Thành rực ánh lửa, cùng đánh hỏa thần.
Không ít game thủ cưỡi thú bay tới bay lui trong phạm vi vài chục mét quanh hỏa thần như muốn tìm cơ hội tấn công. Ở giữa vây đánh hỏa thần có khoảng mấy mươi người, tất cả đều là cao thủ của cao thủ trong Mộng Đại Lục nhưng ánh sáng trắng vẫn không ngừng lóe lên trên không.
Quan Miên tìm một nơi be bé ngồi xuống, thong thả dõi theo cuộc đấu càng lúc càng máu lửa trên trời.
Gần đó thỉnh thoảng có người chạy tới chạy lui.
“Xỉu! Bố mày chết mấy chục lần rồi. Trang bị rớt không còn một mảnh.”
“Ông thần này đâu cần gϊếŧ chết đâu ha? Đánh cho ổng chạy là thắng phải không?”
“Cả Lòng Son Chiếu Sử Xanh cũng chết mấy lần rồi đó!”
“Ám Hắc Đại Công và Phồn Tinh Hữu Độ cũng chết queo. Cao thủ trên bảng xếp hạng đều rớt cấp tất! Hay giờ tụi mình đi cày level trèo lên bảng ngồi đi?”
“…”
Quan Miên thấy hơi mệt, xem đồng hồ thì đã sắp tới giờ đi ngủ.
Phừng!
Đột nhiên trước mặt cậu đỏ rực một màu.
Một ngọn lửa hừng hực ập đến nuốt chửng toàn thành Vanrell!
Tất cả người chơi không ai may mắn trốn thoát.
Cung điện hồi sinh chật ních những người là người. Người chơi lần đâu cảm thấy hệ thống dường như hơi… Lag?
“Oh ***? Ngủm hết?”
Không biết ai gào to một câu như châm ngòi pháo, mọi người đồng loạt phá ra cười ha ha.
Lúc này hình như chẳng ai buồn để ý mình thuộc công hội nào, dù sao đều là người chơi cùng bị hệ thống xử lý một trận.
Người chơi lục tục rời đi.
Quan Miên dụi mắt, định bụng ra ngoài sẽ logout đi ngủ ngay, màu đỏ rát mắt ban nãy làm cậu vô cùng khó chịu, cả người cứ thấy bực bội. Cậu nhấn chọn hồi sinh ở Vanrell, phát hiện Vanrell phồn hoa ngày xưa nay đã hoàn toàn biến thành phế tích, không ít game thủ bên cạnh cũng ngẩn ra hệt cậu.
[Hệ thống] Trước khi chết hỏa thần đã phá hủy một nửa số thành thị trong Mộng Đại Lục, hoàng đế Ciro I của đế quốc Kanding thông cáo nhiệm vụ xây thành.
[Hệ thống] Hệ thống xây thành chính thức mở ra.
Quan Miên lập tức nhận được thư của Tinh Phi Ngân, thư chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Quay về.”
Ăn cơm của chùa phải quét lá đa. Thân là nguyên lão tài vụ, Quan Miên chẳng thể làm khác ngoài cố giữ cho mí mắt không sụp xuống và lê bước về Baute. Về tới nơi, Quan Miên phát hiện Baute giờ đây chẳng khá hơn Vanrell là bao, cũng đã trở thành một đống tàn tích. Giữa đống đổ nát hoang tàn có rất nhiều người nhưng Công hội Tinh Nguyệt đương nhiên là nhóm nổi nhất lớn nhất.
Quan Miên vừa qua đã thấy Phồn Tinh Hữu Độ đứng cùng Vô Song, hình như hai người đang thảo luận gì đó.
Bị Thịt Rỗng là người đầu tiên nhìn thấy Quan Miên, cậu ta vội vã nói: “Quản tiền tới rồi.”
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười: “Ráng kiên nhẫn thêm chút xíu, nói xong là có thể logout đi ngủ ngay.”
Bị Thịt Rỗng lắc đầu bảo: “Đồng hồ báo thức không hổ là đồng hồ báo thức.”
Quan Miên hỏi: “Tinh Phi Ngân đi nhận nhiệm vụ xây thành rồi sao?”
Bị Thịt Rỗng nhại lại giọng điệu của Quan Miên rồi bĩu môi nói: “Lẽ nào giờ phút này đây anh chẳng kích động chút nào ư? Nhiệm vụ xây thành đó nha, phải xây dựng thành phố đó! Bọn mình sắp có thành phố của riêng đó anh!”
Quan Miên nhìn cậu ta, từ tốn nói: “Ờ.”
Bị Thịt Rỗng cạn lời.
Phồn Tinh Hữu Độ cười khẽ, “Hiện tại nói mấy chuyện này vẫn hơi sớm quá.”
Vô Song nói: “Hội trưởng tiếp nhận nhiệm vụ chắc cũng sắp về.”
