- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
- Chương 104: Thiên lôi câu địa hỏa (1).
Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
Chương 104: Thiên lôi câu địa hỏa (1).
Đường Táp đã mài mò ra được kết cấu xã hội của thế giới trong này rồi. Nó rất quái dị, một mặt thế giới trong này phần lớn bắt chước theo kết cấu của xã hội con người hình thành kết cấu quyền lực lấy phụ quyền làm trung tâm, còn một mặt khác chính là các yêu tinh trong này vì muốn duy trì bản năng dựa vào mẫu hệ càng nhiều cho nên kết cấu nội bộ bên trong của nó lại dùng mẫu hệ để thống trị.
Cho nên, khi Cửu Vĩ Hồ nhắn một tin nhắn muốn cô tới bổn trạch tập đoàn tài chính Đồ Sơn thương lượng về địa vị thân phận của cậu sau khi gả đi, Đường Táp: “……”
Đường Táp nhúc nhích cái tay, xóa bỏ tin nhắn.
Không được, quá kỳ dị.
Nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa coi trọng chế độ một vợ một chồng, xã hội tân tiến sao có thể chơi trò phong kiến với đám tiểu yêu tinh này.
Hơn nữa, trước mắt cô còn có một chuyện kích động khác thường, Tiểu Bạch Long tích cực chuẩn bị ổ tình yêu.
Thế giới tự nhiên…… ngoại trừ con người giống đực ra, còn có một loại thật lòng thật dạ đóng góp cho cuộc sống bằng cách sinh sản và nuôi dưỡng thế hệ tiếp theo.
Tiểu Bạch Long chính là như vậy, Đường Táp nghi ngờ bọn họ có một cái ra-đa có thể dò tìm được tính hiệu tìm phối ngẫu của giống đực phát ra.
Sau khi đêm hội nguyên đán kết thúc, cô nhìn thấy Tiểu Bạch Long trong một khía cạnh nào đấy, trong giây phút nào đấy cô bỗng động lòng.
Bóng người trong ký ức mơ hồ đó cuối cùng cũng đã trùng khớp với người đàn ông trước mắt này.
Mà chỉ trong khoảnh khắc đó, có một suy nghĩ không thích hợp với trẻ con liên tục lướt qua trong đầu.
Anh cảm nhận được rồi.
Anh kéo tay của cô, nói nhỏ bên tai cô: “Tối nay cùng anh đi ngắm cảnh đẹp nhé?”
Đường Táp nắm chặt ngón tay của anh, gật gật đầu.
Thế là, Tiểu Bạch Long bắt đầu hăng hái chuẩn bị vật dụng cần thiết để đi “ngắm cảnh đẹp”, thấy anh hăng hái như vậy khiến Đường Táp cũng thấy xấu hổ.
Thần thức dò được bộ phận quan trọng của Tiểu Bạch Long, hình Rồng không hề nằm xấp xuống mà luôn ngẩng cao đầu.
“Anh muốn xác nhận thêm lần nữa, tối nay em muốn ngủ với anh, đúng không?!” Tiểu Bạch Long lớn giọng hỏi.
Không ít yêu tinh tới cử hàng tiện lợi 24 giờ mua sắm, nhân viên thu ngân Cú Mèo bắt đầu cười cạc cạc. Càng kỳ lạ hơn là có mấy khách hàng còn vỗ tay: “Ây da, thật tốt, chúc thuận lợi!”
Đường Táp móc điện thoại ra, trả lời tin nhắn cho An Luật: “Cưới cậu không ngủ với cậu, đồng ý?”
An Luật đáp ngay tắp lự: “Tuyệt đối không thành vấn đề! Tôi sớm đã gả cho máy chơi game của tôi rồi! Loại hoạt động ngủ cùng nhau này tốn rất nhiều sức, tôi lười, mấy cái chuyện ra sức không có kết quả tốt này cứ để Đế Chiêu làm đi!”
Công việc vừa mệt vừa bẩn đều cho đại phòng làm…… không phải! Mình đang nghĩ gì thế!
Đường Táp lắc mạnh đầu: “…… Ngày mai tôi tới nhà cậu tìm cậu nói chuyện, cậu nhớ mang theo Phụng Hoàng.”
“Táp Táp!! Bây giờ tôi đi kiểm kê của hồi môn ngay!!”
Đường Táp thực sự theo không kịp logic của đám tiểu yêu tinh này, lòng giật thót nhe răng trợn mắt xóa bỏ tin nhắn này.
Đế Chiêu hóa Rồng, chở theo Đường Táp đi tìm nơi thích hợp ở khắp thế giới.
Đường Táp: “Lạnh, tìm nhanh đi.”
