Chương 30: Một con rồng ngốc.

Đại Bạch Long vẫy cái đuôi rồng một cái, chui vào trong xe đậu bên bờ.

Bà để mông trần chui vào xe, vội vàng tìm quần áo.

“Mau mau mau, quần áo của em đâu?” Đại Bạch Long vừa lấy cái váy ra vừa tìm áo sơ mi, còn không quên oán trách vài câu, “Sao lại để Tiểu Chiêu đi vào? Không phải nói hôm nay vì em bao hết cả hồ Huyền Vũ rồi sao?”

Mà An Dao thì chậm rì rì che mắt của Phụng Hoàng, từ từ nói: “Tên nhóc đó không dễ gì mới dẫn một cô gái ra ngoài chơi, anh phải có trách nhiệm cho sự phát triển lành mạnh của con trai.”

Đại Bạch Long mặc quần áo xong, oán trách con trai rồi, hai vợ chồng hiểu ngầm hôn nhau một cái.

Lúc hôn nhau, tay An Dao vô thức rời khỏi mắt của Phụng Hoàng, đợi hai người hôn xong cúi đầu nhìn, thì thấy Phụng Hoàng đang mở to mắt nghiêm túc quan sát học hỏi.

“Tiếp tục tiếp tục.” Thấy hai vợ chồng dừng lại chú ý đến mình, Phụng Hoàng khuyến khích nói, “Nhân lúc Đế Chiêu chưa qua đây, hai người tiếp tục làm, cảm tình sâu còn có thể tranh thủ đứa thứ hai.”

Chậc, tình địch ngày xưa lưu lạc thành tên ngốc ra sức trợ uy bên cạnh vợ chồng hai người, Đại Bạch Long trong một lúc không biết nên cười hay là nên khóc.

An Luật khẽ gảy đầu Phụng Hoàng, nói: “Con nít con nôi, đừng gây rối lung tung, lo chơi game của cậu đi.”

Đại Bạch Long thở dài sâu xa, đứng dậy buộc tóc xong, thuận tay xoa đầu Phụng Hoàng: “Bi thương.”

Đế Chiêu và Đường Táp vẫn còn thong thả tản bộ ở bên bờ đối diện, thị lực của Đại Bạch Long tốt, từ xa nhìn qua đó thấy con trai cười rất vui vẻ, lập tức nổi lên lòng bát quái, hỏi: “Dao Dao, không phải con trai có ý gì với cô gái nhân loại đấy chứ?”

An Dao xoa đầu Thất Thất cái có cái không, nói: “Con trai của em dù cho có ý cũng thà dìm chết tâm tư đó chứ chết không chịu thừa nhận.”

Phụng Hoàng vội vàng hỏi: “Tâm tư gì ạ?”

An Dao cúi đầu nhìn Phụng Hoàng, vẻ mặt rất chi là phức tạp: “Cậu sao lại bát quái như vậy?”

Đại Bạch Long lo lắng nói: “Như vậy thì không được nha, con người sống tốt được mấy năm chứ? Đứa trẻ này nếu động tâm vào lúc này, đợi sau khi hình Rồng của nó trưởng thành, một khi vảy hộ tâm động rồi, cô gái này sợ là sớm đã trở thành bà lão tóc trắng bạc phơ con cháu đầy nhà rồi……. Đến lúc đó sóng to gió lớn, huyết Rồng mới vừa sục sôi thì sẽ bị hiện thực tàn khốc đông thành băng, người đau vẫn là nó.”

Phụng Hoàng tiếp lời: “Vậy thì phải làm sao, hai người định muốn hợp sức đánh gãy uyên ương sao?”

Đại Bạch Long bịt kín miệng Phụng Hoàng lại.

An Luật suy nghĩ rất lâu, nói: “Cũng chưa chắc đâu.”

Đại Bạch Long: “Hả?”

An Dao: “Ý của anh là…… nếu là Đường Táp, có lẽ không đến mức bi kịch như vậy.”

Phụng Hoàng xách tay của An Dao ra, càng thêm tò mò: “Tại sao tại sao?”

An Dao ném cho cậu một cái liếc xéo, nói: “Thất Thất, chỗ người lớn muốn nói chút chuyện, cậu tự mình đi chơi đi.”

