Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương.
Tội Lỗi Quá Xá dẫn Quan Miên đến Sở Quản lý bang hội của Vanrell, cả hai gia nhập Công hội Đau Răng.
Tội Lỗi Quá Xá giải thích: “Công hội này và Đế Diệu quan hệ không tệ, dùng lớp vỏ bọc của nó thâm nhập nội bộ quân thù là hợp nhất.”
Quan Miên nói: “Cậu làm sao mua chuộc bọn họ?”
Tội Lỗi Quá Xá chà chà hai ngón tay.
Quan Miên hỏi: “Cậu rất có tiền?”
Tội Lỗi Quá Xá giật nảy, vội vã bào chữa: “Công quỹ.”
Quan Miên thâm thúy liếc cậu ta.
Tội Lỗi Quá Xá dòm trước ngó sau.
“Cậu nhìn gì vậy?” Quan Miên thắc mắc.
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Nhìn người í.” Cậu ta hạ giọng nói. “Chốc nữa hội trưởng cùng Lòng Son đến tràng thí luyện đàm phán, muốn vào trong phải có thiệp mời. Người của Công hội Đau Răng sẽ tặng chúng ta hai tấm.”
Quan Miên cau mày: “Tại sao đàm phán ở tràng thí luyện?”
Tội Lỗi Quá Xá giải thích: “Tràng thí luyện có chế độ đánh giáp lá cà chứa được hai trăm game thủ quần nhau, rất thích hợp đàm phán. Chế độ có thể do hai công hội lớn cùng kích hoạt, sau đó lựa chọn cho phép trợ chiến hay không. Nếu đồng ý, mỗi công hội sẽ nhận một trăm thiệp mời để phát cho người chơi, ngoại trừ thành viên của công hội đối thủ. Nếu không đồng ý trợ chiến thì chỉ có hội viên phe liên quan mới được đăng nhập.”
Khoảng ba phút sau quả nhiên có em gái xinh xắn đến tặng một tấm thiệp mời.
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Tôi muốn mua thêm tấm nữa.”
Người đẹp lắc đầu, “Hết hàng rồi.”
Tội Lỗi Quá Xá cười âm hiểm: “Em gái có cách mà.”
Người đẹp từ tốn nói: “Còn một tấm, nhưng là của hội trưởng.”
Tội Lỗi Quá Xá vốc ra cả nắm kim tệ.
Mặt không đổi sắc, người đẹp móc thiệp ra, “Giờ nó là của anh.”
Tội Lỗi Quá Xá nhẹ giọng cảm tạ, giao thiệp cho Quan Miên. Hai người sóng vai đi về phía tràng thí luyện.
Người bu bên ngoài tràng thí luyện đông nghịt.
Không ít kẻ hò hét rao bán thiệp, giá cả ngấp nghé năm trăm kim tệ.
Quan Miên đột nhiên nói: “Cậu đi nằm vùng là để giảm số thiệp phải phát cho phe mình, giúp công hội kiếm tiền đúng không?”
Tội Lỗi Quá Xá vỗ vai Quan Miên, cảm động thốt: “Không ngờ hình tượng của em trong tim anh lại cao thượng đến thế, tiếc thay, không phải đâu. Em đi nằm vùng vì muốn tránh giáp lá cà thôi.”
Quan Miên nhìn cậu ta.
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Người chơi Mộng Đại Lục thích đàm phán ở tràng thí luyện để tiện việc đánh nhau.”
Quan Miên gật gù: “Hiểu.”
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Anh hiểu cái gì?”
Quan Miên đáp: “Cậu định đi làm thích khách.”
Tội Lỗi Quá Xá bùi ngùi cảm tưởng: Mình thật sự không vĩ đại như vậy. Mình thật sự chỉ muốn làm quần chúng xem kịch hay mà.
Vé chợ đen bán gần hết, người chơi lục tục vào trong.
Tội Lỗi Quá Xá cùng Quan Miên hòa mình trong dòng người. Bởi thiệp mời là của Công hội Đế Diệu, hai người trực tiếp được sắp xếp đến nhà nghỉ của Đế Diệu.
