Chương 548 : Phần kết 5 - Sự vĩnh hằng và cái kết

⸢Ngày thứ 4 trôi giạt.⸥

Yoo Joonghyuk vừa kịp định thần lại thì phát hiện ra một mảnh vỡ sắc nhọn đã đâm vào bụng mình. Anh bình tĩnh rút mảnh vỡ ra và kiểm tra tình trạng vỏ tàu.

⸢Ngày thứ 6 trôi giạt.⸥

Anh nhận ra rằng Con Tàu đã hoàn toàn mất hết các chức năng của nó. Hệ thống định vị không phản hồi và anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì gần đó. Trên thực tế, anh thậm chí không thể nhìn thấy một hành tinh nào gần đó.

⸢Ngày thứ 11 trôi giạt.⸥

Vì một số hệ thống an toàn được lắp đặt trong Con Tàu đã bị phá hủy, sự bất thường bắt đầu bộc lộ trên cơ thể của Yoo Joonghyuk.

[Hệ thống nội cân bằng đã bị hỏng!]

[Sức mạnh của hỗn độn đang ăn mòn toàn bộ cơ thể bạn.]

[Câu chuyện của bạn đang sụp đổ từng chút một.]

Chắc hẳn có vấn đề gì đó đã xảy ra ở đâu đó, bởi vì tất cả các kĩ năng được thực hiện thông qua hệ thống đã trở nên hoàn toàn tê liệt. Yoo Joonghyuk vẫn bình tĩnh kiểm tra các Câu chuyện hiện đang ở cùng anh. Rất may, những Câu chuyện của anh đều bình an vô sự.

[Câu chuyện, 'Địa ngục vĩnh hằng', đang bao bọc bạn.]

Ngọn lửa địa ngục bảo vệ anh khỏi cái lạnh buốt giá.

⸢Ngày thứ 21 trôi giạt.⸥

Bộ đồ vũ trụ mà Anna Croft mặc cho anh thực sự rất hữu ích. Nếu không có chức năng bảo vệ tích hợp của bộ đồ đó, tốc độ vỡ vụn của cơ thể anh sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Yoo Joonghyuk đã làm bất cứ điều gì có thể để sửa chữa nguồn điện của Con Tàu. Mặc dù việc sửa chữa được thực hiện không đạt chất lượng chuyên nghiệp nhưng Con Tàu vẫn bắt đầu di chuyển trở lại. Thật không may, vụ va chạm đã khiến thùng nhiên liệu dự trữ phòng khi gặp khó khăn bị nổ tung, và Con Tàu cần năng lượng trong Câu chuyện của anh để hoạt động.

Anh đã thất bại trong việc sửa chữa hệ thống tự định vị và người lái tự động. Có nghĩa là, anh sẽ phải đích thân lái con tàu này.

⸢Ngày thứ 34 trôi giạt.⸥

Bằng một cách nào đó, anh cần phải tìm ra hướng đi ban đầu của mình.

⸢Ngày thứ 42 trôi giạt.⸥

Nhiều ngày trôi qua, những lần Câu chuyện của anh bị kiệt quệ ngày càng tăng, sự mệt mỏi bắt đầu tích tụ trong cơ thể anh. Những trường hợp khi anh bị mất ý thức trong một thời gian ngắn xảy ra ngày càng thường xuyên. Bóng tối đang ăn mòn tâm trí anh.

... .Tại sao mình lại đi xa đến mức này?

Có những lúc mục đích của anh trở nên mờ mịt. Anh đã đi đến nơi này để thực hiện sứ mệnh của mình. Để truyền tải một 'câu chuyện' cho Kim Dokja tái sinh. Để hồi sinh một 'Kim Dokja' mà những người đồng đội của anh đã nhớ.

Nhưng, tại sao? Anh vẫn còn một điều mà anh cần hỏi Kim Dokja, đó là lý do. ... .Nhưng câu hỏi đó là gì?

⸢Ngày thứ 58 trôi giạt.⸥

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt suy sụp phản chiếu trên cửa sổ con tàu, Yoo Joonghyuk nhớ lại câu hỏi đã bị lãng quên.

- Trong một thế giới mà những kịch bản đã đi đến kết thúc, anh nên làm gì để tiếp tục sống?

Đúng rồi. Đó là điều anh muốn hỏi Kim Dokja. Vì anh chàng đó biết tất cả mọi thứ.

Kim Dokja, luôn nghĩ về sự kết thúc. Người đã lên kế hoạch cho mọi thứ, và không ngần ngại hy sinh mạng sống của chính mình để xem được cái kết của một câu chuyện nào đó.

