Đường Táp người cũng như tên, vô cùng dữ dội.
Ném một dao tới rồi quay đầu nhìn trận Cửu Trùng, không chút sứt mẻ nào.
Xem ra trận không hề ảnh hưởng tới người lập trận.
Đường Táp ném một ánh mắt tới, chỉ trận Cửu Trùng ở sau lưng: “Phụng Thất!”
Phụng Hoàng nhận lệnh, quanh quẩn ở ngoài trận Cửu Trùng thử đốt lửa xuống Rồng trong trận.
Câu Trần cũng đỏ mắt lên, không giống với lúc ở nơi chôn tình của Nữ Oa đánh với Đường Táp, lần này hắn không hề sợ hãi, thấy Đằng Xà bị thương lập tức mất hết lý trí, cơn giận bốc lên đến Thần cũng dám cắn.
Câu Trần nhằm về phía cổ họng Đường Táp cắn tới, Đường Táp trở dao đâm mạnh vào cổ họng Câu Trần, máu phún đầy người.
Đường Táp vội vàng buông tay, lùi về sau một bước móc thêm một cây dao ra, sau khi điều chỉnh góc độ xong thì xông lên lần nữa.
Vẻ mặt cô bình tĩnh không chút sợ hãi, máu bắn tung tóe như cầu vồng mà hai tay cô nhuốm đầy máu, hai cái tay một trước một sao cầm chắc dao sượt qua bên người Câu Trần, trong vòng mấy giây đâm mười mấy nhát dao xuống.
Cô vứt Câu Trần, chuyển mục tiêu khác.
Đằng Xà chưa chết, cũng phải, Thượng Cổ đến tình nào có thể dễ dàng rơi xuống dưới lưỡi dao của người phàm như vậy.
Đường Táp kéo Đằng Xà lên: “Chọn đi, ngươi chết trước hay là hắn chết trước.”
Dao của Đường Táp chỉ Câu Trần, nói với Đằng Xà: “Trong vòng mười phút hắn ắt sẽ chết, tôi nhân từ giao quyền lựa chọn cho ông là muốn ông tiễn hắn hay là hắn tiễn ông? Ai muốn chết trước mặt ai đây? Ông nói đi.”
Hàm răng nhỏ sắc nhọn của Đằng Xà lại lộ ra, cười ha hả: “Đường Táp, tôi không chết được. Cô có từng nghe chưa, Phục Hy Nữ Oa, tình vĩnh viễn bất diệt…… Thanh Long dùng thời gian vạn năm cũng không phong kín được tôi, cô cho rằng với một nửa Thần như cô có năng lực dồn tôi vào chỗ chết? Tôi không chỉ không chết, tôi còn có thể dùng thần lực của con Rồng đó của cô thức tỉnh tình của Nữ Oa, hai người bọn ta sẽ vĩnh viễn sống tiếp…….”
“Vớ vẩn.” Đường Táp kẹp chặt tay hơn, nhìn Bạch Long đang vùng vẫy, nói: “Tôi hỏi ông, ông có biết tại sao tình của ông có thể tu thành hình còn có ý thức của bản thân, mà tình của Nữ Oa vẫn chỉ là bình phong che chở trong rừng ngô đồng?”
Đằng Xà: “Bởi vì thần lực của bà ấy mất đi, ý thức của bà ấy trước giờ không bằng tôi, tôi nhớ nhung bà ấy, ý thức trước giờ chưa từng chìm ngập, chỉ điều này dù là Rồng của cô cũng không làm được.”
“Xin lỗi, Rồng của tôi làm được rồi.” Đường Táp nói, “Nó bây giờ đang sống như một con người, mà ông thì là một con quỷ đáng ghét.”
Cô đâm một dao vào tim Đằng Xà, quả nhiên không cảm nhận được nhịp tim.
“Tôi nên sớm mổ ông ra mới đúng…… chậc.” Cô còn cảm nhận được sự trói buộc quy tắc của bản thân, nếu thời gian lui trở về lúc khai giảng, cô nhất định xách dao mổ Đằng Xà trước.
“Đằng Xà sớm đã chết rồi phải không.” Đường Táp hỏi.
Câu Trần với hơi thở thoi thóp đang trong cơn đau bò dậy từng chút một.
