Chương 59: Phân đội đoạt tiền (trung)

Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.

“Ám Hắc Đại Công!”

Vô Song quay lại, nghiến răng nhìn Ám Hắc Đại Công. Đúng là giữa đường đυ.ng phải Trình Giảo Kim, thất bại trong gang tấc. Gia Cát Động Minh nhanh tay lẹ mắt xoay qua giải quyết nốt mấy em mèo đeo nơ bị lãng quên nãy giờ.

Ám Hắc Đại Công chìa tay ra, chú sóc con con nhảy vào lòng bàn tay, thoăn thoắt bò lên vai rồi dùng chiếc đuôi con con cọ vào mặt anh. Anh lấy một quả thông ra cho nó. Sóc nhỏ ôm vào lòng gặm lấy gặm để.

“Đại Công.” Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống hớn hở rời khỏi vòng vây, chạy qua chào hỏi. Dù sao tiền đã về tay, đánh làm gì nữa cho mệt.

Vô Song cố gắng đè nén xúc động muốn nhào lên chém chết hết lũ trước mặt – Bởi vì xác suất thành công quá thấp. Anh ta bấm bụng cùng Gia Cát Động Minh lùi đến gần đội ngũ của Tinh Nguyệt.

Ám Hắc Đại Công mỉm cười chào hỏi: “Đúng lúc thế?”

Nghĩ đến thành quả lao động nửa ngày cứ thế mà nhẹ nhàng lọt vào túi người khác, Vô Song kích động muốn chửi ầm lên nhưng chợt nhớ lại bản thân cũng là quân chi viện phe mình kéo tới, không khác đối phương là bao, chẳng qua đối phương tài giỏi hơn nên chỉ đành ngậm ngùi nuốt cục tức xuống bụng.

“Đi thôi.” Gia Cát Động Minh nhặt đồ mèo đeo nơ nhả ra, lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Ừ.” Vô Song quay đầu liếc Quan Miên một cái.

Không còn mèo, Quan Miên lại khôi phục sự tự tin và dáng vẻ thong dong vốn có. Cậu ung dung bước tới điểm truyền tống vừa xuất hiện để ra ngoài.

“Sáu rưỡi gặp ở chỗ cũ.” Ám Hắc Đại Công đột nhiên thốt lên.

Ánh mắt tất cả những người có mắt đồng loạt tập trung trên mặt anh rồi nhanh chóng dời đi.

Vô Song cùng Gia Cát Động Minh nhìn Quan Miên.

Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống nhìn nhau.

Những người còn lại không biết nhìn ai đành nhìn chung quanh như muốn tìm kiếm mục tiêu khả nghi.

Ám Hắc Đại Công lại bổ sung, “Đương nhiên, đằng ấy không tới cũng được.”

Vô Song và Gia Cát Động Minh đen mặt. Không tới cũng được? Hẹn hò kiểu gì thế này?

Nhưng Quan Miên đã có một lần kinh nghiệm, thừa biết câu này có nghĩa nếu cậu đi thì anh sẽ tới tìm cậu.

Qua trận truyền tống trở về tiểu trấn, sau khi tạm biệt lũ Bình Bịch Yêu Meo Meo, Vô Song quay sang hỏi Quan Miên: “Cậu cùng Đại Công quen nhau ngoài đời à?”

Quan Miên lắc đầu nói: “Không quen.”

Vô Song cau mày. Nếu bảo hai người bọn họ quen nhau ngoài đời thì mối quan hệ này vô cùng dễ giải thích, nhưng giả sử không quen thì lạ quá rồi. Với địa vị của Ám Hắc Đại Công trong game, anh không giống loại cô đơn không tìm được ai làm bạn, vậy vì sao cứ mãi đeo bám người của công hội đối đầu?

Xích Đu Đung Đưa mỉm cười nói: “Biết đâu cũng là duyên phận đấy.”

Vô Song hoài nghi hỏi: “Đừng nói cậu ăn máng khác nha?”

Ăn máng khác trong game là chuyện thường ngày ở huyện, đương nhiên trong hiện thực cũng có không ít người trung thành với một công việc suốt cả cuộc đời. Nhưng Quan Miên hiện tại là nhân vật vô cùng quan trọng của Công hội Tinh Nguyệt, nắm trong tay đại quyền kinh tế, nhỡ cậu thật sự nhảy sang ăn máng khác sẽ gây một ảnh hưởng nhất định cho công hội.

