Chương 110: Phiên ngoại 2 nỗi buồn rầu của rồng

Đế Chiêu tốt nghiệp rồi, sau nhiều lần họp gia đình Đế Chiêu trở thành một cảnh giới đúng như mong muốn, chủ động làm từ cấp thấp đi lên…… ừm, anh bị đầy tới vùng biên giới rồi.

Nhưng sau đó, anh hối hận rồi.

Không phải hối hận về công việc.

Điều anh hối hận là, công việc này ảnh hưởng tới liên lạc tình cảm của anh và Đường Táp.

Nơi này trời xa đất lệch, một ngày 24 giờ trong đó có 23.9 giờ là điện thoại không có tín hiệu càng đừng nhắc tới mạng mẽo, nơi làm việc của anh mạng là từ không hề tồn tại.

Đó là nơi hoang vu đông lạnh hạ nóng, khí hậu khắc nghiệt không thích hợp cho người ở mà tỷ lệ tội phạm lại ông nội nó cao cực kỳ.

Cùng lúc đó Đường Táp đi học ở thế giới bên trong không ngừng chấn chỉnh trật tự trong giới còn gia cố cả tứ trụ, các yêu quái không dám càn rỡ trong giới đương nhiên sẽ chạy trốn trới biên cương của thế giới bên ngoài thay đám người xấu thế giới bên ngoài giở thủ đoạn săn bắt buôn lậu.

Thành thị phồn hoa, tay nghề các yêu quái không đủ trình độ một số không dám tùy tiện vượt biên ra ngoài, một là sợ cảnh sát thành phố bắt được chúng, hai là sợ sau khi ở trong thành phố bị bại lộ sẽ bị con người bắt đi giải phẫu cơ thể sống.

Cho nên ở nơi dân cư thưa thớt như biên cương lại trở thành nơi vinh dự được các yêu quái thường xuyên phạm tội buôn lậu.

Đế Chiêu tuần tra cả ngày lẫn đêm phấn đấu bắt được phần tử tội phạm, bản thân công việc bận rộn cộng thêm thông tin bị hạn chế khiến Đế Chiêu đang trong kỳ yêu đương xác thực đã trải qua hơn nửa năm làm Rồng độc thân rồi.

Thẳng đến kỳ nghỉ quốc khánh Đế Chiêu mới có thời gian tới thành phố ‘lớn’ lân cận — — thị trấn nhỏ bên biên cương có ki-ốt điện thoại do chuột hoang sói tinh kinh doanh nghề ki-ốt điện thoại móc ra ba đồng mới gọi điện thoại được về trong giới.

“Alo!! Đường Táp?? Táp?? Táp à! Em có nghe rõ không? Alo alo?? Alo……”

Đế Chiêu nhảy lên bàn, bưng lấy điện thoại lớn tiếng gọi.

Chuột hoang sói tinh đội chiếc mũ quả dưa màu xám râu dài chậm rì rì liếc xéo anh một cái, nói: “Đây là điện thoại cố định không phải điện thoại cầm tay, cậu xuống đây cho tôi.”

Đế Chiêu: “Táp Táp! Táp Táp, anh là Đế Chiêu đây!! Em nghe thấy tiếng anh nói không?”

“Em quá đáng lắm, sắp một năm rồi mà cũng không tới thăm anh!! Em ngồi Chu Tước tới chỉ là chuyện trong một cái nháy mắt thôi……”

Trong long Đế Chiêu uất ức, Rồng mạnh mẽ chảy nước mắt, con người rắn rỏi đang bên bờ nức nở.

Kết quả đầu bên kia truyền lại không phải là tiếng an ủi của Đường Táp, mà là tiếng cười chiêm chϊếp bỉ ổi của con gà lông sặc sỡ.

“Chϊếp chϊếp chϊếp…… Có phải cậu khóc rồi không? Táp Táp!! Đế Chiêu khóc rồi này!!!”

Đầu bên kia điện thoại vô cùng ồn ào, lòng Đế Chiêu loạn như ma chỉ muốn nổi nóng mắng Phụng Hoàng nhưng vì được rèn luyện tốt nên đến một câu mắng cũng nặn không ra.

Nhưng rất nhanh đã có người mắng thay anh rồi.

“Đồ không biết xấu hổ! Đi ra, để tôi nghe! Cậu trêu chọc anh ấy như vậy đó hả? Anh ấy dãi nắng giầm mưa phơi gió phơi sương cả năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở bên ngoài, khó lắm mới gọi được một cuộc điện thoại mà cậu còn kí©h thí©ɧ anh ấy.” Một cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ đẩy Phụng Hoàng ra, cái khác thì cuộn điện thoại tới, nói: “Chiêu nhi, tôi là An Luật!”

