Long An Đế cho người đốt đèn, không chỉ đốt một ngọn, mà là mấy chục ngọn đèn.
Đèn đuốc sáng trưng, làm cho toàn bộ trong phòng chiếu sáng lóa mắt.
Chu Thái phi bọc chăn, co rúm ở góc giường, sắc mặt nàng ta trắng bệch, hoảng sợ dùng khóe mắt liếc về phía Long An Đế, cắn chặt môi đến bật máu.
Ngũ Vương gia Triệu Hoài Minh ôm cái gối đầu ngồi dưới đất, ánh mắt phẫn nộ nhìn Long An Đế, đôi mắt đỏ bừng, quát: "Ta là ca ca của ngươi! Ngươi muốn làm gì?"
Long An Đế nhẹ nhàng cười, ung dung nói: "Ngươi còn biết ngươi là ca ca của trẫm? Tang kỳ còn chưa đầy, ngươi đã tư thông với nữ nhân của tiên đế, ngươi đúng là người con có hiếu."
Hắn ta sờ sờ cằm: "Thế thì, xử tội chết không quá đáng chứ?"
"Ngươi..." Triệu Hoài Minh nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có bản lĩnh thì gϊếŧ ta đi! Bây giờ ngươi mới vừa kế vị, đã muốn gϊếŧ tất cả huynh đệ. Ngược lại ta rất muốn biết người trong thiên hạ sẽ nhìn ngươi như thế nào?"
Long An Đế cười nói: "Người trong thiên hạ nghĩ gì về trẫm không quan trọng, dù sao trẫm cũng đã gϊếŧ nhiều như vậy rồi. Ngươi cùng lão Tam cùng nhau mưu phản là vì cảm thấy trẫm sẽ kiêng dè cái nhìn của người trong thiên hạ, sẽ không gϊếŧ các ngươi đúng không? Cũng phải, nếu gϊếŧ hai ngươi, thì chỉ còn lại mỗi lão Bát thôi..."
"Vậy nên? Ngươi thật sự dám gϊếŧ ta và Tam ca?" Triệu Hoài Minh ngẩng đầu lên: "Ta không tin ngươi dám!"
"Ồ... thì ra là lão Tam thật." Long An Đế gật gù, như có điều suy nghĩ.
Triệu Hoài Minh giật mình một chút mới kịp phản ứng: "Ngươi... Ngươi cố ý dụ ta buộc miệng? Ngươi... quả nhiên ngươi là một tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!"
Long An Đế đứng lên, ánh mắt trở nên lạnh như băng: "Trẫm hèn hạ vô sỉ, đó cũng là do bị các ngươi ép mà thôi, nếu không như thế, trẫm đã chết hàng trăm lần rồi?"
Hắn ta chậm rãi nói: "Tam Vương gia cùng Ngũ Vương gia ý đồ mưu phản, ném vào thiên lao, không chết không được ra ngoài!"
"Ngươi dám... Ngươi không sợ..." Triệu Hoài Minh rốt cục bắt đầu sợ hãi, giọng cũng trở nên run rẩy: "Ngươi không sợ người trong thiên hạ chỉ trích sao?"
Long An Đế khẽ cười nói: "Gần đây trẫm được người khác gợi ý cảm hứng. Mấy ngày nay trẫm đã phái người đến nhân gian tìm kiếm những người có bề ngoài giống các ngươi. Gần đây vậy mà thật sự là tìm được. Mặc dù không phải giống nhau như đúc, nhưng cũng có tám phần tương tự. Trẫm nói bọn họ là thật, thì sau này bọn họ chính là thật. Còn hai người các ngươi, cứ đi thiên lao làm một đôi oan hồn vô danh đi!"
"Không... Không thể nào!" Triệu Hoài Minh tuyệt vọng thét chói tai, gã đứng lên đánh về phía Long An Đế, lại bị ám vệ đè lại, giẫm trên mặt đất.
"Còn về ngươi à..." Long An Đế chuyển hướng sang Chu Thái phi, mỉm cười: "Ngươi yêu huynh ấy như vậy, không bằng vào trong thiên lao cùng huynh ấy?"
Chu Thái phi túm lấy chăn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng ta liều mạng lắc đầu: "Ta không đi... ta... ta là thϊếp của tiên hoàng. Ngươi không thể đối xử với ta như vậy..."
Long An Đế cười lắc đầu: "Ngươi nói trẫm hà khắc với ngươi, để ngươi đi cùng với huynh ấy ngươi lại không chịu. Ngược lại ngươi cho trẫm một ý kiến đi, phải như thế nào thì ngươi mới hài lòng?"
"Ta... ta... ta không dám nữa..." răng của Chu Thái phi va vào nhau: "Thật sự... không dám nữa."
Long An Đế vẫn cười: "Dù sao ngươi cũng là công thần, trẫm cũng không định trách phạt ngươi, ngươi sợ gì chứ? Nếu như ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói với trẫm, trẫm cũng không phải người cổ hủ, sẽ không ép buộc ngươi thủ tiết vì một người chết, không cần thiết."
Chu Thái phi ngước đôi mắt quyến rũ lên, bên môi bỗng nhiên nở một nụ cười: "Thật sao?"
*****
Sáng hôm sau, các đại thần vẫn dựa theo mệnh lệnh lúc trước, dâng những tấu chương đã chuẩn bị đâu vào đấy lên, Long An Đế - Triệu Hoài Tễ cũng làm bộ làm tịch xem tấu chương, sau đó thảo luận một ít chuyện không hề tồn tại.
Ngày hôm qua bọn họ nhận được mật chỉ, đối với chuyện nghe thấy vào hôm qua phải nghiêm khắc giữ bí mật, quyết không thể nói với bất luận kẻ nào.
Ngụy Chiêu hãy còn đang ngẩn người, giọng nói đó lại vang lên.
[Nhiệm vụ ngày hôm qua vẫn chưa hoàn thành nha! Ký chủ không phấn đấu gì cả!]
Ngụy Chiêu nhíu mày.
[Nhiệm vụ đó ta bỏ cuộc thôi, ta không muốn chết.]
[Sao không nói sớm! Vậy cậu có muốn đổi nhiệm vụ khác không? Để bổn hệ thống xem thử... Ồ... muội muội của Ngụy Chiêu - Ngụy Nhiêu sắp tới sẽ chết nha! Muốn biết là lúc nào, chết kiểu gì không?]
Thân thể Ngụy Chiêu bỗng nhiên run lên, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, bật thốt lên: "Ngươi nói gì?"
[Ngụy Nhiêu á... Nhưng cô bé chết cũng không liên quan gì đến cậu, đúng không? Cậu cũng đâu phải ca ca thật sự của cô bé. Cái chết của cô bé là chuyện tốt cho cậu, vợ chồng Ngụy thị sẽ càng coi trọng đứa con trai bị bắt kia, cũng sẽ càng nghe lời.]
Triệu Hoài Tễ khó lắm mới giả bộ không nghe thấy câu vừa rồi, tiếp lời nói: "Trẫm đang nói đến chuyện biên soạn sử sách... Có vẻ như Ngụy ái khanh muốn tự tiến cử mình sao?"
Ngụy Chiêu thật học thức đầy mình, biên soạn sách ngược lại thật đúng là lĩnh vực sở trường của y.
Nhưng Ngụy Chiêu hiện tại chỉ biết chữ mà thôi, hắn tập võ từ nhỏ, để cho hắn biên soạn sử sách thật sự là quá làm khó hắn rồi.
Ngụy Chiêu vội vàng nói: "Thần không có ý đó."
[Nhiệm vụ của hệ thống: Nắm tay với Hoàng đế!]
Ngụy Chiêu sụp đổ.
[Cái tay này không thể không nắm đúng không?]
Quần thần cùng nhau nhìn về phía Hoàng đế, ánh mắt như thể đều đang nói: Cho hắn nắm một cái đi mà!
-------------
Editor: Hệ thống này là hệ thống ship couple mới đúng, nhưng mà tui thích, kkk
Hoàng đế công x Sát thủ thụ