Phượng Khê sửng sốt.
Kim Mao Toan Nghê làm ầm ĩ như vậy cũng chỉ lấy được ba quả Tử Kiều Linh Lung.
Tiêu Bách Đạo lại cho nàng mười quả?
Phượng Khê đỏ vành mắt.
Nàng bị chân tâm thật ý của người sư phụ này làm cho cảm động.
"Sư phụ, ta không sao, ta tại Tàng Thư Các đạt được..."
Nàng lúc đầu là muốn nói mình tại Tàng Thư Các đạt được cơ duyên, thế nhưng hình như có lực lượng kìm hãm nàng, căn bản là nói không nên lời.
Nàng thử lấy giấy bút ra, tay lại run rẩy giống chân gà, cũng không có cách nào để viết ra.
Tiêu Bách Đạo thấy thế, xém chút nữa khóc lên!
Xong rồi!
Tiểu đồ đệ hình như bởi vì thần thức bị tổn thương nên biến thành đứa đần!
Phượng Khê đành phải từ bỏ suy nghĩ nói ra tình hình thực tế, hỏi:
"Sư phụ, một quả Tử Kiều Linh Lung bán ra có thể bán được bao nhiêu Linh Thạch?"
Tiêu Bách Đạo mặc dù không biết tiểu đồ đệ vì sao lại hỏi cái này, nhưng vẫn nói:
"Hai mươi vạn Linh Thạch hạ phẩm."
Phượng Khê mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cái giá tiền dọa cho kinh ngạc một lúc.
Trách không được nhóm người Huyền Thiên Tông trông cậy vào những quả Tử Kiều Linh Lung này, quả thật cực kỳ đáng tiền.
Nàng có thể tưởng tượng được sau khi Tiêu Bách Đạo cho nàng mười quả này truyền ra bên ngoài, Tiêu Bách Đạo sẽ phải gánh áp lực bao lớn.
"Sư phụ, ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền bổ sung lỗ hổng này."
Mặc dù lúc Phượng Khê nói ra nói lời này phi thường chững chạc đàng hoàng, nhưng là Tiêu Bách Đạo chỉ coi như nàng đang nói mê sảng.
Một tiểu cô nương gần như không có tu vi có thể có phương pháp kiếm tiền gì?
Lại càng không cần phải nói đến khoản tiền lớn lên đến hai triệu Linh Thạch!
Hắn vừa cười vừa nói: "Tiền tài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân mà thôi, ngươi cứ dưỡng thương cho thật tốt đi, không cần phải để ý đến những cái này, hết thảy đã có sư phụ lo."
Phượng Khê đương nhiên biết lời này của Tiêu Bách Đạo là đang nói dối, dù sao lão đầu tử đến cả Tích Cốc đan cũng không nỡ ăn, lại càng không cần phải nói đến khoản tiền lớn hai triệu.
Phượng Khê đời trước là cô nhi, tình cảm đối đãi mười phần đạm mạc, giờ khắc này lại đem người sư phụ Tiêu Bách Đạo này triệt để chứa ở trong lòng.
Tiêu Bách Đạo lại an ủi Phượng Khê một phen, sau khi tận mắt nhìn thấy nàng ăn vào một quả Tử Kiều Linh Lung, lúc này mới rời đi.
Hiệu quả của quả Tử Kiều Linh Lung cực kì nhanh chóng, Phượng Khê chẳng những không còn đau đầu nữa, mà tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, đến cả máu ứ đọng trên mặt khi bị quyển trục Thượng Cổ đập vào cũng đã tốt lên.
Nàng lần nữa cẩn thận từng li từng tí đem thần thức thăm dò vào thức hải, kinh ngạc phát hiện hầu hết điểm sáng đều trở nên ảm đạm, chỉ có một điểm sáng vẫn còn sáng long lanh.
Phát giác được thần thức của Phượng Khê, nó liền nhảy nhót bay qua, biến thành một mảnh ngọc giản.