Đế Chiêu cảm kích rơi nước mắt: “A Luật! Đưa điện thoại cho Táp Táp, cô ấy đang làm gì? Làm cơm sao?”

An Luật uống một ngụm trà sữa, thoải mắt híp mắt nói: “Đúng vậy, Táp Táp đang làm cơm trưa cho bọn tôi, bọn tôi muốn ăn Hán Trung Mianpi chính tông kết hợp với bánh mì kẹp thịt, Táp Táp đang xào ớt rất thơm đấy……. Khà khà, anh ăn không được đúng không? Đói đúng không? Tức giận không? Anh tức giận rồi đúng không? Anh ăn không được là ăn không được!”

Đế Chiêu suýt chút nữa là tức tới hiện nguyên hình.

Cũng may An Luật còn có lương tâm đưa điện thoại cho Đường Táp.

Đường Táp tắt máy hút khói, thuận tay chải lông cho Bạch Hổ, nhận lấy điện thoại: “Muốn ăn để em đóng gói cho Chu Tước đưa tới cho anh không?”

Đế Chiêu: “Muốn ăn! Đưa đi! Em cũng tới đi! Hôm nay anh được nghỉ nửa ngày!”

Lúc đang nói máy nhắn tin lại vang lên, rè rè gọi tên Đế Chiêu.

“Người anh em, mau!! Gần khu núi lửa Hắc Nguyệt Khuyết phát hiện phần tử khả nghi! Mau lên chàng trai!”

Đế Chiêu: “…….”

Đế Chiêu: “Đừng tới nữa, bên anh không biết bận tới lúc nào…….”

Đường Táp: “Ừm, công việc đứng nhất, em hiểu em hiểu. Đợi khi anh về muốn ăn gì cứ nói, em làm hết cho anh.”

Đế Chiêu ném điện thoại xuống, cả người xám xịt ra ngoài làm nhiệm vụ.

Đường Táp rưới dầu ớt lên, lấy nước ngọt ướp đá trong tủ lạnh ra, nói: “Chúng ta ở đây ăn ngon mặc ấm, Tiểu Long đang cực khổ ở bên ngoài, có chút quá đáng……”

Mặc dù nói như vậy nhưng nữ thần ăn uống đúng là không giảm chút nào, hoàn toàn đủ hiểu “quá đáng” của bọn họ là như thế nào.

Phụng Hoàng nấc cục một cái: “Tự cậu ấy lựa chọn kịch bản tự ngược bản thân, cô quản cậu ấy được sao!”

Y Lan điên cuồng làm bù bài tập trong kỳ nghỉ quốc khánh đang xoa mái tóc dài màu xanh bù xù, bứt xuống một nhúm tóc xanh, nói: “Mấy người đừng quá đáng, tốt xấu gì……. cũng nên đưa một bữa cơm cho người ta, đi…… thăm người ta.”

Đường Táp: “Nơi anh ấy ở không cố định một chỗ, nơi đó là khu giới nghiêm mà tôi cũng không phải chưa từng đưa, lần trước đi rồi nhưng không nhìn thấy người, một nồi xương sườn đều bị đồn trực ban cảnh giới ăn hết rồi……”

Huyền Vũ thổi một cái hút mì, bẹp miệng nói: “Long ca thật thảm.”

Chuyện Đường Táp từng đưa cơm Đế Chiêu không hề biết. Bên bọn họ không có điện thoại, bình thường liên lạc giữa các đội viên đều dựa vào bộ đàm hoặc hô.

Lần đó Đường Táp tới trùng hợp anh ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, ở Ca Sơn gặng hỏi một con Linh Dương tinh có bộ dạng khả nghi, lúc anh về thì nồi xương sườn Đường Táp đưa, đừng nói là xương ngay cả cái nồi cũng không thấy đâu.

Đúng vậy, hôm đó còn có một con Gấu Trúc ở đồn trực ban.

Đế Chiêu trở về chỉ thoáng ngửi thấy mùi thơm của thịt, còn bị đồng đội nói dối là ăn mì gói để lại.

Đến mức chuyện Táp nữ thần ghé qua cũng bị đám đồng đội độc thân giấu nhẹm đi.

Đế Chiêu trải qua cuộc sống khổ cực ở nơi đất khách hai năm, cuối cùng cũng gần tới cuối rồi.

Cuối năm, lúc anh nghe máy thu âm ăn mỳ gói thì thư ủy nhiệm mới trong giới đã đưa tới.