Bị Thịt Rỗng chà xát hai tay, “Không biết là nhiệm vụ gì đây? Ôi, tại sao lại không càn lệnh bài xây thành nhỉ? Bây giờ ai cũng có thể xây thành, không có cảm giác thành tựu chút nào.”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Nếu nhận nhiệm vụ không quy định độ khó thì độ khó sẽ nằm trong chính nhiệm vụ.”
Vô Song cau mày hỏi: “Đừng nói gϊếŧ thần nữa nha?”
Tình cảnh đôi mình cùng chết oanh oanh liệt liệt vẫn rõ như in trong ký ức anh ta.
Cả bọn đang bàn bạc thì thấy Tinh Phi Ngân cưỡi thú một sừng phành phạch vỗ cánh đáp xuống.
Những người khác của Công hội Tinh Nguyệt cũng sôi nổi hẳn lên.
Tinh Phi Ngân nhảy xuống khỏi lưng thú một sừng, nói: “Nhận rồi.”
“Nhiệm vụ gì?” Vô Song và Bị Thịt Rỗng đều trợn to hai mắt.
“Dựng thôn.” Tinh Phi Ngân đáp, “Để nhận nhiệm vụ phải nộp một vạn kim tệ.”
Người quanh đó đều xuýt xoa.
Một vạn kim tệ tương đương với mười vạn tệ trong thực tế!
“Game này ngốn tiền kinh quá!” Một người trong bọn không kiềm được thốt lên.
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Công hội giao nổi một vạn kim tệ trong game chắc chắn rất nhiều.”
Tinh Phi Ngân nói: “Còn yêu cầu cần một vạn hội viên.”
Phồn Tinh Hữu Độ trầm ngâm, “Vậy còn khoảng năm công hội.”
Tinh Phi Ngân: “Vâng. Năm công hội đã nhận nhiệm vụ.”
Phồn Tinh Hữu Độ hỏi: “Nhiệm vụ cụ thể làm như thế nào?”
Tinh Phi Ngân kéo bảng điều khiển của mình ra, lướt tới mục nhiệm vụ xây thành và mở chế độ hội viên cùng xem.
Vì thế mỗi người đều nhìn thấy thông báo thế này trong bảng điều khiển của mình:
[Nhiệm vụ xây thành] Xây dựng một thôn nhỏ diện tích khoảng mười sáu vạn mét vuông. Chức vụ cần thiết trong thôn: Thôn trưởng: 1 người (không thể thay đổi) Đội trưởng Đội bảo an: 1 người (không thể thay đổi) Đội viên Đội bảo an: 100 người (có thể thay đổi) Mục sư: 3 người (có thể thay đổi) Thầy hướng dẫn tân thủ: 1 người (có thể thay đổi) Chủ tiệm tạp hóa: 1 người (có thể thay đổi). Thiết bị cần thiết trong thôn: Nhà dân: 200 căn Thần điện Quang Minh: 1 căn Thần điện Hắc Ám: 1 căn, Điện Tử Thần: 1 căn, Tiệm tạp hóa: 1 căn Trạm gác: 2 trạm, Đường chính: 2 đường.
Bị Thịt Rỗng quang quác rên la: “Phiền dữ vậy?”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Những thành phố lớn trong Mộng Đại Lục đa phần không còn nữa, rất có khả năng thành phố lớn sau này đều do chúng ta xây dựng.”
Bị Thịt Rỗng hai mắt sáng như đèn pha, “Cũng chính là nói chúng ta có thể xây dựng một thành thị to lớn như Baute?”
Vô Song hất cả thau nước lạnh vào mặt cậu ta, “Một thôn đã phiền phức thế này, xây xong được thành chắc cũng năm mươi năm sau.”
Bị Thịt Rỗng bị nước lạnh chảy xuống rét cả tay chân, “Không phải chứ?”
Tinh Phi Ngân nói: “Trước hết chọn địa điểm rồi tìm kiến trúc sư và công trình sư phác thảo thôn trang.”
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Chúng ta chọn lại Baute đúng không?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Nếu vậy đầu tiên phải dọn dẹp phế tích đã.”
Nhìn đống gạch vụn dưới chân, Bị Thịt Rỗng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Phồn Tinh Hữu Đô nói: “Baute vị trí địa lý rất khá, chúng ta cứ chọn vùng gần đây trước thế nào?”
Tinh Phi Ngân đáp: “Bình nguyên phía đông Baute rất rộng rãi.”
Phồn Tinh Hữu Độ cúi xuống nhìn Quan Miên đang ngồi bệt trên đống phế tích mà nhắm mắt nghỉ ngơi, khẽ cười nói: “Ngày mai chúng ta thảo luận tiếp nhé.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Đừng mà, lòng em đang sục sôi đây nè.”
Phồn Tinh Hữu Độ vỗ vỗ vai cậu ta, “Thế chờ cho nó nguội đi tí xíu mới có thể thảo luận vấn đề một cách lý trí.”