Thấy chung quanh toàn người là người, Tội Lỗi Quá Xá dùng tay che mặt, đầu cúi gầm xuống.
“Có ai đang nhìn em không?” Cậu ta nhỏ giọng hỏi Quan Miên đứng cạnh.
Quan Miên đáp: “Có.”
“Ai? Tướng mạo ra sao? Nghề nghiệp gì? Đứng đâu?” Tội Lỗi Quá Xá rất căng thẳng.
Quan Miên nói: “Tôi. Tướng mạo của tôi. Hắc ám tế tự, đứng cạnh cậu.”
“…Không hài hước chút nào!”
“Tôi thích nhìn thẳng vào người khác khi trò chuyện, đây là lễ phép.”
Tội Lỗi Quá Xá thở dài: “Chỉ người nổi tiếng mới thấu hiểu nỗi đau của em thôi.”
Tràng thí luyện đột nhiên yên tĩnh, tiếp theo là tiếng hô gọi vang lên khắp phía.
“Hội trưởng.”
“Hội trưởng.”
“…”
Vị trí Quan Miên đứng gần như ngoài cùng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bị biển người vây quanh.
Bầu không khí vốn ấm áp chợt trở thành căng thẳng.
Tất cả như trúng á huyệt, đồng loạt cứng đờ.
Do bầu không khí hiện tại quá kỳ cục, cả Tội Lỗi Quá Xá cũng nhịn không nổi phải ngẩng đầu lên, nhón chân hóng chuyện.
Quan Miên lờ mờ thấy một bóng đen sau lưng Lòng Son Chiếu Sử Xanh.
“Đại Công!”
Chẳng biết thằng nào kích động gào lên, theo sau là vô vàn tiếng hưởng ứng lao nhao.
Cả đám hò reo hoan hô khác hẳn giây trước.
“Anh ta quay lại rồi sao?”
Quan Miên quay sang, bắt gặp vẻ kinh sợ lần đầu xuất hiện trên gương mặt lúc nào cũng hi hi ha ha của Tội Lỗi Quá Xá. “Ai?”
Tội Lỗi Quá Xá trả lời: “Kể ra dài dòng lắm. Nói tóm lại, anh ta tên Ám Hắc Đại Công, trước mắt là phó hội trưởng Công hội Đế Diệu.”
Thấy cậu ta suy tư, Quan Miên thản nhiên nói: “Cậu rất kiêng dè anh ta.”
“Đương nhiên. Anh ta là người sáng lập Công hội Đế Diệu, mở ra thời kỳ đen tối huy hoàng nhất của Đế Diệu.” Cậu ta thoáng ngừng lại, “Dĩ nhiên công hội của chúng ta cũng rất mạnh.”
Hai người không nói gì nữa.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Ám Hắc Đại Công từ từ đến gần.
Quan Miên cảm thấy bóng đen chìm trong biển người kia hơi quen mắt.
Ám Hắc Đại Công…
Ám Hắc Đại Công…
Ám Hắc Đại Công?
Quan Miên nhớ tới thanh niên áo đen từng vô địch trong trò thực chiến hôm nọ.
“Tôi nghĩ mọi người đều rõ lý do chúng ta quyết phải chiến thắng.” Giọng của Lòng Son Chiếu Sử Xanh trầm bổng vang lên, “Vì vậy chúng ta hãy trực tiếp định ra chiến lược.” Anh ta phất tay, nguyên lão Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta của Công hội Đế Diệu liền tiến lên một bước, “Ai chưa đăng ký nghề nghiệp hay đẳng cấp thì đăng ký bây giờ, đã có đội ngũ cố định cũng qua đăng ký.”
Quan Miên nhìn Tội Lỗi Quá Xá.
Tội Lỗi Quá Xá níu áo Quan Miên, “Có Ám Hắc ở đó, lên đăng ký là chết chắc.”
Quan Miên hỏi: “Gã quen cậu?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Nếu anh ta nhớ nổi người bị anh ta chém chết hơn chục lần thì ừ, anh ta nhớ mặt em.”