Phượng Khê kinh ngạc phát hiện mình vậy mà có thể xem hiểu chữ viết trên đó!
"Thời hỗn độn sơ khai, khí đυ.c chìm xuống, khí trong bay lên, tạo thành thiên địa. Người tu hành, hấp thu linh khí thiên địa, gột rửa kinh mạch, cô đọng thần thức, cuối cùng hợp nhất với trời đất thành một thể, chính là đại thành. Linh căn chính là nhân tố thiết yếu để tu hành, ngũ linh căn, ngũ mạch đều đủ, tư chất thượng đẳng.
Tứ linh căn, thiếu một mạch, đứng thứ hai.
...
Đơn linh căn, thiếu bốn mạch, tư chất thấp kém..."
Nói thật ra Phượng Khê cũng không quá giật mình, dù sao nàng cũng đã từng đọc qua không ít quyển tiểu thuyết tu tiên, có không ít nữ chính củi mục dựa vào ngũ linh căn mà nghịch tập đi lên.
Chỉ là, nàng là Thủy Mộc song linh căn!
Bằng không lúc trước cũng sẽ không đi tranh đoạt tư cách trở thành đệ tử nội môn của Hỗn Nguyên Tông.
Phượng Khê tiếp tục nhìn xuống.
"Người ngũ mạch không được đầy đủ nhưng Đan Điền lại nứt ra, có thể câu thông với linh khí thiên địa, bù đắp linh căn.
Sau khi linh căn được bù đắp, lại đi tu luyện sẽ làm ít công to.
Nhưng, Đan Điền nứt ra nguy hiểm cực lớn, lại cần phải nứt mà không gãy.
Hơi không cẩn thận, nhất định sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục..."
Phượng Khê: (☆◡☆)
Đan Điền bị rạn thành hình mạng nhện kia của nàng, không phải là hoàn mỹ cho hình dung nứt mà không gãy sao? !
Nàng lại tiếp tục nhìn xuống, phía dưới chính là viết về phương pháp tu hành sau khi Đan Điền bị nứt ra, mặc dù có chút tối nghĩa khó hiểu, nhưng mà nàng có cơ sở tu hành từ nguyên chủ, tinh tế phỏng đoán một lúc liền đọc hiểu.
Dưới tình huống bình thường, tu sĩ lúc tu luyện sẽ hấp thu Linh khí chuyển vào Đan Điền, tại thời điểm cần lại điều động linh khí có sẵn trong Đan Điền.
Phương pháp tu hành phía trên ngọc giản thì lại bỏ đi bước chuyển vào Đan Điền, tất cả linh khí hấp thụ khi tu luyện đều dùng để gột rửa kinh mạch.
Đợi một thời gian, chỉ cần vận chuyển công pháp, thân thể liền có thể tự thân hấp thu Linh khí.
Nói cách khác, thời điểm đánh nhau cần dùng linh khí đều lấy từ bên trong “ Ngân hàng ” Đan Điền, mà nàng thì không cần, linh khí bên ngoài tất cả đều là của nàng, lúc nào cũng có thể sử dụng.
Không giới hạn!
Vô cùng tận!
Tu sĩ đều có một ít đại chiêu, nhưng có điểm chung là cực kì hao phí linh khí, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không dễ dàng sử dụng.
Nàng thì lại không giống, đi lên là có thể phóng ra đại chiêu, không chỉ vậy mà còn có thể liên tục phóng ra, quả thực là giàu có đến mức vô nhân tính!
Coi như đánh không lại đối thủ, nàng cũng có thể dùng chiến lược kéo dài, chờ linh khí của đối phương hao hết, cơ hội của nàng liền đến rồi!
Phượng Khê nhịn không được cười ra tiếng!
Lúc này nhất định sẽ kiếm được bộn tiền!