Anh khoác một cái áo khoác quân đội, xoa tay nhận lấy thư ủy nhiệm sột soạt mở ra xem.

Đồng đội: “Chiêu nhi, được phân tới đâu vậy?”

Đế Chiêu giống như hóa đá vậy, không động đậy cũng không nói chuyện.

Đồng đội tụm đầu tới nhìn: “Yo!!! Cảnh sát tuần tra khu Kinh Tân Ký (1)! Phụ trách kiểm tra trị an thành phố, được à nha!”

‘Đế Chiêu, cậu được bổ nhiểm làm cảnh sát tuần tra khu Kinh Tân Ký, sau tết âm lịch tới văn phòng cảnh giới thủ đô báo cáo đăng ký, nhận đồng phục và trang bị’

Đế Chiêu bật cười.

Tuy chỉ là cảnh sát tuần tra vẫn nằm trong tầng lớp cảnh giới, nhưng được bổ tới nơi khá tốt, gần nhà vợ…… khục, cách nhà nữ thần vô cùng gần, thuận tiện.

Hơn nữa, làm cảnh sát tuần tra hai năm, sau đó thông qua thi cử thì có thể làm hình cảnh rồi!

Đây chính là tâm nguyện từ trước tới nay của anh!

Đế Chiêu gầm một tiếng, hóa Rồng bay ra khỏi cửa sổ, cầm thư bổ nhiệm lăn lộn trong núi tuyết.

Đồng đội: “Này, vui tới ngốc rồi.”

Tiểu bạch Long giải tỏa niềm vui xong, lắc rơi tuyết trên người xuống, ngâm nga một bài hát về đồn, nhận lấy mì gói của anh ăn.

Đồng đội hỏi: “Đầu năm trở về, việc đầu tiên muốn làm là gì?”

Đế Chiêu cười vui vẻ, mày lại hơi nhíu, thay đổi giọng điệu nặng nề nói: “Thu dọn Hồ Ly và Gà.”

Phải, thu dọn Cửu Vĩ Hồ và Phụng Hoàng.

Hai con này không phải là đồ đạc.

Phụng Hoàng sau khi tốt nghiệp vì muốn ở ỳ trong trường không đi còn cố ý lưu bang, lúc nào Đường Táp tốt nghiệp cậu sẽ tốt nghiệp lúc đó, thề chết cũng phải bầu bạn bên cạnh Đường Táp, mỗi ngày đều đi học chung.

Cửu Vĩ Hồ càng quá đáng hơn, cậu lấy một phần của hồi môn ra mở một tiệm trà sữa Đát Kỷ ngay trong trường học, tay nghề pha chế trà sữa thành thạo nhận được sự yêu thích của Đường Táp.

Đế Chiêu kể khổ chuyện này với đồng đội, đồng đội nghe xong nói lời an ủi: “Nhìn thoáng một chút, đây đã tính là gì, tay nghề pha chế trà sữa được yêu thích hơn so với những bản lĩnh khác thì đáng vui mừng hơn rất nhiều……”

Tiểu Bạch Long: “Ơ?!”

Dưới góc nhìn khác! Có lý có cứ!

Cuối cùng, người có tình bị chia cắt hai nơi đã được gặp mặt rồi.

Vẻ mặt Đường Táp bình thản, Tiểu Bạch Long cảm thấy bản thân chính là bên tình nguyện còn bên kia thì không đồng ý, trong lòng tủi thân theo Đường Táp về nhà, khi nhìn thấy một bàn thức ăn lúc này mới yên tâm, kìm lòng không đậu kéo tay Đường Táp tơi nước mắt: “Táp Táp, em thật tốt!”

Trong lòng em còn có anh!

Đúng vậy, tâm tình của Táp nữ thần đã thể hiện trên bàn ăn này cả rồi.

Đường Táp cười tủm tỉm sờ đầu Tiểu Bạch Long, nói: “Ăn nhân lúc còn nóng, hôm qua vừa làm một con Tính Phong (2) vẫn còn tươi ngon đấy, mau ăn đi, cực kỳ ngon!”

Một bàn món ngon kỳ thú Sơn Hải Kinh này đều để khao Đế Chiêu, đừng nói là Phụng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ thậm chí ba Thánh Thú cũng bị Đường Táp đá ra khỏi cửa.

Đế Chiêu hồi tưởng bản thân ở bên ngoài phấn đấu hai năm, nhịn không được vừa khóc vừa ăn.

Đường Táp: “Công việc được phân tới đâu?”

Đế Chiêu chùi nước mắt, cắn răng mỉm cười.

Anh lấy thư bổ nhiệm ra đưa cho Đường Táp.

