Hoa Khôi nương tử vội vàng nói: "Không được, sao ta có thể để muội ấy chết thay ta... không thể!"
Ngô Đạt lại không thèm quan tâm, sai người đẩy nàng ta ra, lập tức đóng cửa lại.
Hoa khôi nương tử vừa gõ cửa vừa khóc: "Cho ta vào, bọn khốn các ngươi!"
Nàng ta khóc một lúc, cuối cùng cũng phải bỏ đi.
Lúc đi tới đầu cầu thang, cánh tay nàng ta bị siết chặt, có người nào đó tóm lấy nàng ta.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là là vị Quý công tử có tiền kia.
Nàng ta nghe thấy hắn ta gọi ra một cái tên.
"Mạnh Thư Viện."
Cả người nàng ta ngây dại.
"Xin lỗi, bây giờ đệ mới nhận ra tẩu." giọng của Quý công tử trầm thấp: "Hoàng tẩu, tẩu chịu khổ rồi."
Hoa khôi nương tử ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn ta, ngay lập tức nước mắt lại trào ra.
"Đệ... sao giờ đệ mới tới!" Nàng ta nhào vào trong lòng hắn ta, ôm Triệu Hoài Tễ, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi dính lên người hắn ta.
Mặc dù Triệu Hoài Tễ có chút sạch sẽ, nhưng cũng không để ý những thứ này, hắn ta chỉ nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của nàng ta, kéo nàng ta vào trong một căn phòng trống.
Hắn ta đỡ Mạnh Thư Viện ngồi xuống, thấp giọng nói: "Khuôn mặt của tẩu thay đổi quá nhiều, nếu không phải nhờ miếng bánh hoa đào kia, thì đệ cũng không nhận ra tẩu."
Hắn ta cười khổ nói: "Năm đó một miếng bánh của tẩu hại để sốt ba ngày ba đêm, thế nhưng đệ vẫn nhớ rõ lắm. Đệ cho rằng tẩu đã chết, thậm chí, đệ sắp không nhớ ra được ba chữ "Mạnh Thư Viện" này."
"Mạnh Thư Viện." Nàng ta khẽ lắc đầu: "Cái tên này thậm chí tẩu còn không nhớ, huống chi là người khác? Ai có thể ngờ được, Hoàng tử phi năm đó, dĩ nhiên sẽ lưu lạc đến nơi phong trần? Nếu như đổi lại là tẩu trước kia... Nhất định là có chết cũng không chịu ấy chứ?"
Triệu Hoài Tễ trầm mặc thật lâu, mới hỏi: "Tại sao tẩu lại thành thế này?"
"Vì Ngọc tỷ truyền quốc." Mạnh Thư Viện chậm rãi nói: "Và cả mối thù của cả nhà tẩu."
Nàng ta cúi đầu hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Năm đó phu quân ta bị Nhị hoàng tử hãm hại, trước khi chàng ấy chết đã giao Ngọc tỷ cho tẩu, để cho ta mang theo chạy trốn. Chàng ấy nói có Ngọc tỷ truyền quốc ở trong tay, ta còn có cơ hội báo thù. Sau khi tẩu chạy thoát, Nhị hoàng tử vì tìm Ngọc tỷ truyền kỳ, lại phái Ngô Dũng mang theo một đám thổ phỉ, gϊếŧ sạch toàn bộ Mạnh gia của tẩu!"
"Khi đó thế lực của hắn đang ở đỉnh cao, làm sao một người phụ nữ yếu đuối như tẩu có thể chống lại hắn được? Tẩu không có chỗ nào để trốn, cho đến khi tẩu nhìn thấy Thủy Tiên Lâu. Cho dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được tẩu lại chịu lưu lạc chốn phong trần. Trên đời này có người nào sẽ tin được, Hoa khôi bán rẻ tiếng cười ở nơi phong nguyệt lại là Hoàng tử phi chứ?"
"Quả nhiên, hắn đi khắp nơi tìm tẩu, đến tận bây giờ vẫn chưa từng đến thanh lâu tìm một lần."
"Nhưng sống thì có gì sai? Sau khi tẩu tới nơi này mới suy nghĩ cẩn thận. Bất kể như thế nào đi nữa thì con người đều phải sống. Bây giờ tẩu không khác gì những nữ tử thanh lâu ở đâu, thậm chí tẩu còn thật sự giành giật khách của các nàng ấy, ghen tị tiền thưởng của các nàng ấy nhiều hơn."
Nàng ta nở nụ cười chua xót: "Tẩu vốn tưởng rằng Nhị hoàng tử sẽ đăng cơ làm Hoàng đế, như vậy thì thù của tẩu sẽ không báo được. Tẩu vốn nghĩ rằng, cho dù không báo được thù, thì dù tẩu có liều cái mạng này cũng phải dùng Ngọc tỷ để chọc tức hắn một chút. Nhưng sau đó người đăng cơ xưng đế lại là đệ. Cho tới bây giờ, tẩu chưa từng nghĩ tới sẽ là đệ... May mắn là đệ."