Một tên ngốc như vậy hẳn sẽ biết, anh nghĩ.

Nếu đó là Kim Dokja, thì cậu ta hẳn sẽ biết về Yoo Joonghyuk nhiều hơn chính Yoo Joonghyuk biết về bản thân mình. Đó là những gì anh nghĩ.

Một hồi quy giả đã ngừng hồi quy - điều gì sẽ xảy ra với anh ta?

Lee Jihye nói rằng cô phải chịu đựng những cơn ác mộng hàng đêm.

Nhưng đối với anh, cuộc đời anh chính là cơn ác mộng triền miên trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Lý do duy nhất khiến anh cố gắng chịu đựng cho đến bây giờ là vì anh vẫn còn một mục tiêu, một mục tiêu mà anh chưa đạt được. Tuy vậy, mục tiêu đó giờ không còn nữa, và kịch bản cũng đã kết thúc.

Hồi quy giả Yoo Joonghyuk đã được tự do.

Nhưng khi đứng trước sự tự do khó khăn lắm mới tìm được này, anh lại không biết chính xác mình cuối cùng đã tìm được gì.

⸢Ngày thứ 83 trôi giạt.⸥

Khi sự trôi giạt vô định của anh cứ tiếp tục diễn ra, những Câu chuyện trên da anh giảm dần. Lượng Câu chuyện phát tán vào không gian tăng dần.

Chuyến đi của anh vẫn tiếp tục, nhưng anh thậm chí còn không biết mình sẽ đi đến đâu.

⸢Ngày thứ 102 trôi giạt.⸥

Yoo Joonghyuk bắt đầu đọc tiểu thuyết của Han Sooyoung.

Anh nghĩ rằng, nếu đọc nó, bằng cách nào đó anh sẽ có thể chống chọi với thời gian.

⸢Ngày thứ 111 trôi giạt.⸥

Trong khi đọc câu chuyện về Kim Dokja, anh bắt đầu nuôi dưỡng một kỳ vọng mờ nhạt.

Anh nghĩ rằng Kim Dokja trong câu chuyện này có thể sẽ trả lời câu hỏi của anh.

Từ tập đầu tiên trở đi, anh chăm chỉ đọc về cuộc đời của Kim Dokja.

Một số sự kiện anh đã biết, trong khi một số sự kiện khác lại hoàn toàn xa lạ đối với anh. Anh cũng sẽ ngừng lại khi đọc đến một số câu nhất định.

⸢Cảm giác bị bỏ lại một mình sau dấu chấm hết của câu chuyện, ngay sau khi nhân vật chính và các nhân vật phụ bước vào câu 'Mọi người đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau'. Bị đeo bám bởi cảm giác trống rỗng và bị phản bội, tôi lúc nhỏ không thể chống chọi với sự cô đơn và quằn quại trong đau đớn.⸥

'Hạnh phúc' là gì? Từ đó cảm thấy rất xa lạ với Yoo Joonghyuk. Anh nghĩ rằng anh có thể đã cảm nhận được một điều như vậy từ đâu đó trong ký ức của lượt thứ 0 mà anh từng nhìn thoáng qua trước đây. Tuy nhiên, đó không còn là cuộc sống của anh nữa.

⸢Ngày thứ 128 trôi giạt.⸥

Đối với anh, hình tượng về Kim Dokja, người không dựa vào gì khác ngoài 'Cách sống sót' để tồn tại, giống như một người ngoài hành tinh. Anh đọc lại nhiều lần, nhưng anh vẫn không thể hiểu rõ về nó.

Một câu chuyện đơn thuần như thế này làm sao có thể nuôi sống một người?

⸢Ngày thứ 154 trôi giạt.⸥

Từng chút một, Yoo Joonghyuk dần quen với việc đọc cuốn tiểu thuyết.

Anh thậm chí còn tìm thấy một số đoạn văn mà anh thích đọc đi đọc lại.

⸢Tôi nắm lấy cái chân sau chứa lượng mỡ dày hoàn hảo và cắn vào phần thịt. Nước thịt nhẹ nhàng chảy ra từ nó... Tôi nhắm mắt lại, thậm chí quên cả nhai. Theo tôi nghĩ, đọc về nó và thực sự nếm được nó là hai việc rất khác nhau.⸥

Đó là một cảnh diễn ra từ rất sớm, khi Kim Dokja và những người đồng đội chỉ mới tham gia vào các kịch bản không lâu - khi họ nướng thịt của những con chuột chũi. Yoo Joonghyuk lấy ra một lát thịt khô từ trong áo khoác bên dưới bộ đồ phi hành gia và bắt đầu nhai nó trong khi đọc lại đoạn văn đó. Anh từ từ nhắm mắt lại rồi nhai, và cảm giác như thể anh đang ở cùng những người đồng đội trong bóng tối ẩm thấp của tàu điện ngầm.

⸢Ngày thứ 155 trôi giạt.⸥

Nhưng khi mở mắt ra, anh vẫn chỉ có một mình.

Yoo Joonghyuk đờ đẫn ngồi đó bắt đầu đọc lại cuốn tiểu thuyết.

⸢Ngày thứ 211 trôi giạt.⸥

Anh tiếp tục đọc hết câu chuyện này một mình, và...

⸢Ngày thứ 258 trôi giạt.⸥

...Và, đọc lại câu chuyện một lần nữa.

⸢Ngày thứ 279 trôi giạt.⸥

Cuối cùng anh cũng có thể hiểu được Kim Dokja một chút.

⸢Ngày thứ 316 trôi giạt.⸥

[Câu chuyện của bạn đã hấp thụ những cảm xúc của bạn.]

Mỗi khi đọc cuốn tiểu thuyết của Han Sooyoung, những Câu chuyện đã tiêu hao sẽ lấy lại sức sống trong một vài khoảnh khắc thoáng qua. Mặc dù không thể sánh kịp với tốc độ tiêu thụ, nhưng nếu không đọc truyện thì anh đã không thể cầm cự được đến giờ.

Tuy nhiên, anh không thể chỉ đơn giản là cầm cự mãi. Kim Dokja trong cuốn tiểu thuyết đã nói điều này.

⸢"Đó là lý do tại sao mấy người nên đọc nó cho đến cuối."⸥ Đọc xong một câu chuyện có ý nghĩa gì?

Mặc dù không thể hiểu hết được điều này, Yoo Joonghyuk vẫn chọn nghe theo lời khuyên đó.

⸢Ngày thứ 333 trôi giạt.⸥

Đột nhiên, anh nhận ra nguyên nhân khiến việc anh thất bại là điều không thể tránh khỏi.

⸢"Ngay cả khi bạn xoay sở để cứu thế giới, bạn vẫn sẽ không được cứu. Khoảnh khắc bạn cứu thế giới, những thế giới bạn đã từ bỏ sẽ ập vào bạn. Ngay cả khi bạn cứu một thế giới, mọi thế giới khác mà bạn đã từ bỏ sẽ kéo bạn xuống địa ngục."⸥

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào vũ trụ xa xôi và thầm nghĩ.

Mọi chuyện sẽ như thế nào nếu đây là lần hồi qυყ đầυ tiên hoặc thứ hai? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh hoàn toàn quên đi những ký ức từ kiếp trước của mình? Nếu anh không hề có manh mối gì về những sinh mệnh từ những lượt hồi quy trước của mình, thì có lẽ, chỉ là có lẽ, anh đã tìm ra câu trả lời cho mình, thay vì lang thang không mục đích như thế này? Có lẽ, anh sẽ không phải đau khổ như vậy?

Liệu cuối cùng anh có hiểu được 'kết thúc có hậu' của những câu chuyện khác là như thế nào không?

Liệu anh có thể tiến về phía trước, để không phải chết? Ku-gugugugu...

Vỏ tàu bắt đầu rung lên. Tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, anh tăng cường nhận thức của mình và nhìn quét qua khu vực xung quanh, chỉ để phát hiện ra một đám đông khổng lồ nhuộm vũ trụ thành màu xám tro. Chúng là những tồn tại mà anh đã khá quen thuộc.

[[ÔiÔiÔiÔiÔiÔiÔi....!]]

Những tồn tại đã bị loại bỏ khỏi đường thế giới, bị khai trừ khỏi các kịch bản.

Làn sóng khổng lồ của các 'Vị thần bên ngoài' đang tràn về phía anh. Một mùi hương của sự sợ hãi nhàn nhạt bốc ra từ họ. Họ đang bị thứ gì đó đuổi theo.

Kwa-du-duk!

Một trong những 'Kẻ vô danh' chạy trốn phía sau đã bị một thứ gì đó đâm xuyên qua. Chẳng bao lâu sau, anh phát hiện ra chắc phải có đến hàng nghìn những con 'Chó săn Đuổi theo Vực thẳm' đang đuổi theo những 'Vị thần bên ngoài' này, giống như những con sói đang ăn thịt bầy cừu.

Mỗi khi những 'Kẻ vô danh' bị hạ gục, một vụ nổ tia lửa đáng kinh ngạc xảy ra giữa đám đông đang ùa tới như một trận lũ. Cơn bão năng lượng đang ngày càng lớn hơn. Với tốc độ này, con tàu của anh sẽ sớm bị cuốn vào đó.