“Là ông ấy tự nguyện đưa cơ thể cho tôi làm hộp đựng hồn tình…….”
“Vớ vẩn.” Đường Táp nói lại câu này.
Hết cách rồi, cô chịu ảnh hưởng từ cha, lúc nói chuyện luôn không ra dáng con gái, trước đó phải giả đóng vai cô gái yếu đuối dễ bắt nạt đã là quá lắm rồi, sau khi tận tay xé bỏ lớp ngụy trang cô lời ít ý nhiều đơn giản mà thô bạo hơn rất nhiều.
“Ông dập tắt cơ hội sống của Đằng Xà.” Đường Táp trực tiếp xé toạc lời nói dối của tình tinh Phục Hy, “Đằng Xà là yêu thú duy nhất do chính tay Phục Hy và Nữ Oa nặn ra, đây là con Đằng Xà duy nhất có thể tu hình người khai trí, ông muốn chiếm cơ thể của ông ấy mà vẫn bảo đảm bản thân không bị ý thức của bản thân Đằng Xà thay thế cho nên ông bóp chết ý thức và hồn phách của ông ấy, sau khi con Đằng Xà này chết đại hoang sẽ chẳng còn Đằng Xà nào sinh ra nữa…… Phục Hy……. Không, phải gọi là quỷ đáng ghét, ông có biết, ông đã tận tay hủy diệt giống loài do ông cùng Nữ Oa tạo ra không?”
Câu Trần vỗ đất: “Không thể nào ! ! Không thểnào đâu ! Là ông ấy tự nguyện mà...... tự nguyện mà......”
Đường Táp bừng tỉnh đại ngộ.
“Thì ra người ngươi thích không phải Phục Hy.” Sau giây phút kinh ngạc Đường Táp nói: “Người ngươi thích là Đằng Xà...... chẳng trách.”
Nói xong, cô giơ dao gϊếŧ chết Câu Trần.
“Quá tàn nhẫn, sớm ngày kết thúc thôi.” Đường Táp nói xong, ném ‘Đằng Xà’ tới bên mép trận Cửu Trùng, tiếng gầm gừ của Rồng dần yếu đi, Phụng Hoàng gấp tới mức chảy nước mắt đâm vào trận.
Đường Táp chặt đứt đuôi rắn, giọng nói âm u: “Cách phá trận, nói.”
“Đằng Xà” chỉ cười không nói.
Đường Táp nhanh chóng hiểu ra.
Cơ thể tên nhãi này đã chết rồi, hắn không hề cảm nhận được cơn đau, đau đớn uy hϊếp đều vô dụng.
Nhưng mà cơ thể đã chết rồi cũng không thấy hắn chạy ra ngoài, chứng minh tình của hắn nếu thoát khỏi cơ thể này có lẽ cũng không hoạt động được bao lâu.
Đường Táp sau khi hiểu rõ điều này thì xỏ dao xuyên qua Đằng Xà, ghim chặt hắn trên đất.
Làm xong hết thảy, Đường Táp nâng tay chiêu hoán ba con Thánh Thú.
“Nghĩ cách đi!”
Lời nói vừa dứt thì nghe thấy ầm một tiếng, trận Cửu Trùng tách ra xếp thành một hàng.
Bạch Long bị giam ở trung tâm của trận, xoay tròn theo trận. Mà vật tổ của tám trận tròn còn lại đều đầy máu giống như ăn no uống đủ rồi, dòng chảy lập lòe của thần lực sáng rực rỡ.
Phụng Hoàng xông về phía Tiểu Bạch Long lại bị trận đẩy ra, rơi xuống đất lăn ba vòng.
“Đằng Xa” cười nói: “Tách ra rồi…… Những thứ này sẽ chảy vào trong trận tình của Nữ Oa…… Tôi đã nói rồi, cô thắng không nổi. Việc duy nhất các người có thể làm chính là ngoan ngoãn dâng hết thần lực cho bọn tôi, tôi và Nữ Oa sẽ vĩnh viễn thống trị ở đây, vĩnh viễn.”
Đường Táp: “Tôi không hiểu trận pháp, nhưng……”
Cô chỉ Tiểu Bạch Long: “Anh ấy luôn học rất tốt, trí thông minh cũng có tác dụng.”
