Chương 7

Thánh chỉ truyền tới Ngụy phủ, Ngụy Chiêu sững sờ một lúc lâu, mới nói: "Thần tiếp chỉ."

Ngụy Tập Thanh cũng sợ ngây người, bệ hạ đây là muốn vạch trần thân phận của hắn sao? Nhưng Ngụy Chiêu thật còn chưa tìm được, lúc này đánh rắn động cỏ, Ngụy Chiêu thật còn sống được sao?

Tên nội gián này chính là một sát thủ, nếu như thân phận bị vạch trần, khó tránh khỏi hắn sẽ cá chết lưới rách.

Lòng ông nóng như lửa đốt, ném ánh mắt dò hỏi sang Diệp Thành Đức.

Diệp Thành Đức bất đắc dĩ nhún vai: "Hiền chất theo ta vào cung đi, không thể chậm trễ."

Ngụy Tập Thanh nói: "Chờ đã..."

Ông sai người trở về phòng cầm một quyển sách kín đáo đưa cho Ngụy Chiêu, nói: "Trên đường xem qua."

Ngụy Chiêu gật gật đầu, nhìn Ngụy Tập Thanh một cái, rồi cầm sách lên xe ngựa.

Đó là một quyển sách dạy thư pháp, bắt đầu kể từ nét ngang nét dọc, được diễn giải vô cùng chi tiết.

Ngụy Chiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể nước đến chân mới nhảy, dọc theo đường đi đều đang lật sách, xem vô cùng cẩn thận. Mặc dù hắn biết chữ, nhưng cũng chỉ biết mà thôi, chưa từng thật sự luyện tập thư pháp bao giờ.

Đến cửa cung, có thái giám đi tới lục soát người như thường lệ. Ngụy Chiêu xuống xe, đi theo Diệp Thành Đức đi về phía ngự thư phòng của Hoàng đế, hắn vừa đi vừa tiếp tục lật sách, cho đến khi Diệp Thành Đức nhắc nhở đã đến.

Hai thái giám ở cửa ngự thư phòng đi tới, lại lục soát người Ngụy Chiêu một lần nữa, lần này lục soát vô cùng cẩn thận, ngay cả góc áo cũng tỉ mỉ nắn một lần, cho dù là một chiếc kim thêu cũng đừng nghĩ mang vào.

Lúc này mới để Ngụy Chiêu vào ngự thư phòng.

Ngụy Chiêu cũng không cảm thấy có gì bất thường, tiếp xúc gần gũi với Hoàng đế, lục soát người hiển nhiên là cần thiết, nếu tùy tiện để hắn đi vào thì mới càng kỳ lạ hơn.

Triệu Hoài Tễ đã cho người trải giấy Tuyên Thành ra, mài mực xong, ngồi ở trước thư án vừa đọc sách vừa chờ hắn.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Chiêu đi vào ngự thư phòng của Hoàng đế, quỳ xuống hành lễ theo quy củ, Triệu Hoài Tễ khoát khoát tay: "Đứng lên đi, tới đây!"

Hắn chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.

Ngụy Chiêu lập tức đứng lên, đi tới bên người Triệu Hoài Tễ, lấy ra cuốn sách mình mang theo.

Triệu Hoài Tễ liếc mắt một cái, thấy đó là một quyển sách thư pháp vỡ lòng biên soạn cho trẻ con.

"..."

Hắn ta đoán quyển sách này là Ngụy Tập Thanh đưa cho Ngụy Chiêu, nhưng có khi nào quyển sách này là để cho Ngụy Chiêu tự mình xem hay không?

Ngụy Chiêu cúi đầu nói: "Chữ viết của bệ hạ đã rất đẹp rồi, thực ra cũng không cần thần đến dạy bệ hạ thư pháp."

"Chữ của trẫm?"

"Thần đã thấy bệ hạ phê duyệt trên tấu chương, chữ rất đẹp."

Triệu Hoài Tễ cười nói: "Đó không phải trẫm viết, tìm người viết hộ thôi, chữ của trẫm không đẹp chút nào."

Hắn nói xong, cầm bút viết một chữ "Triệu" trên giấy Tuyên Thành.

Tuy rằng Ngụy Chiêu không hiểu lắm về thư pháp, nhưng cũng nhìn ra được, chữ này viết được... thật sự rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể dấu vết con giun vừa bò qua để lại vậy.

"..."

Triệu Hoài Tễ có hơi ngượng ngùng: "Cho nên trẫm mới muốn luyện chữ, Ngụy thiếu khanh nhất định phải nghiêm túc dạy mới được."

Hắn ta xoa xoa cổ tay có chút mỏi nhừ, có trời mới biết hắn ta vì viết ra một chữ xấu như vậy đã phải luyện bao lâu.

Ngụy Chiêu mở ra quyển sách giáo trình thư pháp kia ra, nói: "Bệ hạ, nét ngang này không được thẳng lắm, nét ngang phải viết thẳng mới đẹp, hay là bệ hạ luyện tập viết thẳng nét ngang?"

Hắn cũng không viết, chỉ giảng dạy bằng miệng.

Hắn đã được bên trên dặn dò qua, không được để lại bất kỳ chữ viết nào. Ngụy Chiêu thật xuất thân là Trạng nguyên, nhất định Hoàng đế có bút tích của y, nếu mang ra so sánh là sẽ lộ tẩy. Ngay cả tấu chương gần đây cũng buộc Ngụy Tập Thanh bắt chước bút tích của con trai để không lộ sơ hở.

Triệu Hoài Tễ cũng không đề cập tới để hắn làm mẫu, nhấc bút viết một nét ngang trên giấy: "Như vậy được chứ?"

Ngụy Chiêu thấy chữ viết rất cong, nhịn không được lắc đầu: "Không được."

Triệu Hoài Tễ lại viết mấy nét ngang: "Như vậy thì sao?"

"Bệ hạ quá cong, như vậy không được." Ngụy Chiêu nói xong, trong lòng vừa nghĩ, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay Triệu Hoài Tễ, nắm bàn tay ấy vẽ một đường ngang trên mặt giấy.

[Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ! Tích phân nội gián +1! Ngọc tỷ truyền quốc đang ở Thủy Tiên Lâu ở thành Lâm Nguyệt á!]

[Đó là ở đâu?]

[Một... thanh lâu.]

[Hả? Vì sao Ngọc tỷ truyền quốc lại ở thanh lâu?]

[Ngọc tỷ truyền quốc này vốn ở trong tay Đại hoàng tử, khi bị gϊếŧ Đại hoàng tử đã sai thủ hạ mang Ngọc tỷ ra khỏi cung giấu đi, thủ hạ đó đã giấu ở nó trong thanh lâu, bởi vì nàng ta cảm thấy sẽ không ai nghĩ tới nó ở đây.]

[Quả thật, khó mà ngờ được. Cụ thể ở vị trí nào của Thủy Tiên Lâu?]

[Thật đáng tiếc, bổn hệ thống cũng không có dữ liệu cụ thể.]