Chương 19

Hoa khôi nương tử nhếch môi cười: "Ta là Hoa khôi, đương nhiên so với nữ tử thanh lâu bình thường có nhiều kiến thức hơn."

Nàng ta nhìn Ngô Đạt, đôi mắt lúng liếng, mỉm cười nói: "Ta không sợ chết, ngươi sợ à?"

Ngô Đạt chỉ cảm thấy cổ họng khô đến nỗi muốn nứt ra, chắc là gã ta quá khát thôi.

*****

Trong lúc hai bên giằng co, Chu Hi đang ở dưới lầu bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người cao gầy ôm theo một hộp thức ăn thật to, đi lên trên lầu.

Ông ta tức giận nói: "Không phải ta nói không được đưa đồ ăn sao? Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngăn nàng ta lại!"

Đám quan binh đang muốn tiến lên ngăn cản, thế nhưng lại đột nhiên nhìn thấy một người từ cầu thang đi xuống, chặn trước mặt bọn họ.

Người nọ thân hình cao lớn, giơ tay nhấc chân mang theo một loại uy nghiêm làm cho người ta không rét mà run.

"Quay lại!" người nọ lạnh lùng nói.

Mấy tên quan binh đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Người nọ thẳng đi về phía Chu Hi, lúc tới gần ông ta thì lấy ra một cái lệnh bài, đồng thời ra hiệu không được lên tiếng.

Đồng tử của Chu Hi ngay lập tức co rụt lại, không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn người nọ.

"Thánh... người muốn thần làm gì?"

Triệu Hoài Tễ nói: "Ở tại chỗ chờ lệnh."

"Vâng!"

Ngụy Chiêu xách hộp thức ăn đi vào trong phòng của Hoa khôi nương tử. Tên đàn ông cao to đang canh giữ ở cửa chỉ hơi ngẩn ra một chút, nhưng cũng không ngăn cản hắn, gã thèm thuồng nhìn hộp thức ăn trong tay hắn, bụng rất phối hợp kêu lên vài tiếng "rột rột".

Hoa khôi nương tử vừa nãy vẫn rất bình tĩnh, lúc này lại có chút nóng nảy: "Nhỏ câm, muội tới đây làm gì? Nơi này rất nguy hiểm... Là bọn họ sai muội tới sao? Đám súc sinh này, lại bắt nạt muội!"

Ngụy Chiêu không nói gì, xoay người mở hộp thức ăn ra.

Mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra từ hộp thức ăn, ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm hộp thức ăn kia, có người đã nhịn không được chảy nước miếng.

Mặc dù Ngô Đạt cũng đói, nhưng gã ta vẫn cẩn thận, nói: "Để cho Chu công tử và Hoa khôi nương tử ăn trước!"

Gã ta thấy món mà Ngụy Chiêu đưa tới chính là bánh bao, sợ những cái bánh bao này trước đó đã bị động tay động chân, cố ý chọn ra hai cái: "Đưa hai cái này cho bọn họ ăn!"

Ngụy Chiêu cầm lấy hai cái bánh bao, đưa một cái cho Chu Chính Vinh.

Chu Chính Vinh không có bị trói lại, trong phòng này không ít người đều biết võ công. Một thiếu gia quần áo lụa là suốt ngày ra vào thanh lâu như hắn ta, thế nên chẳng có ai thèm để hắn ta vào trong mắt.

Chu Chính Vinh nhận lấy bánh bao, ánh mắt phức tạp, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi nhanh lên, nơi này quá nguy hiểm. Còn nữa..."

Trong mắt hắn ta rưng rưng: "Nói với cha ta, đừng cứu ta, là ta bất hiếu. Đáng tiếc, đáng tiếc làm liên lụy đến Hoa khôi nương tử. Nhắc tới mới nhớ, ta cũng không biết tên thật của nàng ấy là gì."

"Haizzz... ngươi lại không biết nói."

Các nữ tử trong thanh lâu này tên là gì, từ trước đến nay cũng không ai để ý.

Ngụy Chiêu gật gật đầu, bỗng nhiên hơi cúi người, vươn bàn tay ra, lòng bàn tay ngửa lên. Chu Chính Vinh nhìn thấy trên tay hắn viết mấy chữ: "Ra cửa chạy về bên phải."

Hắn ta ngây người trong thoáng chốc, nhưng lập tức cúi đầu xuống, không cho người khác nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Ngụy Chiêu cũng không để ý tới hắn ta, quay đầu đi tìm Hoa khôi nương tử. Hắn vẫn cầm một cái bánh bao đưa cho nàng ta. Hoa Khôi nương tử nhận lấy bánh bao, ngón tay chạm vào một vật cứng ở bên dưới cái bánh bao, hình như là gì đó giống như một viên thuốc được ghim vào.

Vẻ mặt nàng ta không thay đổi, cúi đầu ăn cái bánh bao đó.

Ngô Đạt vô cùng cẩn thận, gã ta phải chờ hai người này ăn xong, một lát sau mới dám ăn.

Một hồi lâu trôi qua, trên mặt Hoa khôi nương tử kia đột nhiên hiện ra từng mảng từng mảng mẩn đỏ lớn, đỏ rực lên, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

"Có độc!" Ngô Đạt lập tức kêu lên, lúc gã ta nhìn về phía Chu Chính Vinh, thì lại phát hiện hắn ta không có bất kỳ biến hóa nào.

Hoa khôi nương tử cũng không cảm giác có bất kỳ khó chịu nào, nhưng nàng ta cũng thấy được trên tay mình những mảng nổi mẩn đỏ lớn. Nhớ tới bình thuốc đã đưa cho nhỏ câm trước đó, nàng ta lập tức hiểu ngay.

"Ta... ta dị ứng với rau thơm, trong này... có bỏ rau thơm vào..." Hoa khôi nương tử giả vờ giọng yếu ớt: "Đau quá... ta không thở được..."

Nàng ta ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Ngụy Chiêu khoa tay múa chân với Ngô Đạt vài cái, chỉ chỉ vào Hoa khôi nương tử, sau đó lại chỉ chỉ cánh cửa, tiếp đó lại chỉ chỉ vào mình.

Ngô Đạt thấy thế thì hiểu ý: "Ngươi muốn đổi với nàng ta?"

Ngụy Chiêu gật đầu.

Hoa Khôi nương tử lại đột nhiên đứng lên: "Không được, ta không thể để muội ấy đổi với ta. Ta không sao, ta không ra ngoài!"

Ngô Đạt nhíu mày nói: "Ai biết bệnh sởi của ngươi có lây cho người khác hay không? Cái miệng này của ngươi thật đáng ghét, vẫn là cô nương câm này tốt hơn. Ngươi đi ra ngoài đi!"