Quan Miên: “À.” Xem ra kiên nhẫn chém người là truyền thống độc đáo của Công hội Đế Diệu.
Việc đăng ký khiến cả phòng nghỉ loạn hết cả lên.
Thấy Tội Lỗi Quá Xá lấy báo ra, Quan Miên ngạc nhiên hỏi: “Trong game mà cũng có báo à?”
“Đương nhiên, nếu không làm sao nắm bắt tin tức chứ?” Cậu ta nói tiếp, “Nhưng phải đặt mua, một trăm kim tệ mỗi tháng, mỗi sáng do huyết tinh linh đích thân giao tận tay cho khách hàng. Trên báo có bảng nhắn tin, bảng cao thủ, bảng đại gia, thông báo cải cách hệ thống…”
Quan Miên tò mò: “Cậu tìm gì vậy?”
“Bảng cao thủ.” Tội Lỗi Quá Xá trả lời, “Không biết Ám Hắc cấp mấy nhỉ? A, đây rồi.”
“Cấp mấy?”
“77.”
“Còn cậu?”
“88.”
Quan Miên nói: “Ừm, ám sát có hy vọng.”
Tội Lỗi Quá Xá vẻ mặt suy sụp: “Với người khác thì khoảng cách đó rất an toàn, nhưng nếu đối phương là Ám Hắc…”
Quan Miên cau mày.
“Em hơn một trăm cấp mới an toàn!”
Quan Miên nhìn cậu ta, từ tốn thăm dò: “Cậu không phải người của Tinh Nguyệt đi nằm vùng Đế Diệu, cậu là Đế Diệu phái đến Tinh Nguyệt làm gián điệp chứ gì?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Em chỉ phát biểu sự thật thôi. Anh ta là người có bản lĩnh tận dụng triệt để những lợi thế trong tay. Nghe nói anh ta từng cùng Lòng Son chơi trò đoán tỷ lệ máu còn lại, dù của mình hay của người khác anh ta đều đoán trúng trăm phần trăm.”
“Gã hành nghề gì?”
“Long kỵ sĩ.” Tội Lỗi Quá Xá nói, “Khó luyện hơn thần thánh kỵ sĩ hay vong linh kỵ sĩ nhiều, song kỹ năng biếи ŧɦái lắm.”
“Còn ai chưa đăng ký?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta vung vẫy tờ đăng ký. “Thiếu hai người!”
Tội Lỗi Quá Xá kiên trì ngắm đất.
Quan Miên mặt tỉnh như ruồi.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hỏi lại mấy lần, không thấy ai trả lời bèn ngồi xuống, cùng Lòng Son Chiếu Sử Xanh thương lượng chiến lược.
Không biết trôi qua bao lâu, lâu tới mức Quan Miên bắt đầu cân nhắc việc đăng xuất, hệ thống chợt nhảy ra tin tức:
[Hệ thống] Còn cách thời gian quy định năm phút, mời hai bên chuẩn bị.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đứng lên phân bố nhiệm vụ.
Quan Miên nghĩ tới khả năng thân phận bại lộ.
Khi tất cả nhân vật tại tràng đều nhận nhiệm vụ, hai kẻ rảnh tay như mình và Tội Lỗi Quá Xá sẽ nổi bật hơn người.
Nhưng hiển nhiên Tội Lỗi Quá Xá quá thừa kinh nghiệm đối phó với loại chuyện này. Cậu ta đảo mắt, xáp đại vào một người trông như có sẵn đội ngũ cố định. Thông thường người phụ trách sẽ không điểm từng ID trong đội ngũ cố định để giao nhiệm vụ, bởi vì giữa các thành viên đã rất ăn ý với nhau. Bởi lẽ, núp bóng bọn họ sẽ nhìn như tổ viên của nhóm, khá an toàn.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta tranh thủ sắp xếp xong xuôi trong năm phút cuối, sau đó Lòng Son Chiếu Sử Xanh tiến lên một bước, lời ít ý nhiều mà phất tay, “Xuất phát!”