không gì sánh được. Đồng thời, hắn nhớ tới hai người khác ở phía chân trời xa xa.
Chẳng biết hai người kia giao nhiệm vụ đưa Niết Khánh đan chưa, tiến hành thế nào?
Lưu Lạc mê lạc đường trước không nhắc tới, Diệp Vô Truy lúc này, cũng vừa mới bước trên hành lang trong hồ.
Cách đó không xa, đại môn Tàng Kiếm sơn trang nguy nga đứng thẳng. Sau đó trong núi rừng, đã không thấy hình bóng Ly Hỏa.