Quan Miên hôm sau lên mạng phát hiện báo chí tràn ngập thông báo tuyển người của các công hội. Rất nhiều công hội vì để đủ lượng thành viên nhận nhiệm vụ xây thành đã sôi nổi hợp lại, chẳng mấy chốc công hội nhỏ gần như tuyệt chủng, công hội siêu bự mọc lên như nấm sau mưa.
Công hội nhận nhiệm vụ xây thành càng lúc càng nhiều.
May mà Tinh Phi Ngân hành động rất nhanh, hôm qua vừa bàn về mảnh đất phía đông, hôm nay đã trực tiếp đăng báo xác định. Tiếp theo phải tìm kiến trúc sư và công trình sư. Hội viên Công hội Tinh Nguyệt khoảng hơn ba vạn, chức nghiệp ngành nghề đa dạng, thậm chí có người thật sự theo ngành kiến trúc và công trình ngoài đời, những người này nhanh chóng được đề cử, bắt đầu ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.
Quan Miên phụ trách phê duyệt giấy tờ cùng chi tiền.
Nào gỗ xây nhà, nào xi măng, thứ gì cũng cần tiền.
Để hỗ trợ bọn họ xây dựng thôn làng, công ty game mở ra hệ thống NPC làm thuê, nhưng dù là thợ hồ, thợ mộc, thợ rèn vân vân đều hét giá cao ngất trời, vô số game thủ nghe thấy cũng phải líu lưỡi.
Công hội gần đây lưu hành một câu khẩu hiệu: “Hố game quá ngốn tiền, Tinh Vệ khó lấp liền (tham khảo điển tích “Tinh Vệ lấp biển”).” Nghe đâu có người sửa thành “Hố game quá ngốn tiền, sếp bự không ” để rồi bị mời vào tù bóc lịch.
Tốn hết thời gian hai ngày, bản vẽ rốt cuộc cũng ra lò.
Mười sáu vạn mét vuông, bọc quanh thôn là hai đường chính nối liền đông tây nam bắc.
Hai trăm nhà dân chia thành bốn khu theo đường chính, ngoài cùng xây bằng xi măng, bên trong là nhà gỗ. Bốn góc ngã tư xây dựng ba ngôi điện cùng một tiệm tạp hóa. Tất cả đều vô cùng đối xứng.
Tối đến, Bị Thịt Rỗng đột nhiên ra vẻ bí ẩn chạy đi tìm Quan Miên. “Anh biết thôn của Công hội Đế Diệu hình gì không?”
Quan Miên hỏi lại: “Hình mặt trăng?”
“Sao được chứ? Có phải sô pha đâu mà trăng với mây!” Bị Thịt Rỗng tiếp, “Cũng là hình vuông.”
Quan Miên tiếp tục tính tiền.
“Nhưng mà,” Bị Thịt Rỗng ngừng lại rồi tự dưng nhấn giọng nói: “xây ngay trên thành Vanrell luôn.”
Quan Miên vẫn không ngẩng đầu lên.
Bị Thịt Rỗng nói: “Lẽ nào anh không ngạc nhiên gì hết sao? Cả Vanrell đều là phế tích mà?”
“Phế tích có thể dọn sạch.”
“Ra là vậy.” Bị Thịt Rỗng đột nhiên chồm qua, nhỏ giọng hỏi: “Chả phải anh thân với Ám Hắc Đại Công lắm ư? Đi dò la chút quân tình của địch đi.”
Quan Miên hỏi: “Không phải cậu đã dò la rồi à?”
“Dò la thêm tí nữa. Ví dụ bản vẽ thôn của họ có thể trộm một bản ra xem chăng?”
Quan Miên vờ như không nghe.
Bị Thịt Rỗng tiếp tục thao thao tiến hành công cuộc bỏ bom.
Bị cậu ta nhai đến rũ rượi, Quan Miên đành chìa tay ra, “Đưa tôi một tiểu tinh linh.”
Tuy ngờ vực nhưng Bị Thịt Rỗng vẫn lấy ra cho cậu.
Quan Miên soạt soạt vài nhát xong một bức thư rồi đưa tiểu tinh linh gửi đi.
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Đừng nói anh tố cáo với lão đại à nha?”
Quan Miên gượng chống mí mắt tiếp tục viết báo cáo tài vụ. Với cậu mà nói, phiền toái lớn nhất không phải là tính tiền một cách rõ ràng mà là làm sao để người khác đọc hiểu.
Bị Thịt Rỗng luôn mồm lẩm bẩm: “Tố cáo cũng vô ích thôi, lão đại hôm nay không lên.”
Một lúc sau tiểu tinh linh quay về.
Quan Miên mở thư ra xem rồi ném cho Bị Thịt Rỗng.
Bị Thịt Rỗng hoài nghi nhận lấy, “Của ai vậy?”
Quan Miên trả lời: “Chẳng phải cậu bảo muốn xem bản vẽ kiến thiết thôn trang của Đế Diệu sao?”
Bị Thịt Rỗng đang cầm rõ ràng chính là bản vẽ hàng thật giá thật, “…”