[[CứutôiCứutôiCứutôiCứutôi]]

Cuối cùng, đám đông phía trước đã chạy đến chỗ Con Tàu. Những 'Kẻ vô danh' tuyệt vọng chạy trốn. Đôi mắt của những sinh vật giống như bạch tuộc liếc về phía Yoo Joonghyuk.

Rắc!

Cơ thể của một con quái vật bị chiếc nanh của con chó săn xuyên thủng mà không thể phản kháng. Khối Câu chuyện đen như mực của con quái vật sắp chết phun ra, bắn tung tóe lên cửa sổ buồng lái như những vệt sơn. Con quái vật nửa mực nửa bạch tuộc đang nhìn chằm chằm vào anh đầy phẫn uất khi nó rơi xuống.

Yoo Joonghyuk từng nhìn thấy những đôi mắt giống vậy trước đây.

⸢"Nếu vậy, còn với những người không phải em thì sao? Còn Jihye unnie, Hyunsung oppa và Seolhwa unnie thì sao? Những người chiến đấu chỉ vì lợi ích của anh, họ là ai đối với anh??"⸥

Ngay tại thời điểm đó, Yoo Joonghyuk nghĩ rằng cuối cùng anh ấy cũng có thể hiểu ■■ của mình là gì.

Anh đã hiểu ra, làm thế nào một hồi quy giả đã chấm dứt sự hồi quy của mình nên tiếp tục sống.

Anh đã hiểu ra Kết thúc thực sự mà anh cần phải đạt được.

Ngay từ đầu, một điều như vậy không bao giờ có thể được quyết định bởi ý chí của chính mình.

[Buồng lái của Con tàu đang mở ra.]

Thời điểm anh mở buồng lái, những con chó săn bắt đầu lao về phía anh.

Yoo Joonghyuk nắm chặt [Hắc Quỷ Kiếm] và cắt đầu một con chó săn. Những làn sóng từ thế giới bên kia tách ra, lướt qua trong khi cào cấu anh.

[[CáigìCáigìCáigìCáigìCáigì]]

[[NgươilàNgươilàNgươilàNgươilàNgươilà]]

Anh nhìn trận lũ của những 'Kẻ vô danh' đi qua và nhớ lại câu chuyện anh vừa đọc cách đây không lâu.

Có lẽ, Han Sooyoung đã biết về điều này.

⸢"Cô đã viết câu chuyện của tôi. Trong trường hợp đó, cô hẳn là biết câu chuyện của tôi nên kết thúc ở đâu."⸥

Cô ấy có lẽ đã biết sự thật rằng câu chuyện này sẽ không bao giờ đến được với các Kim Dokja tái sinh.

Đó là lý do tại sao, anh không bao giờ được trở lại Trái đất.

Anh không bao giờ được để cho các đồng đội biết về sự sống chết của mình.

Sự vắng mặt của anh phải trở thành niềm hy vọng bất diệt của họ.

Và có lẽ đó là câu cuối cùng phù hợp với vị hồi quy giả đã phá hủy vô số thế giới.

[[Grrrrrr....!]]

Khi tiếp tục đánh bại lũ chó săn, Yoo Joonghyuk nghĩ về câu chuyện đang biến mất.

"Cút đi!!"

Tiếng gầm như sư tử của anh sử dụng năng lượng ma thuật làm nền tảng và khiến những con chó săn ẩn nấp giữa các 'Vị thần bên ngoài' ngóc đầu dậy. Những con chó săn này sau đó lập thành hàng và đồng thời tấn công Yoo Joonghyuk. Tay anh bị đâm thủng, và thiết bị bảo hộ đeo trên chân anh đã bị xé ra khỏi người. Những Câu chuyện bắt đầu lộ ra từ những khe hở bị xé toạc của bộ đồ phi hành gia rách nát. Từng chút một, anh đang dần mất đi sức lực.

Hành trình hồi quy dài đằng đẵng của anh.

Yoo Joonghyuk theo bản năng nhận ra rằng đây chính là Kết thúc của mình.

'Đây là cái kết mà tôi muốn thấy.'

Nó đã có thể là một Kết thúc tuyệt vời hơn một chút.

Nếu khi đó anh có một lựa chọn khác, hoặc có thể, nếu anh chọn đi theo một hướng tốt hơn, thì.... Yoo Joonghyuk cười khổ.

Cuối cùng, anh vẫn là một hồi quy giả cho đến tận giây phút cuối cùng.