Phụng Hoàng Thất Thất nhanh nhẹn bịt tay lại: “Hai người nói đi, tôi nghe không thấy.”

Không lâu sau đó, một con Phụng Hoàng bị một cái chân của Hồ Ly đá bay ra khỏi cửa xe, vạch ra một đường pa-ra-bôn hoàn mỹ, rơi tõm vào trong hồ Huyền Vũ.

Không lâu sau đó, đầu của Phụng Hoàng Thất Thất nhô lên mặt nước, hô lớn: “Đế Trạch, Đế Trạch cô đã quên tôi là tình nhân cũ của cô rồi sao? Sao cô có thể để mặc An Dao ném tôi!”

Câu trả lời của Đại Bạch Long, chính là duỗi một cái tay ra, đóng chặt cửa xe lại.

Đường Táp: “……. Chuyện như thế nào?”

Đế Chiêu cười nói: “Nói ra thì dài, Phụng Hoàng ngàn năm mới Niết Bàn một lần, kỳ trưởng thành rất có sức quyến rũ, cho nên mẹ tôi lúc còn trẻ từng ái mộ Phụng Hoàng đời thứ sáu, chuyện này người toàn giới đều biết, bởi vì mẹ tôi là ở trên lễ tốt nghiệp trực tiếp tỏ tình……. Gì mà thầy Phụng Lục, Long Phụng chỉ điềm lành là lẽ bất di bất dịch, em có một mục tiêu yêu đương trăm năm, đợi thầy và em cùng nhau khai phá.”

Đường Táp: “……. Mẫu thân của ngài thật dũng mãnh.”

“Khi đó Phụng Lục đã bước vào kỳ Niết Bàn rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể Niết Bàn trọng sinh.” Đế Chiêu nói, “Cho nên, ở trong mắt Phụng Lục có lẽ chỉ xem mẹ tôi như con cháu mà thôi……. Thế là từ chối rất dứt khoát.”

Đường Táp: “Ồ, thế cũng coi như là tình nhân rồi. Cách làm này của mẹ anh, rất giống với những cô gái thời cao trung của bọn em nhìn thấy thầy giáo nào có vẻ ngoài đẹp trai, thì chạy đến bên cửa sổ hô lớn một tiếng ‘thầy ơi thầy thật đẹp trai’.”

“Gần như vậy.” Đế Chiêu nói, “Nhưng ba tôi không chấp nhận được.”

“Sau đó thì sao?” Đường Táp cũng bị chuyện bát quái xưa cũ này hấp dẫn, vội hỏi, “Kí©h thí©ɧ ba anh tỏ tỉnh sao?”

“……. Không rõ lắm.” Đế Chiêu nói, “Ba mẹ tôi không có nói rõ, dù sao cũng chính tại hồ Huyền Vũ này, vảy hộ tâm của mẹ tôi rung mạnh, hai người họ cứ thế mà định tình với nhau.”

Trên thực tế, Đế Chiêu biết chân tướng, chỉ là ngại nói cho Đường Táp nghe.

Vảy hộ tâm của Rồng khẽ động còn được, ít ra còn giữ một phần lý trí, nếu như động quá mạnh, mà không tìm được đối tượng đã trêu chọc khiến nó động đậy, say sưa quấn quýt ba ngày ba đêm, thì long huyết sẽ khiến cả có thể Rồng đó bỏng chết — — Cơn bỏng này, chính là làm một phép so sánh để hình dung mức độ kịch liệt, ha.

Nói tóm lại, ba anh có lẽ là trêu chọc quá mức, còn mẹ anh sôi nổi ào ạt quấn lấy Cửu Vĩ Hồ play kí©ɧ ŧìиɧ.

Phụng Hoàng? Phụng Hoàng cái gì, tôi không nhớ rõ, lúc tôi tỏ tình với Phụng Hoàng, vảy hộ tâm vẫn còn ổn đây mà, cũng chỉ hơi động nhẹ một cái thôi, đến lúc này rồi mà anh còn nhắc đến Phụng Hoàng? Trước tiên anh nên nhìn cho rõ tình huống của mình cái đã!

Người nào đốt lửa, người đó chịu trách dập lửa.