“Đằng Xà” nhìn kỹ lại, Bạch Long trong trận vẫn là cái bóng, mà Thanh Long ở phía sau Bạch Long cũng thành bóng Rồng, hai cái bóng xoay theo trận hình thành thái cực âm dương.
Mà giữa Thanh Bạch Long đang cùng bảo vệ một người, chính là hình người của Đế Chiêu.
“Hai bóng một thân thể!” Đằng Xà kinh ngạc nói.
“Ừm…… tôi nói mà.” Huyền Vũ giương đầu lên, nói: “Lần này đại ca là đắc sàng sở nguyện, chuyển kiếp làm người thật rồi.”
Bạch Hổ meo meo nói nó dùng sai thành ngữ rồi.
Huyền Vũ: “Em có dùng sai chỗ nào đâu, ước nguyện của anh ấy nói cho cùng không phải chính là ngủ cùng giường cùng gối sao!”
Đường Táp nói: “Biết tại sao tôi không hoảng hốt không? Bởi vì anh ấy đã giải trận được rồi.”
Đằng Xà cắn răng: “Không thể nào!”
“Gần đây anh ấy sốt cao không ngớt.” Đường Táp nói, “Phản ứng cũng rất chậm càng ngốc hơn trước. Tôi vốn cho rằng anh ấy sau khi tìm được vảy hộ tâm về thì tình động nên phát sốt. Nhưng nhờ ‘phúc’ của ông, bây giờ cuối cùng tôi đã tìm được nguyên nhân rồi. Tình động phát sốt không thể nào dữ dội như vậy, anh ấy luôn sốt cao ngủ mê là bởi vì thần lực trong cơ thể anh ấy quá nhiều, ngoài trừ của trụ Thanh Long còn có những thần lực khác mà ông tốn mười mấy năm vì Nữ Oa mà tìm được, còn có thần lực thuộc về ba con Thánh Thú cũng có những thần lực vụn vặt lúc thời kỳ Thượng Cổ sụp đổ rơi xuống biển, càng đừng nhắc tới trong vảy hộ tâm Thượng Cổ đó còn có thần lực còn xót lại…… Cộng những thứ này lại thành ra năng lượng quá tải khiến cơ thể chịu không nổi.”
Bạch Hổ meo meo lắc đầu: “Mấy ngày nay đại ca nhất định rất cực khổ.”
Đường Táp nói: “Đoạn thời gian này, anh ấy vừa bận việc nhà trường vừa bận bắt ông, bản thân còn phải thỏa hiệp với bản thân, thần lực dồi dào quá mức…… không sốt hỏng đã là trời xanh phù hộ rồi. Vạn năm trước tôi từng tìm ông bói quẻ, ông nhất định không nhớ đâu bởi vì lí đó thuộc về Phục Hy chứ không thuộc về tình này của ông. Tôi tìm ông hỏi tương lai của anh ấy…… ông nói quẻ của anh ấy không tốt, cho đến lúc chết tôi cũng nhìn không được hình người của anh ấy. Nhưng khổ tận cam lai, vạn năm sau xanh chuyển trắng, dễ vỡ. Đến lúc thiên thời địa lợi nhân hòa ắt tự có người tận tay xoay chuyển bước ngoặt giúp anh ấy độ kiếp.”
Ánh mắt tình tinh trống rỗng.
Một phần thần lực trong trận tách ra chảy đến rừng ngô đồng bên hồ Huyền Vũ, sau đó chảy vào nơi chôn tình của Nữ Oa.
Thiếu đi một phần thần lực đó, Đế Chiêu từ từ rơi xuống đất, tám trận hợp nhất, Thanh Bạch Long trở về cơ thể.
Đế Chiêu mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Ơ, hình như vỡ rồi?”
Chuyện là như vầy, sau khi anh bị trận Cửu Trùng vây chặt, rất sợ bản thân xấu mặt vì tránh gây cản trở cho Đường Táp anh gần như dùng hết tất cả trí tuệ của mình.
Sau đó, anh vô cùng may mắn trong lúc nguy cấp chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu.
Đáng vui vẻ đáng chúc mừng.
Giải trận, nói trắng ra là giống như giải khóa liên hoàn.
Trận Cửu Trùng, phức tạp như vậy đó chính là cửu liên hoàn.