Nàng đã từng nói, là vàng thì sớm muộn gì cũng sẽ phát sáng, Phượng Khê nàng cho tới bây giờ đều không phải hạng người ngồi yên chờ chết!
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy phía dưới có một hàng chữ nhỏ:
"Phương pháp tu luyện này có một nhược điểm, mỗi lần tu luyện Đan Điền cùng thần thức sẽ có một chút đau đớn."
Phượng Khê không quá coi trọng chuyện này, chẳng qua là một chút đau đớn mà thôi, nhịn một chút liền sẽ qua đi.
Lúc này, ngọc giản lần nữa biến thành điểm sáng, đồng thời dần dần mất đi ánh sáng.
Phượng Khê mơ hồ suy đoán, theo sự tăng trưởng tu vi của nàng, những điểm sáng đang ảm đảm kia sẽ dần dần trở nên sáng lên, những thứ ghi lại trên mỗi cái ngọc giản đều chính là bí mật đã thất truyền từ lâu.
Đây là một món tài sản khổng lồ, cũng là nguy hiểm trí mạng.
Mang ngọc ắt có tội. (*)
Đối với ai cũng đều không thể nói ra.
Có điều, cái lo lắng này thật là dư thừa, nàng muốn nói cũng nói không nên lời.
Nàng lúc này bắt đầu dựa theo phương pháp tu luyện trên ngọc giản tiến hành tu luyện, cũng không dám mạo hiểm tiến lên quá gấp gáp, từng chút từng chút cố gắng, sau đó... Đau đên hôn mê bất tỉnh.
Mẹ nó, đây là một chút đau đớn?
Quả thực là đau đến chết có được không? !
Nhưng, chỉ cần có thể sống sót, đau cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nàng dừng lại trong chốc lát, lại tiếp tục tu luyện.
Dù là kịch liệt đau nhức vô cùng, thậm chí thất khiếu lần nữa bắt đầu chảy máu, nàng cũng một mực đang tu luyện.
Bất tri bất giác, trời đã tảng sáng.
Mặc dù một đêm chưa ngủ, Phượng Khê lại không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí trong thân thể còn nóng hầm hập.
Nàng sửa soạn đơn giản một chút, liền đi đến thiện đường mua cơm.
Giờ Mão một khắc, đúng giờ đến viện tử của Tiêu Bách Đạo.
Tiêu Bách Đạo lại là vừa oán trách vừa lo lắng: " Thần thức cùng Đan Điền của ngươi đều bị tổn thương, nên tĩnh dưỡng cho thật tốt..."
Phượng Khê cười tủm tỉm nói:
"Sư phụ, sau khi ta ăn quả Tử Kiều Linh Lung đã tốt lên rất nhiều rồi! Ngài nhìn xem, ta còn thể nhảy nữa nha!"
Phượng Khê nói xong, giống hệt như con thỏ nhảy nhót mấy lần.
Tiêu Bách Đạo: "..."
Được thôi, đứa nhỏ này mới mười hai, ngẫu nhiên có chút tính trẻ con cũng bình thường.
Có điều, hắn thấy sắc mặt Phượng Khê hồng nhuận, quả thật đã tốt hơn nhiều.
Ăn xong điểm tâm, Tiêu Bách Đạo liền đuổi Phượng Khê về sân của nàng, để nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Phượng Khê trở lại sân của mình liền bắt đầu sa vào vòng tuần hoàn của việc tu luyện —— té xỉu —— tu luyện —— rồi lại té xỉu...
Bất tri bất giác đã đến chạng vạng tối, Phượng Khê mới từ trong té xỉu tỉnh lại, liền nghe có người ở bên ngoài hô:
"Phượng Khê, ngươi đi ra đây cho ta!"
Thanh âm rất lạ lẫm, ngữ khí cũng thật tệ.
--------------------------------------------------------------------------------------
(*) Xuất phát từ câu tục ngữ "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" ( kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội). Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Ngoài ra nó còn ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị.