Chương 28

Hắn ta cũng không đợi hai người trả lời, vội vàng chạy đi mất. Còn ở lại nữa, hắn ta sợ mình sẽ cười ra tiếng mất, hắn ta không dám đắc tội với Diệp Thành Đức đâu.

Hắn ta vội vàng ra khỏi tửu lâu, lúc chạy đến ngõ hẻm, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Cô nương áo tím kia đang đi ra từ lối ngoặt phía bên kia, đi vào trong ngõ hẻm, xem ra còn tiện đường với mình luôn đây mà.

Hắn ta hơi do dự, song vẫn đuổi theo, nhanh chóng bắt chuyện: "Cô nương… một mình cô đi đường vào ban đêm không an toàn."

Cô nương áo tím mỉm cười: "Ngài muốn đưa ta, chẳng phải ta lại càng không an toàn hơn sao?"

Nàng ta không để ý đến Liên Tín, xoay người đi sâu vào trong ngõ hẻm. Vừa đi được không xa, đột nhiên có hai gã nam nhân xuất hiện trong lối rẽ, chặn trước mặt nàng ta, cười khà khà nói: "Mỹ nhân, đi một mình à?"

Một gã nam nhân nói xong còn đưa tay ra tóm lấy tay nàng ta.

Liên Tín nhíu mày, tung người lên phía trước, một chân đạp gã nam nhân kia ngã lăn, quát: "Trước mặt Đại Lý Tự cũng dám phách lối!"

Gã vừa nghe thấy ba chữ "Đại Lý Tự", lập tức bò lên từ mặt đất, kéo đồng bọn bỏ chạy mất dạng.

Cô nương áo tím quay đầu lại nhìn Liên Tín một cái, mặt mày tươi cười: "Ngài là người của Đại Lý Tự?"

Liên Tín nói: "Ta là… Hữu Thiếu Khanh của Đại Lý Tự."

Cô nương áo tím cười khẽ: "Vậy Thiếu Khanh đại nhân biết ta là người như thế nào không?"

Liên Tín do dự nói: "Vũ nữ? Ặc… Là loại bán nghệ không bán thân, đúng không?"

Cô nương áo tím cười run rẩy hết cả người: "Nào có? Gì cũng bán."

Liên Tín nghe thấy lời này, trong phút chốc một luồng máu nóng xông đến đỉnh đầu: "Thật… Thật sao?"

Cô nương áo tím gật đầu: "Chỉ là có hơi đắt."

"Bao nhiêu?"

"Hai mươi lượng."

"Được!"

****

Ngụy Chiêu cẩn thận đỡ Thanh Dao dậy từ trên giường, để nàng dựa vào vai của hắn mà ngồi, cầm lấy thìa đút canh cho nàng ăn.

Vết thương của Thanh Dao đã khá hơn rất nhiều, có điều sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Ngụy Chiêu lấy ra chiếc bình mà Thái Thi đưa cho hắn, đặt vào tay nàng, nhẹ giọng nói: "Tỷ cầm đi, đệ sẽ tìm người đưa tỷ đến một nơi an toàn, tạm thời tỷ đừng ra ngoài nữa."

"Nhưng mà…" Thanh Dao nhìn chiếc bình trong tay: "Đệ đưa thuốc giải cho tỷ rồi, còn đệ phải làm sao?"

"Không cần lo cho đệ, đệ tự có cách." Ngụy Chiêu nói: "Có hơn hai mươi viên, đủ cho tỷ dùng tới hai năm rồi."

Hắn thấp giọng nói: "Trong hai năm, đệ bắt buộc phải gϊếŧ Thái Thi, thay thế vị trí của ông ta."

Thanh Dao khẽ cười: "Được, đệ nói thế nào… thì là thế ấy đi."

Hứa đại phu đi đến nói: "Nên đổi thuốc rồi… Ngươi nói xem ngươi đó, lúc đánh thì đánh tàn nhẫn như vậy, lúc chăm sóc thì lại nghiêm túc như thế, thật không hiểu ngươi đang suy nghĩ gì nữa."

Thanh Dao thấp giọng nói: "Tiểu nữ đã nói rồi, không phải đệ ấy đánh đâu."

"Nhưng ngươi cũng không nói là ai, sao mà ta tin được?" Hứa đại phu chỉ vào Ngụy Chiêu: "Hắn là người của Đại Lý Tự, loại chuyện này hắn lo được, nhưng cũng đâu thấy hắn quan tâm!"

Ngụy Chiêu cũng không giải thích, đứng dậy lấy ra một thỏi bạc đặt trên bàn: "Làm phiền Hứa đại phu chăm sóc tốt cho tỷ ấy."

Hứa đại phu nói: "Ta chăm sóc không nổi, ngươi tự đi thuê một nha hoàn đi."

Ngụy Chiêu đáp lời: "Được, ngày mai ta sẽ đi tìm một nha hoàn."

Nói xong, tạm biệt rồi rời khỏi y quán.

Nhiệm vụ hôm nay của hắn là hãm hãi Diệp Thành Đức, vừa rồi hắn cẩn thận suy nghĩ một kế hoạch. Hắn định sẽ đi theo dõi Diệp Thành Đức trước đã, xem ông ấy ở khách điếm nào, sau đó mua chuộc một cô nương lầu xanh đến tìm ông ấy. Nếu như Diệp Thành Đức chịu qua đêm cùng nữ tử kia, hắn sẽ giả bộ không biết thân phận của đối phương, dứt khoát đi bắt người. Quan viên bị cấm chơi kỹ, nếu như chuyện này gây ồn ào thì sẽ xấu hổ lắm. Nếu như Hoàng đế biết được chắc chắn sẽ giáng chức ông ấy.

Cho nên trước tiên hắn phải theo dõi Diệp Thành Đức, xem xem tối nay ông ấy trọ ở đâu.

Lúc này Diệp Thành Đức đã về nhà rồi, hắn chỉ cần nhìn chằm chằm vào cổng nhà ông ấy là được.

****

Tuy là đã rất muộn rồi, nhưng Tạ Hiếu Lâm vẫn vào cung.

Đám đại thần trước đó đã bị Hoàng đế căn dặn, nếu như nghe thấy tin tức liên quan đến "hệ thống", trước tiên phải báo lại.

Tạ Hiếu Lâm biết lúc này Hoàng đế chắc chắn còn chưa ngủ, bèn quyết định tiến cung trình tấu chuyện vừa rồi lên.

Triệu Hoài Tễ quả nhiên vẫn chưa ngủ, nghe thấy Tạ Hiếu Lâm đến, bèn truyền ông ta vào trong Ngự Thư Phòng.

Tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, từ khi thượng triều cho đến bắt đầu mời cơm, Tạ Hiếu Lâm đều kể lại tỉ mỉ cho Triệu Hoài Tễ nghe.

Triệu Hoài Tễ nghe hết, cúi đầu mở ra một cái ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp ở bên trong, sau đó lại mở ra một cái bình sứ, rất cẩn thận bôi một lớp lên trên mặt mình.

"Bệ hạ, đây là…" Tạ Hiếu Lâm nhìn đến ngơ ngác.

Triệu Hoài Tễ đeo mặt nạ lên mặt, trong nháy mắt đã biến thành một người khác.