Đại não Đế Chiêu vừa tự mình trêu chọc mình, tự động vang lên ‘đường núi ở đây mười tám vòng, đường thủy ở đây cửu liên hoàn’, vừa dùng hết toàn bộ trí tuệ từng chút giải khóa liên hoàn này.
Đáng tiếc cơ thể quá nặng nề, đầu của anh bị sốt đến mê man, trong lúc khó chịu Đế Chiêu dứt khoát gỡ bỏ hết cửu liên hoàn, vứt bỏ một cái trong số đó, phân ra giải khóa tám cái còn lại.
Lúc chân chạm đất, anh mở mắt ra mới ý thức được bản thân đã làm được rồi.
Có điều, nói thật thì anh vẫn cảm thấy cơ thể nặng nề muốn chết.
Anh chạy qua, thuận đường nhặt Phụng Hoàng đang khóc lóc nhưng không có nước mắt lên, tới xin lỗi với Đường Táp, đợi sau khi nghe lý luận của Đường Táp xong, Đế Chiêu nói một cách vô cùng hùng hồn: “Dễ thôi dễ thôi, đợi tôi nhé.”
Anh nhặt một nhánh cây của cây bất tử, vẽ bốn trận trên đất.
“Đằng Xà” sụp đổ kêu lớn, Đế Chiêu nghĩ ngợi vẽ một trận che chắn bên cạnh hắn, tạo ra lệnh cấm ngôn cho “Đằng Xà”.
Đường Táp: “Ồ, thành nghề trận pháp rồi?”
Đế Chiêu: “Ừm, nhớ ra kha khá rồi! Phục Hy dùng tình để lập một phần trận, nhưng những trận pháp mạnh đa số đều dùng lý và trí tạo ra. Tôi tuy không sánh bằng người thật Phục Hy nhưng đối phó với chiếc bình đựng tình này vẫn dư sức.”
Đế Chiêu vẽ xong thì ngồi vào một trong những cái trận đó.
Đường Táp kẹp Phụng Hoang lên, hỏi: “Còn đây là trận gì?”
“Trận chuyển dời.” Đế Chiêu cươi tủm tỉm nói, “Đây là bản hoàn chỉnh, Hổ Tử Tam Muội Huyền Vũ, tới đây.”
Nghe đi, gọi nghe thân thiết biết bao.
Đây là đại ca muốn truyền thần lực cho bọn họ rồi! Vui quá đi!
Huyền Vũ vui tới mức run rẩy: “Cám ơn đại ca!”
Ơ, không đúng! Đây vốn dĩ chính là anh lấy của bọn tôi mà! Tại sao tôi phải nói cám ơn!
Trong phút chốc, tất cả bốn trận lớn sáng lên ánh sáng màu vàng.
Đường Táp giương khóe môi, trên mặt treo lên nụ cười kiêu ngạo.
Chói mắt, đúng là chói mắt, Tứ Thánh Thú của cô trở lại rồi.
Trò chơi này giống như số bảo bối tiến hóa đứng tại chỗ xoay như vậy, kim quang xông thẳng lên tầng mây, đợi khi ánh sáng tản đi hết cô có nhiều thêm ba con Thánh Thú thực thể uy phong lẫm liệt.
Sự thật chứng minh, Đường Táp thích màu trắng thật.
Con đầu tiên mà cô vuốt ve chính là Bạch Hổ.
Bạch Hổ cao lớn uy mãnh đứng tới vai Đường Táp, lúc đứng bên canh Đường Táp còn nhe răng hổ sắc bén, vuốt Hổ còn mạnh hơn cả kim cang, đừng nói là Cùng Kỳ của tập đoàn tài chính Nam Sơn dù là một ngàn con Cùng Kỳ nhìn thấy Bạch Hổ của hiện tại cũng phải nhũn chân.
Cánh của Chu Tước còn rộng lớn hơn cả Phụng Hoàng, bảy màu sắc chói lọi càng đẹp hơn, ngang nhiên đứng trên sống lưng Bạch Hổ ngẩng cao đầu.
Mà Huyền Vũ, vô cùng chắc nịch, đứng ở bên còn lại bên cạnh Đường Táp, một đống đen thui, vỏ rắn vẫn còn, có thể vác thêm Thần và cả đám đồng bọn của cô cũng không mệt!