Tiểu Bạch Long không nỡ để Đường Táp bị đông lạnh, anh từ từ hạ thấp độ cao còn giảm cả tốc độ bay lại.
“Ở hồ Chu Tước đi.” Đường Táp nói, “Tập đoàn tài chính Nam Sơn bị giải tán, nơi này không có người chỉ để ngắm cảnh thôi.”
Tiểu Bạch Long: “Ồ!”
Anh chuyển đầu Rồng, bay về hướng Nam.
Nước trong hồ Chu Tước ấm áp, tới mùa đông thì sẽ hình thành nên kỳ cảnh. Tuyết bay lả tả chỉ rơi ở bên ngoài cách hồ Chu Tước một ngàn mét, tuyết tiếp xúc với mép ranh giới một ngàn mét trong hồ Chu Tước sẽ bị hòa tan nhanh chóng, bốc hơi thành sương mù băng vừa đẹp đẽ vừa ấm áp.
Nơi này dùng để làm chuyện xấu hổ gì đó thì không thể nào thích hợp hơn nữa.
Tiểu Bạch Long chui vào sương mù băng, sau khi sương trắng trước mắt tan đi thì anh và Đường Táp bắt gặp kỳ cảnh khó thấy trong đời.
Hơn một nửa số cây bất tử bên hồ Huyền Vũ sống lại.
Nửa khô trụi nửa đỏ như lửa, chìm trong sương mù băng đẹp giống như huyễn cảnh Thượng Cổ kéo dài tới vạn năm sau.
Tiểu Bạch Long hóa thành hình người, khoác áo tắm lên đi qua đó.
“Đúng là cây bất tử này…….”
Anh kéo tay Đường Táp, vuốt ve thân cây của cây bất tử.
Cây bất tử tản ra một sức mạnh dịu dàng kéo dài, giống như một cái kim khâu lại thời gian đã bị đứt gãy vạn năm từ thời Thượng Cổ cho tới bây giờ.
Đường Táp và Đế Chiêu cùng nhắm mắt lại.
Nửa bên khô trụi của cây bất tử từ từ đâm chồi nảy lộc.
Ánh sáng yếu ớt vùi sâu trong bùn đất, rễ cây của nó trườn lên trên người Đường Táp và Đế Chiêu.
Hai người không còn cảm giác được gì nữa, giống như đã hòa một thể với cái cây sinh trưởng nảy mầm, giống như xuyên qua vạn năm chớp mắt vĩnh hằng.
Đường Táp và Đế Chiêu mở mắt ra, hai người đã vào tới hư không.
Hư không như gương phía dưới là hồ Chu Tước phía trên là bầu trời, cây bất tử trồng ở trong mặt đất hư không như gương, rõ đến mức có thể nhìn thấy rễ cây.
Đế Chiêu: “Lần đầu tiên anh thấy hư không không phải là tấm thớt.”
Đường Táp: “Đây là hư không do cây bất tử mở ra vì chúng ta, thế này mới thích hợp ngắm cảnh đẹp, không phải sao?”
Đế Chiêu sờ cái cây đỏ rực giống như mộng cảnh này, hỏi: “Cây bất tử chết vạn năm rồi, có lẽ là vì em mà sống lại đúng không?”
“Tại sao không phải vì anh?” Đường Táp nói, “Năm tháng xưa kia, anh đã phóng ra biết bao nhiêu thần lực bên cạnh nó……”
“Đều là sự phồn vinh giả tạo.” Đế Chiêu cười tủm tỉm, “Nhưng mà thế này không phải nói…… thần thức của em đã mở hết rồi?”
Đường Táp mỉm cười.
Đế Chiêu: “Đường Táp, em sẽ ở bên anh cho tới vĩnh hằng nhé?”
“Nếu không chán ngấy, nếu anh yêu cầu.” Đường Táp nói, “Em sẽ, bởi vì em là Thần.”
Đế Chiêu nói: “Câu bất tử lấy thần lực nuôi dưỡng, phụng dưỡng ngược lại chúng Thần cùng tồn tại với Thần, nhận ơn trạch của trời đất…… Cũng giống như câu trường sinh bất lão mà người phàm hay nói, Đường Táp…… anh muốn cùng em đi tới bạc đầu, con đường tới bạc đầu còn dài hơn cả vạn năm, anh đợi vạn năm dùng tướng mạo phức tạp như vậy để gặp lại em, anh không muốn đợi nữa……”
“Em hiểu ý của anh.” Đường Táp ngồi xuống dưới gốc cây bất tử, vỗ chỗ trống bên cạnh cô, “Mượn vai anh dùng một chút.”
