Chương 17

Liễu Tử Tương mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy cổ mình đau nhức, sờ soạng một cái, đầu còn bị lệch hẳn đi.

Hắn ta nằm sấp ngủ một đêm, bị sái cổ.

Hắn ta đi vào bên trong, nhìn thấy vị Quý công tử kia và mỹ nhân đang ngủ ngon lành trên giường, nhịn không được lộ ra vẻ tủi hờn.

Kỳ lạ, sao mình lại ngủ? Lại còn chẳng nhớ gì...

Trời đã sáng, hắn ta đành bất đắc dĩ đẩy cửa ra, đi ra khỏi phòng.

Mới vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp vẻ mặt khϊếp sợ của Hoa khôi nương tử, Hoa Khôi nương tử lúc đó đang khoác tay với Chu công tử bước ra từ trong phòng, vừa đi ra đã thấy Liễu Tử Tương bước ra từ trong phòng của vị Quý côn tử kia.

Chu công tử cũng chấn động, hai người yên lặng lui về trong phòng.

"Đêm qua, ba người bọn họ..."

"Phong Linh cô nương cũng quá đáng thương, tối hôm qua dĩ nhiên là bị hai nam nhân..."

"Hơn nữa ta nghe ma ma nói, Quý công tử đó còn thích hành hạ! Trước đó còn bảo Phong Linh đi tìm kim thêu kia mà!"

"Kim thêu? Hắn ta lại không thêu, chẳng lẽ là dùng để... Ghê tởm, bắt nạt người câm không biết kêu đúng không?"

(*) Dùng kim thêu để chơi SM =)))

"Tuy rằng Quý công tử kia ra tay hào phóng, nhưng ta thật sự chẳng hâm mộ chút nào, ta ấy à, thà rằng ở cùng với Chu công tử thêm vài đêm..."

"Bây giờ thì biết ta rồi chứ gì? Ta thế nhưng là người thương hương tiếc ngọc nhất đấy!"

"Hay là tối nay chàng gọi Phong Linh cô nương đó sang đây, ít nhất chàng sẽ không ngược đãi nàng ấy."

"Nàng không ghen sao?"

"Ghen sao? Tại sao ta lại ghen vì chàng?"

"Nhưng ta không có nhiều tiền như vậy, tên họ Quý kia quá có tiền, ta hoàn toàn không đấu lại nổi hắn ta."

"Có tiền nhưng cũng súc sinh mà thôi!"

*****

Khi Ngụy Chiêu tỉnh lại thì trời đã sáng, hắn ngồi dậy mới chú ý tới mình đã đắp chăn, bên cạnh còn có vị Quý công tử kia đang nằm.

Hắn gãi đầu, nghĩ ngợi hẳn là sau khi mình ngủ cảm thấy lạnh nên đã kéo chăn sang đắp.

Lúc này Triệu Hoài Tễ mới mở mắt, ngồi dậy, trêu chọc nói: "Tối hôm qua mỹ nhân ngủ có ngon không?"

Ngụy Chiêu mặc kệ hắn ta, đứng dậy đi giày vào.

Triệu Hoài Tễ cảm thán nói: "Tối hôm qua ta chỉ uống một chén trà, cũng không có uống rượu, tại sao lại không nhớ được gì thế nhỉ?"

Ngụy Chiêu vẫn không trả lời hắn ta, đứng dậy ra khỏi phòng.

Hắn đã tìm khắp tất cả gian phòng rồi nhưng đều không thể tìm được Ngọc tỷ truyền quốc. Trước đó hắn xin Hoàng để cho nghỉ phép ba ngày, lúc này hắn nên lên đường trở về rồi.

Nhưng hắn rõ ràng biết Ngọc tỷ truyền quốc đang ở đây, cứ như vậy mà quay về thì hắn lại không cam lòng.

Trong lúc nhất thời hắn có chút mê mang, không biết nên đi hay nên ở lại.

Đang nghĩ ngợi, một bàn tay kéo kéo cánh tay của hắn, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy Hoa khôi nương tử kia đang kéo hắn, chỉ chỉ vào gian phòng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đi theo tỷ!"