“Tôi có nhận lương.” Quan Miên bỗng dưng thốt lên một câu chả liên quan.

Vô Song: “Cho nên?”

Quan Miên nói: “Ngoại trừ ăn xén tiền lương, bằng không tôi chẳng tìm được lý do gì để ăn máng khác cả.”

Vô Song nói: “Nhỡ Đế Diệu trả lương cao hơn mời cậu qua thì sao?”

Quan Miên hỏi: “Cao cỡ nào?”

“Tôi bảo nhỡ!”

“Anh có khi nào tưởng tượng cảnh trời sập xuống sẽ ra sao không?” Vừa dứt lời, Quan Miên lập tức kéo bảng điều khiển ra đăng xuất không chút do dự.

Bọn Vô Song đã quen với tác phong đến giờ thì logout ăn cơm như bộ đội kỷ luật của Quan Miên, mạnh ai nấy gọi thú cưỡi bay về Baute.

Quan Miên ăn xong vào game thì đi thẳng tới Loca Scarlett.

Ám Hắc Đại Công đang dùng tay làm gối, ngả lưng vào vách núi ngủ gà ngủ gật.

Những đóa hoa dại con con trên vách núi in bóng lên gương mặt Ám Hắc Đại Công, khẽ khàng lay động theo gió khiến gương mặt anh chợt trở nên dịu dàng quá đỗi.

Tiếc thay Quan Miên rõ ràng chẳng có hứng thú ngắm cảnh ngắm hoa hay trai đẹp gì sất. Cậu ngồm xổm xuống, vỗ vỗ vào chân Ám Hắc Đại Công: “Có chuyện gì?”

Ám Hắc Đại Công lười nhác mở mắt, híp mắt quan sát cậu một lúc mới chịu lên tiếng: “Ồ, đột nhiên tôi phát hiện đằng ấy trông khá giống mèo.”

Chỉ một chữ gây sức sát thương cực lớn.

Quan Miên âm thầm hít vào một hơi rồi hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Ám Hắc Đại Công bỗng dưng ngồi thẳng người lên, “Có món quà muốn tặng đằng ấy.”

Quan Miên cau mày. Đừng nói là mèo nha? Cậu chẳng bảo đảm lúc nhìn thấy quà có tự động ra tay tấn công hay không đâu đấy.

Ám Hắc Đại Công lấy từ trong túi ra một chiếc bàn tính bằng gỗ.

Quan Miên nhíu mày hỏi: “Bàn tính?”

Ám Hắc Đại Công nói: “Chẳng phải đằng ấy lên làm nguyên lão tài vụ của Công hội Tinh Nguyệt rồi sao? Xem như là quà mừng đằng ấy thăng chức.”

Quan Miên nhận lấy, do dự không biết có nên cho anh hay với cậu mà nói, bàn tính ngoài tạo ra tiếng ồn thì chẳng còn công dụng nào khác.

Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy không biết dùng bàn tính à?”

“Ừ.” Thật sự không biết. Từ lúc phát hiện tính nhẩm đủ để giải quyết đa số vấn đề gặp phải, cậu cũng thôi học cách sử dụng các công cụ hỗ trợ.

Ám Hắc Đại Công thản nhiên nhún vai, “Vậy cứ giữ làm kỷ niệm đi. Có lẽ nó là bàn tính đầu tiên xuất hiện trong game đấy.”

Quan Miên vuốt ve những hạt châu trên bàn tính.

Lách cách.

Lần đầu tiên Quan Miên cảm thấy âm thanh bàn tính phát ra cũng không hẳn là tạp âm. Cậu nhét nó vào túi rồi nói: “Cảm ơn.”

Khóe miệng Ám Hắc Đại Công hơi nhoẻn lên, anh lại nằm xuống, dựa vào vách núi để tiếp tục giấc mộng bị cắt ngang ban nãy.

Sau vài ngày thi công, thôn trang của Tinh Nguyệt dần dần thành hình.

Khả năng làm việc của NPC rất năng suất, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc đã phân rõ bốn khu, tiệm tạp hóa đầu đường cũng bắt đầu đặt gạch.

Có điều tốc độ thi công luôn tỷ lệ thuận với tốc độ tiêu tiền. Mộng Đại Lục bây giờ đâu đâu cũng là đột ngũ giành tiền, cả Tinh Phi Ngân đang trong năm học cũng tranh thủ thời gian vào game kiếm tiền. May mà nguyên liệu xây thôn ngoài mua từ hệ thống còn có thể do người chơi cung cấp. Một số lượng lớn game thủ chuyên về nghề nghiệp sinh hoạt trước đây bị ghẻ lạnh thoắt cái trèo lên địa vị cao không với tới.

