Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Tỷ ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày, muộn một chút đệ sẽ đến thăm tỷ."
Giọng của Thanh Giao vẫn cực kỳ suy yếu như trước: "Đệ ... thật sự không cần đối xử với tỷ... "
Ngụy Chiêu nói: "Chúng ta lớn lên cùng nhau, tỷ cứu đệ, đệ cứu tỷ. Trong lòng đệ, tỷ là tỷ tỷ ruột của đệ. Tỷ đừng nói như thế nữa, được không?"
Thanh Dao hơi khép mắt lại, nhẹ giọng nói: "Tỷ biết rồi."
Trên tay nàng hơi dùng sức, kéo tay hắn nói: "A Châu, đệ phải sống khỏe mạnh, đừng làm chuyện mạo hiểm vì tỷ."
"Đệ biết rồi."
Ngụy Chiêu rời khỏi y quán, trở về Ngụy gia thay triều phục, rồi vào cung.
Thời gian hắn xin nghỉ đã hết, bây giờ hắn phải trở lại triều đình.
Không ít đại thần đều đã đến Kim Điện, Ngụy Chiêu đưa mắt nhìn thoáng qua Diệp Thành Đức đang ở bên kia nói chuyện phiếm cùng với Tạ Hiếu Lâm. Hắn nhớ tới nhiệm vụ của mình, bèn giả bộ đi về phía Tạ Hiếu Lâm chào hỏi. Lúc đi ngang qua bên người Diệp Thành Đức, cố tình dẫm mạnh lên chân ông ấy một cái.
Diệp Thành Đức "A" một tiếng nhảy dựng lên, quay đầu lại thấy là Ngụy Chiêu, nhịn không được nhíu mày: "Sao hôm nay ngươi hấp tấp như vậy?"
Ngụy Chiêu chắp tay nói: "Xin lỗi, hạ quan chỉ muốn chào chủ sự(*), hỏi một chút những công văn chất chứa mấy ngày nay có cần phê duyệt khẩn cấp không?"
(*) Chủ sự là chức quan trưởng phòng tại các tự, bộ, hoặc tỉnh, phủ. Do đặt ở nhiều cơ quan khác nhau, nên chức vụ, trách nhiệm cũng khác nhau.
Quả nhiên, coi như bị dẫm lên chân, Diệp Thành Đức cũng sẽ không mắng người.
Tạ Hiếu Lâm đỡ Diệp Thành Đức, nói: "Mấy ngày nay ngươi cứ thong thả, công việc của ngươi cũng đã đưa cho Liên Tín làm rồi, hắn còn nói khi nào ngươi về thì mời ngươi uống rượu nữa đấy!"
Lúc này Liên Tín cũng tới rồi, nghe thấy Tạ Hiếu Lâm nhắc đến tên của mình, vội vã cười hì hì lại gần: "Đại nhân gọi?"
Tạ Hiếu Lâm nói: "Chẳng phải ngươi nói mời Ngụy Chiêu uống rượu sao? Hắn tới rồi đây."
Liên Tín lập tức cười với Ngụy Chiêu: "Ngụy huynh, mấy ngày nay tất cả công việc của huynh đều do ta làm, bữa nhậu này huynh phải mời đó! Huynh không biết ấy chứ, mấy ngày nay ta bận muốn chết, lúc đầu còn định đến thăm huynh, cũng không có thời gian. Đúng rồi, vết thương của huynh sao rồi? Nghe nói vết thương nhiễm trùng hả?"
Ngụy Chiêu nói: "Đã không sao nữa rồi."
Hắn nhìn thoáng qua Diệp Thành Đức, lại nói: "Nhất định phải mời rượu chứ. Vừa rồi không cẩn thận dẫm vào Diệp thế bá, hay là Diệp thế bá cũng đi chung đi? Coi như tiểu bối bồi tội cho thế bá."
Lời này của hắn vừa nói ra, ánh mắt Diệp Thành Đức nhìn về phía Tạ Hiếu Lâm, đúng lúc Tạ Hiếu Lâm nhìn về phía Liên Tín.
Liên Tín nói để Ngụy Chiêu mời khách chỉ là thuận miệng thôi, nếu như hắn từ chối một câu, Liên Tín cũng sẽ không kiên trì nữa. Dù sao người này lại không phải Ngụy Chiêu thật, với lại hắn ta hoàn toàn không cần phải...
Nhưng thế nhưng vậy mà hắn đồng ý rồi, nhưng lại muốn kéo theo Diệp Thành Đức nữa chứ.
Ba người đồng thời bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ với mục đích của hắn.
Tạ Hiếu Lâm có suy nghĩ cực đoan nhất, ông ta cảm thấy không chừng Ngụy Chiêu muốn ám sát Diệp Thành Đức cũng nên, chuyện này quá nguy hiểm.
Ông ta vội vàng nói: "Thừa tướng không uống được rượu, thôi bỏ đi, để cho Liên Tín uống rượu với ngươi là được rồi."
Ngụy Chiêu nói: "Thực ra hạ quan cũng không uống được rượu, vả lại cũng không nhất định phải uống rượu, uống trà cũng được mà. Hạ quan nghe nói có một tửu lâu Phúc Vận mới mở, thức ăn không tồi, mấy ngày gần đây còn mời ca kỹ và vũ nữ."