Ngụy Chiêu bị nàng ta kéo vào phòng, nhìn thấy trong phòng còn có một nam nhân.

Hoa khôi nương tử nhỏ giọng nói: "Tỷ là tới giúp muội, đừng sợ."

Ngụy Chiêu giật mình, khó hiểu nhìn nàng ta.

Hoa khôi nương tử nhìn về phía Chu công tử.

Chu công tử ho khan một tiếng: "Ta... thực ra ta cũng không nhìn nổi nữa, mới nói bí mật này cho ngươi biết. Trước đây ta không thích đọc sách, cha ta vẫn luôn ép ta đọc sách, sau đó ta đã xin được một phương thuốc."

Hắn ta lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ: "Thuốc này sau khi uống vào toàn thân mẩn đỏ, đặc biệt đáng sợ, nhưng thật ra cũng không hại đến cơ thể, chỉ là dọa người khác mà thôi, uống nhiều nước sôi một chút là lặn đi hết. Tối nay ngươi dùng cái này đi, có thể để cho ngươi nghỉ ngơi một đêm."

Ngụy Chiêu lại càng khó hiểu hơn, trong ánh mắt tràn đầy hoang mang.

Hoa khôi nương tử cười tủm tỉm: "Không cần quá khách sáo với tỷ, tỷ biết cả rồi."

Nàng ta vỗ vỗ lưng Ngụy Chiêu: "Đau không?"

Vết thương trên lưng Ngụy Chiêu mặc dù đã kết vảy, nhưng vỗ xuống vẫn sẽ đau, hắn không nhịn được khẽ nhíu mày.

Hoa khôi nương tử nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhịn không được mắng: "Họ Quý thật là súc sinh, những kẻ có tiền này thích lấy tra tấn người khác làm niềm vui. Ngày nào đó cũng phải khiến cho hắn ta bị người ta tra tấn, để hắn ta nếm mùi mới được!"

Ngụy Chiêu có lẽ đã hiểu.

Hoa khôi nương tử này cho rằng hắn bị họ Quý ngược đãi, vì hắn mà giận dữ!

Nàng ta rất tốt bụng.

Nhưng phải nói lại, họ Quý kia ngược lại rất ngoan, mỗi buổi tối sau khi uống thuốc mê là ngủ, ngủ một giấc cho tới sáng. Hơn nữa hắn ta lại không cảm thấy có gì bất thường, cũng sẽ không truy cứu.

Hắn cảm thấy có lẽ người này là tên ngốc rồi.

Hoa khôi nương tử thấy hắn ngẩn ra, cho rằng hắn bị dọa, thế nên nói chuyện với hắn.

"Trong nhà muội còn ai không?" nàng ta hỏi.

Ngụy Chiêu lắc đầu.

"Không còn ai nữa sao?"

Ngụy Chiêu gật đầu.

Hoa khôi nương tử thở dài: "Cũng giống như tỷ, cũng rất đáng thương."

Nàng ta lắc đầu nói: "Cũng không biết Quý công tử đó khi nào thì đi, có cách nào có thể làm cho hắn ta rời đi sớm hay không?"

Chu công tử nói: "Thật ra cách thì có, nếu như hắn ta có phu nhân, chỉ cần nói cho phu nhân của hắn ta, thì hắn ta sẽ phải ngoan ngoãn về nhà thôi. Để ta cho người đi điều tra thân phận của hắn ta, nếu như hắn ta có phu nhân, ta sẽ cho người đi gọi phu nhân hắn ta tới đây gây sự."

Hoa khôi nương tử nói: "Cũng hay, thế nhưng cũng không phải phu nhân nào cũng đều chịu đến gây sự, chỉ mong tính tình của phu nhân hắn ta nóng nảy càng tốt."

Ngụy Chiêu phát hiện thật ra giả câm cũng có cái hay, người ngoài nói gì hắn cũng không cần tự hỏi phải trả lời như thế nào. Nếu ở trên triều mà có có thể giả câm được thì tốt biết mấy.