Đế Chiêu ngồi ngay ngắn, Đường Táp kéo cánh tay của anh, cô muốn dựa lên vai anh dùng thần thức nhìn toàn cảnh yêu thành của Thần Châu Hoa Hạ nhưng lại bị thần cách trong cơ thể cản lại.
Đường Táp luôn cảm thấy, động tác dựa vai này…… thật không dễ hoàn thành.
Đế Chiêu nhìn ra được, anh nhắc nhở Đường Táp.
“Bây giờ em không có sừng Hươu nữa, có thể dựa được rồi.”
A, đúng! Chính là cảm giác xa cách này!
Cô luôn duy trì khoảng cách một bình nước với Đế Chiêu, không cách nào thân thiết thì ra là vì sừng Hươu trong lòng chưa tháo ra.
Đế Chiêu khuyến khích: “Em thử xem.”
Đường Táp từ từ dựa lên, híp mắt mỉm cười.
Cô và Đế Chiêu giống hệt nhau, hình người của bọn họ rất tươi trẻ có lúc mang theo sự ngượng ngùng không thành thục chỉ có các đôi trai gái đôi mươi mới có. Nhưng linh hồn và thần thức của bọn họ thì đã già cỗi, trải qua vạn năm bể dâu. Song từ khi bọn họ ở chung luôn có một cảm giác đặc biệt là người trẻ tuổi học mang vẻ ông cụ non.
Đế Chiêu nhìn thấy cô cười, đưa mắt xuyên mà thời gian truy tìm về nguồn cội nhìn thấy A Thù của vạn năm về trước.
Đường Táp ngước mắt nhìn về phía anh.
Một con Rồng uy phong lẫm liệt giống như từ xưa tới nay anh chính là Thanh Long luôn chờ đợi cô, cũng là Bạch Long Đế Chiêu mà cô vừa quen một học kỳ.
Hai người ở dưới từ từ chạm vào nhau.
Trong chớp mắt lá cây bất tử rũ xuống, tiếp xúc với rễ cùng với mặt kính hư không tạo thành một chiếc giường màu đỏ rực.
Sóng đỏ trùng trùng, lá cây lay động.
Thần và Rồng, hai con người hòa hợp tương liên, thân mật không kẽ hở.
Cây bất tử càng thêm um tùm che kín ánh trắng, sóng hồng giăng đầy đất gió thổi mạnh mẽ cùng với âm thanh rời rạc đan xen quấn quýt.
Hồn của Thần cùng hồn của Rồng hoàn thành ý nguyện xưa, cực nóng lấp đầy trăng khuyết, trăng tròn đầy.
Đợi khi sự dung hợp được viên mãn thì sẽ kết hợp thành tình yêu của người trẻ tuổi.
“Táp Táp thả chim bồ câu cho tôi rồi!” Chín đuôi của An Luật vỗ bàn lần nữa, đứng dậy, “Không được, tôi muốn đi chặn Đường Táp!”
Cậu cùng với Phụng Hoàng tìm hết cả giới nhưng tìm không thấy.
Phụng Thất căm phẫn: “Đồ Rồng không biết xấu hổ! Chắc không phải dụ dỗ Đường Táp ra thế giới bên ngoài gặp người lớn rồi đấy chứ?!”
Tai An Luật cụp xuống.
“Ding ding ding, Tiểu Chiêu thật quá tâm cơ.”
Bọn họ tìm tới An Dao khóc thêm một trận, An Luật vừa chảy nước mũi vừa khóc nói: “Táp Táp tắt máy không nhận điện thoại của con cũng không trở về, nhất định là ra thế giới bên ngoài rồi, cô ấy không về nữa…….”
An Dao bình thản nói: “Không đâu, nền trật tự mới trong này còn chưa lập xong, cô ấy còn có chuyện chưa giải quyết, cô ấy không đến mức vô trách nhiệm như vậy.”
Quả nhiên, tới tối Đường Táp và Đế Chiêu đã trở lại.
Điện thoại sạc đầy điện, Đường Táp gọi điện thoại cho Cửu Vĩ Hồ: “An Luật, tới ăn sủi cảo.”
An Luật lập tức kéo theo Phụng Hoàng đi năm bước thở là hổn hển ‘nhanh chóng’ chạy tới phòng nghỉ.
Vừa vào cửa thì thấy Đế Chiêu và Đường Táp đang ở trong bếp gói sủi cảo.
An Luật: “Đế Chiêu qua bên kia, cái này tôi biết, tôi làm!”
Chín cái đuôi của cậu lần lượt xoắn ‘tay áo’ không có thực, đẩy Đế Chiêu ra.
Đế Chiêu: “Cậu làm gì vậy? Đợi đó đi.”