Nghĩ đến đây, Đế Chiêu bừng tỉnh đại ngộ. Nếu nói như vậy, hôm nay vợ chồng hai người tới đây, còn làm giới nghiêm, đây là chuẩn bị ôn lại kí©ɧ ŧìиɧ ngày xưa, mơ lại đêm say sưa quấn quýt đó, mà anh đứa con trai này, hôm nay hình như đã làm hỏng chuyện lớn của ba mẹ rồi.

Ừm…… có hơi bất hiếu.

Đế Chiêu nhìn về chiếc xe ở bên bờ đối diện, sau khi suy nghĩ rất lâu, quyết định dẫn theo Đường Táp, thuận tay vớt Phụng Hoàng lên, đến rừng ngô đồng chơi.

Phụng Hoàng bơi qua đây, lúc lên đến bờ, Đế Chiêu nhanh mắt nhìn thấy cậu sắp lộ mông và trứng, liền vội vàng che của Đường Táp lại, bản thân cũng quay mặt đi liếc xéo một cái.

“Thất Thất, chú ý hình tượng.”

Phụng Hoàng: “Hỏng bét, quần áo bị tuột hết rồi.”

Cậu che mông ngẩng đầu lên, nói: “Đế Chiêu, đưa áo khoác của cậu cho tôi mượn.”

Chiều cao của Thất Thất còn chưa dài đủ, trạng thái hình người chỉ có khoảng một mét bảy, cậu lấy áo khoác của Đế Chiêu quấn quanh eo, trên cơ bản chỉ có thể che nửa thân dưới bất nhã mà thôi.

Đường Táp mở mắt ra, cười một cách không hề khách sáo.

Ở dưới ánh nắng mặt trời tóc của Thất Thất quả thật phản chiếu ra cầu vồng nhỏ nhợt nhạt, ngũ sắc rực rỡ, nửa người trên để để trần, nửa người dưới quấn một chiếc áo khoác, còn bởi vấn đề chất liệu quần áo mà bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Đường Táp tháo khăn choàng đưa cho Thất Thất: “Buộc thêm cho chắc.”

Thất Thất nhận lấy khăn choàng, còn không quên mắng chửi đôi vợ chồng bên kia bờ: “Nói còn hay hơn hát, gì mà đối đãi tôi như con ruột……. Kết quả nói đá liền đá.”

Đế Chiêu: “Bình thường thôi, ngay cả con ruột cũng có đãi ngộ này mà.”

Thất Thất nhìn Đường Táp một cái, lại nhìn Đế Chiêu một cái, nói: “Đế Chiêu, hôm nay cậu hẹn Táp Táp, là muốn đến đây hẹn hò với cô ấy phải không?”

Đế Chiêu: “Cậu nói bậy bạ gì đấy?”

Đường Táp chỉ cười không nói, cúi đầu xuống nhìn không rõ biểu cảm.

Trong lúc om sòm, thời gian trôi đi rất nhanh.

Giờ cơm trưa, Cửu Vĩ Hồ mở cửa xe ra, nhìn về phía rừng ngô đồng đối diện gọi tên con trai hai tiếng.

“Đế Chiêu, qua đây qua cơm thôi.”

Rừng ngô đồng khá sâu, Phụng Hoàng đáp lại một tiếng.

“Đi quá chậm rồi, tôi dẫn cô bay nhé!” Phụng Hoàng nói với Đường Táp.

Đế Chiêu: “Cậu bay của cậu đi, bạn học Tiểu Đường đi từ từ về với tôi được rồi.”

Phụng Hoàng biến thân cũng dễ dàng, hiện ra nguyên hình, gắp Đường Táp lên bay đi.

Đế Chiêu: “Thất Thất!”

Đáng tiếc, Tiểu Bạch Long với cái đầu đầy lịch sự trật tự, cho rằng ở trước mặt Đường Táp biến thân chính là bất lịch sự là quấy rối, giờ chỉ có thể nhìn Thất Thất mà thở dài.

An Dao thấy Phụng Hoàng chở Đường Táp bay về, trong lòng thất vọng không thôi.

“Con trai em đúng là đứa đần.”

Đại Bạch Long: “Con trai anh.”

Lúc con trai đần độn, hai người đùng đẩy cho nhau, lúc con trai xuất sắc, hai người tranh giành lẫn nhau.

Phụng Hoàng sau khi đáp đất, không dám hiện về nguyên hình nữa.

Đường Táp và mẹ Đế Chiêu lần nữa gặp mặt, thân thiết bắt tay một cái.