Anh biết điều đó. Anh biết không có Kết thúc nào tốt hơn điều này. Anh biết rằng, bất kể anh đã lựa chọn như thế nào trong những khoảnh khắc khác nhau của cuộc đời, cuối cùng anh vẫn sẽ hối tiếc về điều đó.

Ngay cả khi đó, anh vẫn sẽ hối hận và cuối cùng, lặp lại kết quả của tất cả những gì anh hối hận.

[[NgươiNgươiNgươiNgươiNgươi]]

[[AiAiAiAiAi]]

Đó là bản tóm tắt cuộc đời của anh ấy.

"Tôi là Yoo Joonghyuk."

Ít nhất một số người sẽ được cứu nhờ mạng sống của anh. Kwa-aaaaaah-!

Hàng trăm hàng nghìn con chó săn lao về phía anh. Như thể để chuộc lại tội lỗi của mình, Yoo Joonghyuk cầm thanh kiếm của mình và vung nó lên thêm một vài lần nữa. Sau mỗi đòn tấn công, những 'Kẻ vô danh' với những cái tên bị lãng quên đã nhận được sự cứu rỗi của chúng.

Hơi lạnh bắt đầu lan truyền khắp toàn bộ cơ thể anh. Số lượng Câu chuyện rò rỉ ra từ bộ đồ vũ trụ rách nát tiếp tục tăng lên. Anh cảm thấy chóng mặt và tầm nhìn của anh trở nên chập chờn. Yoo Joonghyuk vắt kiệt từng giọt năng lượng cuối cùng.

Phá thiên kiếm thuật.

Đòn hủy diệt.

Phá Thiên Lưu Tinh Trảm.

Những mảnh vỡ hung ác của thanh kiếm rơi xuống như mưa sao băng và xuyên qua bầy chó săn. Tuy nhiên, một số con chó săn tránh được đòn kiếm tiếp tục lao về phía anh.

[[Krrrrrng!!]]

Ngay giây tiếp theo, một thứ gì đó va vào đầu anh và chiếc mũ bảo vệ mặt anh vỡ tan thành nhiều mảnh.

[Cảnh báo! Câu chuyện của bạn đang bị phân tán. Quay trở lại tàu ngay lập tức!]

[Câu chuyện của bạn đang....]

Những giọt máu trôi nổi đã đông cứng lại. Chó săn đang xé nát toàn bộ cơ thể anh. Và câu chuyện mà Han Sooyoung đã viết đang tan vỡ giữa những Mảnh vỡ Câu chuyện bị xé nát bay rải rác xung quanh.

'... .Mia-yah.'

Những Câu chuyện cứ văng ra xa như những hạt bụi sao. Yoo Joonghyuk theo dõi cảnh tượng đó và lặng lẽ nghĩ về không gian cô đơn không ai có thể tưởng tượng được. Những 'Kẻ vô danh' đã chứng kiến những giây phút cuối cùng của anh với đôi mắt trống rỗng của chúng.

Câu chuyện do họ biên soạn sớm muộn gì cũng sẽ bị lãng quên. Nó sẽ trở thành một câu chuyện không được người nào đọc.

Yoo Joonghyuk gom góp từng chút sức mạnh cuối cùng của mình và nắm chặt chuôi kiếm. Anh đâm vào cổ con chó săn đang cắn vào đùi mình, và cắt rời thân thể nó.

Một hồi quy giả có thể chỉ biết hối hận, nhưng anh ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

⸢"Lượt hồi quy mà anh sắp từ bỏ có thể chính là 'lượt duy nhất' mà anh được chứng kiến sự kết thúc của thế giới này với tư cách là một 'con người', anh biết đấy."⸥

Cách duy nhất để anh sống tiếp như một con người. Đó là đừng bao giờ từ bỏ câu chuyện này. Kwa-duduk!

Có thứ gì đó cắn vào cổ anh, và tầm nhìn của anh bị nhuộm một màu đỏ thẫm.

Đôi mắt anh từ từ khép lại. Đây thực sự là những giây phút cuối cùng của anh.

Tsu-chuchu....

Thế nhưng, anh nhìn thấy bóng tối trước mắt mình biến dạng khi tầm nhìn của anh dần mờ đi.

Anh gặp ảo giác sao? Có thứ gì đó đang đứng ở đó. Vạt áo khoác đen dường như đang nhảy múa trong những mảnh vỡ Câu chuyện trắng tinh.

[[Thật là một cảnh tượng đáng thương, lượt thứ ba.]] Ai đó đang nói chuyện với anh từ nơi đó.

[[Đây sẽ là lần cuối cùng ta giúp ngươi.]]