Ánh mắt Tạ Hiếu Lâm sáng lên: "Thật hả?"
Ngụy Chiêu nói: "Đúng vậy, đại nhân cũng muốn đi sao? Hạ quan mời mọi người luôn nhé!"
Tạ Hiếu Lâm ho khan một tiếng: "Thực ra ta chỉ muốn thưởng thức thức ăn mới..."
Diệp Thanh Đức: "..."
Mấy người đang trò chuyện, Triệu Hoài Tễ ngáp bước vào triều.
"Hôm nay có chuyện gì muốn dâng tấu sao?" Thoạt nhìn Triệu Hoài Tễ có vẻ như vô cảm: "Có việc thì dâng tấu, không có thì bãi triều."
Đã vài ngày hắn ta không vào triều, nhưng Ngụy Chiêu không biết chuyện này, cho nên hắn cũng không thể cảm nhận được tâm trạng kích động lúc mới gặp lại Hoàng đế của các đồng liêu bên cạnh.
"Bệ hạ, thần có việc tấu!" Một đại thần bước ra khỏi hàng.
Ngụy Chiêu ở một bên hết sức chăm chú lắng nghe, kết quả người này cũng chỉ nói một số chuyện vặt vãnh như sửa chữa nơi phong nguyệt, cũng không có tác dụng gì.
Triệu Hoài Tễ lại ngáp một cái, nói: "Trẫm có một chuyện muốn tuyên bố."
Hắn ta nhìn xuống bên dưới: "Trẫm muốn xây một tòa tháp trong cung, là loại có thể hái sao, dùng để tu tiên."
Lời này vừa nói ra, các quần thần đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Hoài Tễ tiếp tục nói: "Trẫm văn thành võ đức (*), tất nhiên là muốn trường sinh bất lão, để không phụ lại... cơ nghiệp của trẫm."
(*)Chỉ người có thành tựu trong văn chương, có cốt cách ở võ, ca ngợi một người văn võ song toàn, giỏi nhiều mặt.
Quần thần: "..."
Bọn họ có nghe nói Hoàng đế cải trang xuất cung mấy ngày, nhưng cụ thể đi nơi nào thì không rõ lắm.
Tại sao lần này lại muốn tu tiên? Không muốn làm người nữa thế?
Ngay cả Diệp Thành Đức đầy hoang mang, Hoàng đế cũng không có đề cập với mình chuyện này mà nhỉ.
Ông ấy thân là thừa tướng, dù sao cũng phải làm gương, lập tức bước lên một bước: "Bệ hạ, chuyện tu tiên chỉ là hư cấu, trường sinh bất lão chỉ là truyền thuyết. Các quân vương của các triều đại trước cũng có người theo đuổi trường sinh, nhưng cũng chưa có ai thật sự được trường sinh."
Triệu Hoài Tễ nói: "Không cần khuyên nữa, chủ ý của trẫm đã quyết, không phải tới thương lượng với các ngươi. Người nào khuyên trẫm nữa, trẫm lập tức cách chức quan hắn!"
Ánh mắt của Ngụy Chiêu ngó sang phía Diệp Thành Đức.
Hắn cũng không biết vì sao Hoàng đế điên rồi, thế nhưng nếu như lúc này Diệp Thành Đức khuyên tiếp hai câu, thì sẽ bị giáng chức rồi... Chẳng phải nhiệm vụ của hắn sẽ trực tiếp hoàn thành hay sao?
Hắn dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Diệp Thành Đức, hy vọng ông ấy lại nói thêm vài lời.
Thế nhưng Diệp Thành Đức không nói lời nào nữa, lão hồ ly này xem xét thời thế, trực tiếp ngậm miệng.
Ngụy Chiêu nhỏ giọng cổ vũ: "Thừa tướng đại nhân trung thành và tận tâm, coi như có nói gì đó làm cho bệ hạ bất mãn, cùng lắm ngài ấy chỉ tức giận một lát, sau đó vẫn sẽ nhớ tới sự trung thành của thừa tướng đại nhân thôi."
Diệp Thành Đức vẫn không hé răng.
Ông ấy vẫn có chút hiểu biết với vị Hoàng đế này, chắc hẳn Hoàng đế làm như vậy tự có mưu tính của mình. Nhưng Hoàng đế không có bàn giao cho mình làm chuyện gì, nếu như mình làm chuyện dư thừa nói không chừng ngược lại sẽ là chuyện xấu.
Nếu có gì cần nói, ông ấy thì sẽ tìm Hoàng đế nói riêng một chút, không cần nói thẳng ở trên Kim Điện này.
Các đại thần đều xì xào bàn tán, nhưng không ai dám đứng ra.
Một lúc lâu, có một người từ trong đám người đi ra, tiến lên một bước nói: "Không được đâu, thưa bệ hạ! Bệ hạ vừa mới kế vị, lúc này xây dựng rầm rộ chắc chắn sẽ khiến bách tính bất mãn. Huống hồ tình thế biên cảnh hiện nay bất ổn, có thể khai chiến bất cứ lúc nào, quốc khố cũng không tràn đầy."
Ngụy Chiêu nhìn về phía người nọ, mới nhớ ra ông ta là Lại bộ Thượng Thư - Liễu Nghiêm.
Đó chẳng phải là cha của Liễu Tử Tương đó sao?