Đế Chiêu vạch vỡ trận che chắn, tình tinh Phục Hy nói: “Thế này so với kế hoạch của tôi cũng chẳng hề xung đột gì, tuy không nhiều nhưng với một chút thần lực còn lại cũng đủ cho Nữ Oa thức tỉnh rồi……”
“Đúng rồi, nhắc nhở ông một chuyện.” Đường Táp nói, “Tôi vẫn nói câu ban đầu đó...... Ông biết tại sao tôi không hoảng không?”
Đường Táp phì cười một cái, nói xong tự mình cười trước vô cùng vui vẻ, cười xong mới chậm rì rì nói: “Ông cũng nói rồi, ông và Nữ Oa từ khi sinh ra đã yêu nhau, vô cùng chân thành. Song róc tình bỏ lâu như vậy rồi, ông có thể có ý thức độc lập của bản thân,…… còn Nữ Oa, có lẽ cũng giống như ông.”
Tình tinh Phục Hy sững sờ rất lâu, hình như ông đang lý giải thâm ý đằng sau câu nói này của Đường Táp.
“Nhưng Nữ Oa lại không có hóa ra ý thức độc lập, hồn phách của tình độc lập, mà chỉ cắm rễ ở rừng ngô đồng, bảo vệ tình của ông.”
“Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi!” Tình tinh Phục Hy đợi không được nữa, “Đừng học theo những lời trong phim truyền hình, rề rà nửa ngày không nói đúng trọng điểm!”
“Trên đời này con gái đa tình nhiều, mà kẻ thay lòng đổi dạ cũng thường có.” Đường Táp nói, “Ông biết tại sao không?”
Cô chỉ cái đầu của mình, nói: “Lúc tôi và Câu Trần đánh nhau đột nhiên nhớ ra một câu chuyện cũ của hai người. Ông đã quên mục đích ban đầu lúc hai người muốn hóa ngàn vạn người rồi sao? Ông đã quên tại sao sau khi ông róc tình bỏ, Nữ Oa lại cực lực phản đối sao? Sau này ông say mê trận pháp, hiềm tình làm lỡ việc ông ngộ trận pháp, thế là róc tình bỏ. Không có sự ràng buộc của lý, tình của ông dễ nảy ra mầm tai họa, Nữ Oa vì bảo vệ để tình của ông không làm xằng làm bậy dẫn tới cực đoan, thế àa róc một phần nhu tình của bản thân đan thành lưới tình, buộc chặt ông.”
Tình tinh Phục Hy ngơ ngác không thôi.
“Nhưng thứ bà ấy rút chỉ là nhu tình, phần lớn tình si cho đến chết không thay đổi kia đã tán cho vô số phụ nữ rồi. Đáng tiếc Phục Hy ông…… tuy sau này cũng có tình nảy sinh nhưng số lượng rất ít, phần tình mới nảy sinh ở trong cơ thể đó của ông đã theo Nữ Oa phân tán cho đàn ông....... Nhưng, vẫn không đủ. Vô tình vô nghĩa thay lòng đổi dạ nhiều, khổ là khổ những người phụ nữ si tình khao khát tình lâu dài. Rõ ràng đã nói muốn dùng cách thức của con người nhất định tìm đường đi tới bạc đầu, đi tới vĩnh viễn nhưng ông lại không tôn trọng lời hứa…… Tôi hỏi ông, quỷ đáng ghét, lần thức tỉnh này sẽ được cái gì chứ?”
Phục Hy sững sờ nhìn một tia sáng dịu dàng kéo dài bay từ phía sau lưng Đường Táp tới, mờ mịt lắc đầu.
Thần lực của trận đó, trong chốc lát khiến cho sợi tình của Nữ Oa tụ lại thành tình hồn.
Đường Táp dẫn theo Tứ Thánh Thú lui ra, nhường chỗ cho hai người họ để nhu tình đối diện với tình nổi điên.
Đường Táp lùi sang một bên, xoay đầu nói với Cùng Kỳ và đám lính của Cùng Kỳ đang núp trong rừng ngô đồng: “Thế nào? Không tới sửa máy nhà dột sao? Ta cho rằng ngươi muốn chơi trò bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi chứ.”
Cùng Kỳ liếc nhìn Tứ Thánh Thú một cái, nuốt nước miếng, lặng lẽ chuồn đi.
Chim sẻ rình mồi? Với tình hình hiện tại, hắn còn dám sao?