"Tẩu vốn định sẽ giao Ngọc tỷ truyền quốc cho đệ, nhưng với thân phận hiện tại của tẩu, hoàn toàn không có cơ hội gặp đệ. Tẩu chỉ có thể chờ, chờ có một ngày, đệ sẽ tới tìm tẩu."
"Lúc đầu tẩu không ngờ đệ sẽ tới nhanh như vậy, nhưng đệ thật sự không để cho tẩu đợi lâu..." Nàng ta nhìn Triệu Hoài Tễ: "Đệ thật sự khiến cho tẩu quá nhiều bất ngờ. Trong ấn tượng của tẩu, dường như đệ vẫn là một đứa trẻ đuổi theo tẩu, tìm tẩu xin chút điểm tâm để ăn. Chỉ chớp mắt thôi đệ đã lớn như thế này rồi."
Mạnh Thư Viện nhẹ giọng nói: "Tốt quá."
Triệu Hoài Tễ im lặng hồi lâu mới nói: "Sớm biết Ngọc tỷ truyền quốc đó hại tẩu khổ như vậy, có lẽ trước đây tẩu nên giao nó ra sớm thì hơn."
"Trước đây..." Mạnh Thư Viện khẽ thở dài: "Ai có thể đoán trước được tương lai chứ. Nếu như có thể đoán trước được tương lai, lúc trước tẩu thà gả cho một người bình thường, thì đã không hại cả nhà chết thảm. Nhưng làm gì có ai có thể quay lại quá khứ được đây?"
Nàng ta ngẩng đầu lên: "Bệ hạ, cô nương tên Phong Linh kia là người của bệ hạ sao?"
Triệu Hoài Tễ cười khẽ: "Hắn không phải cô nương, cũng không phải người của trẫm. Nhưng mà chuyện này rất khó giải thích. Tẩu dẫn trẫm đi lấy Ngọc tỷ truyền quốc trước đi, yên tâm, hắn rất mạnh, sẽ không có chuyện gì."
Mạnh Thư Viện ngạc nhiên, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, nói: "Tẩu lén đào một ngăn bí mật trong phòng chứa củi, Ngọc tỷ truyền quốc được giấu ở đó."
Triệu Hoài Tễ gật đầu: "Tẩu thật thông minh, một nơi bất cứ ai cũng có thể ra vào như phòng chứa củi, ngược lại sẽ ít bị chú ý hơn."
Khó trách Ngụy Chiêu lục soát khắp các phòng đều không tìm được, ai có thể ngờ đến trong phòng chứa củi này lại có ngăn bí mật cơ chứ?
Sau đó hắn ta đi theo Mạnh Thư Viện đi đến phòng chứa củi, nhìn thấy nàng ta cạy sàn nhà, mở ra ngăn bí mật, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ. Phòng chứa củi luôn luôn khô ráo, cái hộp gỗ kia cũng không bởi vì giấu ở dưới đất mà bị ẩm.
Mạnh Thư Viện mở hộp gỗ ra, nói: "Trước mắt có một vấn đề nan giải. Ngọc tỷ truyền quốc này không phải chỉ có một cái, mà là hai cái. Lúc tiên đế giao Ngọc tỷ truyền quốc cho phu quân tẩu, ông ấy nói chỉ có Thiên tử chân chính mới có thể phân biệt được. Phu quân tẩu không phân biệt được, khi đó có lẽ chàng ấy đã nhận ra mình không có duyên với ngôi vị Hoàng đế này."
Nàng ta thở dài, vén tấm vải bên trong lên.
Trong hộp gỗ quả nhiên nằm hai cái Ngọc tỷ giống nhau như đúc. Triệu Hoài Tễ cầm hai cái Ngọc tỷ đó lên, đặt ở trong tay. Trọng lượng không có gì khác nhau, chạm trổ, chất liệu cũng đều giống nhau như đúc, không khác nhau chút nào.
"Cho nên... Bệ hạ có biết cái nào là thật không?" Mạnh Thư Viện hơi có chút tò mò: "Tẩu cũng xem xét rất lâu rồi, thật sự giống nhau như đúc, hoàn toàn không phân biệt được."
Triệu Hoài Tễ thản nhiên nói: "Không cần phân biệt, trẫm nói cái nào là thật, thì nó chính là thật."
Hắn ta cầm lấy một cái trong đó, cất vào trong tay áo, thả cái còn lại vào trong hộp gỗ, nói: "Cái này tẩu tìm cơ hội giao cho Ngụy... chính là Phong Linh cô nương kia, hắn cũng tới đây vì thứ này."
Mạnh Thư Viện ngẩn ngơ: "Hắn cũng tới để tìm Ngọc tỷ truyền quốc. Vậy hắn tới cứu tẩu, là do đã nhìn thấu thân phận của tẩu rồi sao?"
Triệu Hoài Tễ lại chỉ cười: "Trẫm đoán, hắn đi cứu tẩu có thể chỉ là bởi vì tẩu làm bánh điểm tâm ăn ngon."