Mẹ Đế Chiêu: “Cực khổ rồi.”

Lại là câu này.

Đường Táp tiếp: “Nên làm ạ.” Thật ra cô rất muốn tiếp là, vì dân phục vụ.

An Dao cười cười, nhỏ giọng nói với Đường Táp: “Tôi vừa mới nói với vợ tôi, bà ấy biết rồi.”

Mẹ Đế Chiêu: “Cơm là do chúng tôi tự mang tới, bữa trưa sẽ ăn ở đây.”

Bà trải khăn trải bàn, lấy thức ăn ra.

Lúc này Đế Chiêu mới ngoan ngoãn bò từ trong rừng ngô đồng ra.

“Ăn cơm dã ngoại sao?” Tiểu Bạch Long vui vẻ nói, “Lâu rồi không được ăn cơm dã ngoại với ba mẹ.”

An Dao căn bản không muốn nhìn anh, nhưng hết cách đó lại là con trai của mình, thế là ông nói: “Buổi chiều ba với mẹ con đến Phi Đại gặp hiệu trưởng các con.”

Đế Chiêu ngồi xuống, xé một bịt đồ ăn vặt mật hoa khô hiệu Anh Chiêu cho Đường Táp trước.

“Ăn thử cái này xem, em biết Anh Chiêu (1) chứ? Trước kia anh ta coi giữ hoa viên của thần Thượng Cổ, bây giờ lập nghiệp từ nghề làm đồ ăn vặt, những thứ này đều do bản thân anh ta tự dùng hoa khô chế biến làm ra.”

Chăm sóc Đường Táp xong, Tiểu Bạch Long mới hỏi ba mẹ: “Gặp hiệu trưởng tụi con làm gì ạ?”

“Mở tọa đàm.” An Dao nói, “Thư mời của hiệu trưởng Bạch được gửi đến nhiều lần rồi, tối qua ba vừa kí tên xong, buổi chiều sau khi thu vào xong, ba có thể mở tọa đàm trường kỳ ở trường bọn con rồi.”

Tiểu Bạch Long không hiểu: “Giảng cái gì? Giảng giao tiếp xã hội như thế nào thật sao? Nếu không có ai báo danh, con sẽ rất ngại…….”

Đại Bạch Long: “Con yên tâm, tọa đàm ba con mở, tuyệt đối có nhân khí.”

An Dao: “Con có thể làm được hội trưởng hội học sinh, cũng là nhờ nhân khí khi xưa ở trường của ba……”

Đế Chiêu nhếch môi, quay đầu mỉm cười với Đường Táp: “Thử cái này xem, nước đào. Nước bàn đào, chính tông đấy.”

Tốc độ ăn cơm của Phụng Hoàng rất nhanh, không được bao lâu đã phình bụng rồi, ngồi trong lòng An Dao ngủ trưa.

An Dao nói: “Chủ đề tọa đàm mỗi tuần đều không giống nhau, kỳ đầu tiên ba chỉ đơn giản nói làm thế nào để kết giao cho đúng.”

Đại Bạch Long đổ một bình rượu cho mình, nấc cụt một cái, nói: “Để cho con trai mình hiểu rõ hết hãy nói tiếp, bằng không đập nát bảng hiệu của anh, con cái người ta anh giảng cho hiểu hết, còn con trai nhà mình là một miếng gỗ mục, không có lực thuyết phục.”

Đế Chiêu: “Mẹ, bạn học Tiểu Đường ở đây, cho chút mặt mũi đi.”

Đường Táp cười tít mắt xua tay: “Không sao, khá là thú vị ạ, mọi người cứ nói.”

Cha ruột mẹ ruột mắng con trai ruột, chuyện thú vị như vậy, ai không muốn dựng tai mà nghe?

An Dao nói: “Tiểu Chiêu gai góc, tâm trí và cơ thể Tiểu Chiêu phát triển nhảy trình tự, hai mặt phát triển không thống nhất, không giống với những người cùng tuổi bình thường khác. Cho nên tôi mới đề nghị với Bạch Trạch, mau chóng bồi dưỡng ra một số anh tài tâm lý học, nghiên cứu có hệ thống một chút.”

Đường Táp nói: “Phát triển không thống nhất là chỉ?”