Phụng Hoàng lập tức bán bạn bè: “Cậu ấy muốn làm nhị phòng.”
Đế Chiêu đứng trở lại, đẩy Cửu Vĩ Hồ ra: “Ngày nào cũng vậy, cậu mơ mộng cái gì thế! Bây giờ là thời đại độc sủng rồi, cậu đi chơi với Phụng Hoàng đi! Trên giấy kết hôn không có khe hở! Toàn nhét những quan niệm rác rưởi gì đâu vào đầu, mau tỉnh táo đầu óc lại đi!”
Cửu Vĩ Hồ nói: “Tôi không muốn với anh, tôi chỉ muốn ràng buộc quan hệ với Táp Táp, huống chi Táp Táp đã đồng ý với tôi rồi dù anh có giậm chân cũng không thay đổi được gì! Lời Táp Táp nói chính là lời Thần nói, lời hứa của Táp Táp chính là lời hứa của Thần.”
Đế Chiêu vô cùng bi thương, anh nhìn Đường Táp: “…… Em…… thật sao?”
Đường Táp hỏi Cửu Vĩ Hồ: “Tôi hứa sao? Cậu có chứng cứ không?”
Cửu Vĩ Hồ lật tin nhắn đó ra.
Đường Táp: “Giả đấy, bên tôi không có.”
Phụng Hoàng chiêm chϊếp vỗ đùi cười to: “Ha ha, ngốc quá đi! Tôi sớm nói rồi, Táp Táp dù có thu thì cũng thu một đôi Long Phụng cát tường, Hồ Ly tinh trời sinh là tiểu tam……”
An Luật dựng thẳng tai, nhào tới đánh nhau với Phụng Hoàng.
Đường Táp nghiêm túc hỏi Đế Chiêu: “Trong giới của các anh vẫn còn chế độ này sao?”
Đế Chiêu lời ít ý nhiều: “Nằm mơ giữa ban ngày. Chúng ta cũng là một với một, trung trinh đến chết không thay đổi được không? Hai cái đầu này hỏng rồi, em đừng quan tâm hai cậu ấy.”
Đường Táp phủi bột mì trên tay, nói: “Thất Thất, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Phụng Thất phun một miệng lông Hồ Ly ra, xách Cửu Vĩ Hồ qua một bên, đi tới.
Đường Táp bưng mặt của Phụng Hoàng, nói: “Phụng Thất, tôi sẽ thay đổi quy tắc của Phục Hy và Nữ Oa, trao tự do cho cậu. Rất lâu về trước tôi từng hỏi Phụng Hoàng có muốn tự do không, lúc đó câu trả lời của Phụng Hoàng là không, tôi muốn ở bên A Thù. Hôm nay tôi hỏi lại lần nữa, Phụng Hoàng cậu có muốn tự do không, từ nay về sau thích hay chán ghét, đi theo hay là rời khỏi đều do bản thân cậu quyết định, cậu muốn trải qua cuộc sống như thế nào thì cứ sống như thế ấy……. Cậu muốn tự do không?”
Phụng Thất cụp mắt.
“……. Có thể để ngày mai tôi mới trả lời không?” Phụng Thất nói.
“Ừm.” Đường Táp nói, “Phụng Thất là đặc biệt nhất, Thất Thất, mặc kệ cậu chọn thế nào chúng ta vĩnh viễn là bạn bè không có gì thay đổi cả. Chơi game thâu đêm cũng được, cùng ăn cơm cũng được, chúng ta vĩnh viễn không bỏ rơi cậu.”
Phụng Hoàng lui ra.
Cậu ôm Y Lan, co ro ở trong góc giường.
An Luật cắn vuốt, không nỡ quấy rầy cậu.
Thế nhưng Đế Chiêu vô cùng không có mắt nhìn mà đi quan tâm hỏi: “Thất Thất, cậu không sao chứ?”
Phụng Thất: “Đừng hỏi! Đang chuẩn bị cảm xúc đấy! Phiền phức!”
= = = = = =
Chú thích:
-
Thiên lôi câu địa hỏa: vốn là chỉ điện chớp (thiên lôi) và núi lửa (địa hỏa), thường được dùng để hình dung sức mạnh tự nhiên rất khủng khϊếp. Ngoài ra trong tiểu thuyết cũng thường được dùng, thiên lôi là đại diện cho du͙© vọиɠ của nam giới, núi lửa là chỉ du͙© vọиɠ của nữ giới. Cho ở đây thường được chỉ, bản năng du͙© vọиɠ tự nhiên ban cho con người là không thể chống cự.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
- Chương 104: Thiên lôi câu địa hỏa (1).