Đường Táp thấy nơi công tác cách nhà rất gần, cười nói: “Thế này tốt, như vậy sau này cứ cuối tuần là có thể về nhà ăn cơm rồi.”

Từ ‘về nhà’ này chính là về nhà của ba mẹ vợ.

Đế Chiêu nghẹn họng.

Sau khi Đường Táp tốt nghiệp thuận lợi tới bộ công an báo cáo, nửa năm sau trực tiếp điều Đế Chiêu về bên cạnh mình, phụ trách xử lý các vụ án trị an ‘đặc thù’ quan trọng ở trong nước.

Giấc mộng thời trẻ của Đế Chiêu thành hiện thực rồi, bạn xem, vai nam chính truy đuổi hung thủ ba ngàn năm phiên bản đời thực!! Bạn xem!! Thần Trật Tự Đường Táp cùng với sủng vật của mình!!

Hoàn mỹ!

Duy chỉ có một điểm khiến anh buồn rầu.

Cha vợ hình như vẫn không mong gặp anh.

Lúc rỗi rãi về nhà ăn cơm, cha vợ luôn cạnh khóe anh mấy câu.

Đế Chiêu nói nỗi buồn rầu này cho cha ruột nghe, Hồ Ly cha liếc mắt một cái, thong thả nói: “Đó là do bản thân con ngốc, xử lý quan hệ cha vợ con rể không tốt, con gọi điện hỏi ba có tác dụng gì, kể khổ hay là oán giận? Hay là nói, con cảm thấy ba có thể thay con?”

Sau đó, vẫn là mẹ Táp dạy cho anh một chiêu.

Mẹ Táp bảo anh đón Tiểu Thất và An Luật tới đây, ban đầu Đế Chiêu rất hoảng hót cũng không biết dụng ý của việc này là gì.

Sau đó anh làm theo chỉ dẫn của mẹ Táp, mời Cửu Vĩ Hồ và Phụng Hoàng tới nhà ba mẹ vợ ở một tháng…… Thành quả rất rõ rệt!

Tháng đó qua đi, Đế Chiêu và Đường Táp về nhà ăn cơm, cha vợ thường xuyên cảm thán: “Con gái ba đúng thật có mắt nhìn…… Tuy nói trong đám người bình thường lựa chọn được người xuất chúng, nhưng con Rồng Chiêu nhi này mạnh hơn những con khác……”

Loại chuyện con rể này, phải có người để so sánh mới có cảm xúc.

Cha vợ bị hai con vật cát tường không đáng tin lừa hết một tháng, cuối cùng cũng phát hiện điểm tốt của con rể đương nhiệm.

Đế Chiêu: “Cám ơn Phụng Hoàng, cám ơn Cửu Vĩ Hồ!”

Cửu Vĩ Hồ và Phụng Hoàng bị đóng gói ném về thế giới bên trong: “???”

Sau chuyện này, Đường Táp khen mẹ mình: “Cao thủ!”

Mẹ Táp: “Hừ, năm đó mẹ cũng dùng chiệu này để cha con lấy được sự coi trọng từ chỗ ông ngoại con! Thật ra Tiểu Chiêu không cần gấp, cho dù không dùng chiêu này không lâu nữa cha con sẽ bị thu phục thôi, dẫu sao thời đại bây giờ ai mà không muốn có một con Rồng chứ?”

Trong phòng khách, cha vợ đang tỉ mỉ đánh bóng vảy cho Rồng dựng thẳng tai: “Hả??? Hình như tôi nghe thấy ai đang nói Rồng?”

Đúng vậy, thời buổi bây giờ ai mà không thích Rồng?

Cha Táp tâng bốc Rồng lên đầu, trước quốc khánh còn muốn ‘dâng thư’ lên Trung Nam Hải để người lãnh đạo quốc gia phê chuẩn cho con rể của ông biểu diễn trước quảng trường.

“Con rể tôi uy phong như vậy, trắng tinh như tuyết lại uy vũ mạnh mẽ nên để đồng nghiệp mở rộng tầm mắt, để người khắp nước vui mừng!”

Cũng may đơn xin này bị Đường Táp ngăn chặn lại rồi, bằng không e rằng cha Táp sẽ bị nhóm người trong tổ điều tra đặc biệt cười tới cuối năm.

= = = = = =

Chú thích:

Kinh Tân Ký: là tên của ba thành phố lớn Trung Quốc gồm Bắc Kinh – Thiên Tân – Hà Bắc.

Tính Phong: là thần thú trong truyền thuyết thần thoại cổ đại Trung Quốc. Hình dạng của nó giống như heo, cơ thể có màu đen, trước sau đều có đầu.