An Dao nói ẩn ý: “Lấy một ví dụ, cảm tình của giới yêu chúng tôi vẫn là xuất phát từ bản năng, kỳ động dục cũng được, kỳ phối ngẫu cũng được, đều tuân theo quy luật để phát triển nguyên hình. Nói cách khác, tu hình người đều là tu hình người sau khi trưởng thành, tu được hình người chứng tỏ cô đã khai trí rồi, có thể nghe hiểu ngôn ngữ, có năng lực tiếp nhận tri thức, sau đó dùng những lý trí này đi trói buộc bản năng vốn có của tính yêu.”

“Ừm.” Đường Táp nghiêm túc nghe giảng.

An Dao nói: “Nhưng tình huống của Đế Chiêu không giống với người khác, tôi đưa ra một vài ví dụ cô sẽ rõ ngay. Thất Thất, sau khi Niết Bàn thì chỉ là một con gà nhỏ, chút cha chút chít, cũng nghe không hiểu tiếng người, hai mươi năm sau, lông vũ của cánh mới cứng cáp, tiến vào thời kỳ trưởng thành, thời kỳ ban đầu của sự phát triển cũng bắt đầu, sau đó cậu ấy mới khai trí, tu ra hình người. Như vậy, hình người và nguyên hình của cậu ấy được móc nối với nhau, nguyên hình nằm ở kỳ bắt đầu trưởng thành, thì hình người của cậu ấy trông giống như thiếu niên vừa mới trưởng thành không bao lâu.”

Thất Thất nằm trong lòng An Dao gật đầu tỏ ý đúng là như vậy.

“Ngao Hiển, là anh bà con xa của Đế Chiêu. Hình Rồng đã được khai trí đến năm thứ ba mươi rồi, tu thành hình người, hình người sẽ phát triển cùng lúc với hình Rồng.”

Đường Táp hỏi: “Thế còn Đế Chiêu thì sao?”

An Dao: “Tên tiểu tử thúi này, lúc còn rất nhỏ đã có thể biến hình người rồi, hình Rồng mười năm, chỉ có bằng này………”

An Dao so sánh bằng độ dài một cánh tay, nói: “Nó khai trí xong, tu thành hình người……. là một đứa trẻ sơ sinh, càng kỳ lạ hơn là, sau đó hình Rồng của nó lại chuyển sang hình người, giống hệt con người các cô vậy lớn dần qua từng năm, đến mức…….”

An Dao nhìn con trai một cái, nặng nề thở dài: “Chỉ số thông mình cũng tăng lên theo, nói năng làm việc cũng đáng tin cậy, nhưng tình cảm phát dục của hình người và hình Rồng không có phối hợp nhau, để vuột lẫn nhau rồi.”

Đại Bạch Long đang gặm một cái cổ vịt, mơ hồ nói: “Ngốc đấy, Tiểu Đường cảm thấy nó ngốc không?”

Đường Táp săn sóc nói: “Vẫn ổn.”

Đế Chiêu nhướng mày, có chút vui vẻ nho nhỏ.

Đường Táp bổ thêm một câu: “Chả trách có lúc cảm thấy học trưởng……. ngây thơ quá mức.”

An Dao: “Phải không?”

Ông biết Đường Táp có ý gì.

Đế Chiêu ăn không vào nữa.

Quá mức…… Là gì ấy nhỉ? Ngây thơ? Ai ai cũng biết, ngây thơ đồng nghĩa với ngu.

Đế Chiêu nghẹn một cái, vẻ mặt hơi tủi thân, hỏi cô: “Thật không?”

Đường Táp: “Dạ, nhưng mà như vậy khá tốt, học trưởng đối xử với mọi người chân thành thì tốt.”

Đế Chiêu cười cười, thấp giọng nói: “Thế thì được.”

An Dao: “…….”

Thần ơi, con trai tôi làm sao thế này!

= = = = = =

Chú thích:

-

Anh Chiêu: là Sơn Thần của núi Hòe Giang 槐江, ngoại hình tập hợp của bốn loài động vật người, ngựa, hổ, chim thành một thể. Anh Chiêu có khuôn mặt người, thân ngựa, hai cánh chim và vằn hổ, là vị thần trông coi Bình Phố平圃 đồng cỏ tự nhiên thuộc quyền cai quản của hoàng đế. Anh Chiêu thường hay đi tuần tra tứ hải.