Quan Miên lợi dụng quan hệ cửa sau đưa Bản Chất Minh Mẫn vào Công hội Tinh Nguyệt, sau đó để anh ta dẫn dắt một tiểu đội đi thu thập đá phổ thông dùng để lót đường. Hằng ngày Quan Miên và kiến trúc sư trưởng kiêm tổng công trình sư Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc cùng nhau đốc thúc tiến độ thi công. Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc giám sát chất lượng. Quan Miên ghi lại nguyên vật liệu tiêu dùng cùng cách NPC làm việc, đồng thời nghĩ ra phương án tăng thu giảm chi.

Công trình xây thôn tiến hành trong sự hợp tác ăn ý của toàn công hội.

Công hội Đế Diệu so ra lại dưới một kèo. Phần lớn nhân lực của họ tập dồn hết vào việc thu dọn phế tích, vẫn chưa chính thức khởi công, tiến độ chậm nhất trong sáu công hội cùng nhận nhiệm vụ xây thành.

Thấy tiệm tạp hóa đã gần bước vào giai đoạn hoàn tất, Quan Miên bèn bắt tay vào tập trung thu thập hàng hóa cho tiệm. Vũ khí, áo giáp, thuốc thang, nguyên vật liệu, trứng thú cưỡi… Cái nào cũng không thể thiếu. Những món hàng này một phần là của hội viên đóng góp lấy điểm cống hiến bang hội, phần còn lại do Quan Miên đứng ra thu mua. Bởi hàng hóa hệ thống bán ra chẳng những đắt đỏ mà thuộc tính đều rập khuông nên Quan Miên thường phải đến các quầy hàng lâm thời trong tiểu trấn lân cận để nhập hàng. Giả sử không tìm được thì phải huy động các game thủ thiên về sinh hoạt chế tạo ra.

Đủ mọi loại vấn đề vặt vãnh linh tinh lang tang cứ hết chuyện này tới chuyện khác ập đến, thời gian đăng xuất mỗi ngày của Quan Miên từ chín rưỡi dần kéo hơn mười rưỡi.

Đây đã là cực hạn của cậu!

Mười giờ hai mươi.

Đang kéo bảng điều khiển chuẩn bị logout, Quan Miên lại nhìn thấy Bị Thịt Rỗng hối hả chạy tới, líu lưỡi thông báo: “Thôn của Công hội Hắc Diệu Thạch bị đánh lén!”

“Hả?” Ngón tay đặt trên bảng điều khiển của Quan Miên ngừng lại.

Bị Thịt Rỗng nói: “Có người đánh lén thôn của Hắc Diệu Thạch, thần điện và nhà cửa vừa xây xong của bọn họ bị phá tan nát.”

Quan Miên cau mày, “Mới vừa rồi?”

Bị Thịt Rỗng đáp: “Ừa.”

Hắc Diệu Thạch là công hội yếu nhất trong sáu nhà nhận nhiệm vụ xây thành lần này. Nghe đồn số hội viên thật sự của họ chỉ hơn hai trăm, bảy ngàn người còn lại đều do hội trưởng dùng các món hời khác nhau dụ về. Cũng bởi vậy mà sức đoàn kết của họ không mạnh cho lắm, xây thôn hình như đều nhờ hội trưởng bỏ tiền cá nhân ra trả.

Bị Thịt Rỗng nói: “Hèn quá. Anh bảo có khi nào mục tiêu tiếp theo sẽ là chúng ta không?”

Quan Miên bảo: “Khó nói lắm. Công hội còn mấy người thức suốt đêm?”

Bị Thịt Rỗng nói: “Giờ này thì hội cú đêm và hội trái giờ đều chạy đi luyện cấp hết rồi, làm gì còn ai ở lại trong thôn.”

Quan Miên cau mày hỏi: “Còn mấy nguyên lão ở lại?”

Bị Thịt Rỗng đáp: “Anh là quan chức cao nhất em tìm được bây giờ.”

Quan Miên giở sổ xem lại tình huống thu chi của công hội rồi dứt khoát phất tay bảo: “Đi thuê một đội NPC bảo vệ về đây.” So với nỗ lực gầy dựng thôn trang, số tiền chi ra để thuê NPC bảo vệ chỉ như giọt nước trong biển cả mà thôi.