Trong lòng Phượng Khê biết rõ, biết lời nói của Tiêu Bách Đạo khi đó không hoàn toàn là sự thật, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi thử một chút.
Nàng năm lần bảy lượt rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng cũng đến được Tàng Thư Các của Trung Phong, nhìn thấy Hải trưởng lão.
Vừa thấy mặt, Hải trưởng lão liền đưa mắt dò xét nàng từ trên xuống dưới.
Hải trưởng lão tính cách dở hơi, canh giữ ở Tàng Thư Các trong một thời gian dài cũng rất ít khi rời khỏi đây, hôm qua cũng không hề đi đến Nghị Sự Điện.
Sau khi nhận được lệnh triệu tập của Tiêu Bách Đạo, hắn cảm thấy Tiêu Bách Đạo tám phần là điên rồi!
Không điên, vậy thì vì sao lại thu một đứa tiểu phế vật làm đệ tử thân truyền?
Hải trưởng lão đang nghĩ đến việc nói vài lời gây đau lòng, tỉ như nói, cho dù ngươi nhìn quyển trục Thượng Cổ thì cũng chẳng hiểu được, thôi thì cam chịu số phận đi!
Chỉ là không chờ đến lúc hắn mở miệng, liền thấy tiểu nha đầu trước mặt lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ:
"Ngài chính là Hải trưởng lão à? Ta nghe sư phụ không ít lần nhắc đến tên ngài, nói ngài là kình thiên bạch ngọc trụ, khung biển tử kim lương (*) của Huyền Thiên Tông chúng ta! Ngài trông coi Tàng Thư Các vạn năm như một, không vì lưu lại tên tuổi cũng không vì danh lợi, chỉ vì truyền thừa cùng căn cơ của Huyền Thiên Tông!
Nếu như đệ tử của Huyền Thiên Tông đều có tinh thần tự nguyện cống hiến như ngài, Huyền Thiên Tông chúng ta..."
Thân thể vốn đang cong xuống của Hải trưởng lão trong nháy mắt... dựng thẳng!
Ta chỉ là đang trông coi Tàng Thư Các thôi sao?
Không, đây là truyền thừa của Huyền Thiên Tông, là căn cơ của Huyền Thiên Tông!
Thôi, tiểu nha đầu này bị tổn thương Đan Điền đã đáng thương lắm rồi, hắn tốt hơn là đừng xát muối lên vết thương của nàng.
Một khắc sau, Hải trưởng lão không nhịn được nói:
"Được rồi, ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm, muốn nhìn quyển trục Thương Cổ đúng không? Đi theo ta!"
Tàng Thư Các của Huyền Thiên Tông chia làm chín tầng, thượng cổ quyển trục đặt ở tầng cao nhất.
Hải trưởng lão mang theo Phượng Khê leo lên đến tầng thứ chín, sau đó mở ra cấm chế.
Phượng Khê sửng sốt.
Nàng cứ nghĩ là thượng cổ quyển trục cất trên giá sách, để mọi người đọc.
Thế nhưng mà trước mắt nàng lại hiện ra mấy điểm sáng lập lòe, trong không gian kín tối tăm tựa như sao sáng đầy trời.
"Quyển trục Thượng Cổ lúc ban đầu chỉ là những tấm ngọc giản bình thường mà thôi, nhưng thời gian lâu dài qua đi đã có chút linh tính, ngươi chỉ cần phát tán thần thức, nếu như có quyển trục chấp nhận, tự nhiên sẽ rơi vào tay ngươi.
Đừng có cố gắng cưỡng ép bắt giữ, bởi vì đã có người từng thử nghiệm qua, cho dù có cưỡng ép bắt giữ thành công đi chăng nữa cũng không đọc được."
Hải trưởng lão cảm thấy câu nói đằng sau này cũng chỉ là nói cho có mà thôi, bởi vì Phượng Khê chính là một tiểu phế vật, nàng có muốn cưỡng ép bắt giữ cũng bắt không nổi.
Phượng Khê nhẹ nhàng gật đầu , dựa theo lời nói của Hải trưởng lão mà phát tán thần thức.
Đan Điền bị tổn thương, thần thức cũng bị rất nhiều hạn chế, chẳng qua chỉ là trong chốc lát mà thôi, cái trán liền toát ra mồ hôi lạnh, đau đầu đến muốn nứt.
Hải trưởng lão nhíu mày: "Xem ra ngươi không có cơ duyên, theo ta đi xuống thôi!"
Phượng Khê đương nhiên không cam tâm, khẩn cầu:
"Hải trưởng lão, ta chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi thử lại lần nữa, nếu như ngài có việc bận thì đi xuống trước đi? Nếu như ta thử mấy lần không thành công, liền sẽ xuống dưới tìm ngài."
Hải trưởng lão mặc dù cảm thấy nàng thử thêm cũng như không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi Hải trưởng lão đi rồi, Phượng Khê lại thử thêm ba lần nữa, kết quả vẫn không có quyển trục Thượng Cổ nào chủ động rơi xuống tay nàng.
Nàng híp mắt suy nghĩ, xem ra cách thức bình thường không dùng được, chỉ có thể mở ra con đường riêng!
Nàng chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn những điểm sáng kia, hung hăng nói:
"Tranh thủ thời gian đều cút xuống hết cho ta, để ta đọc qua một lần, đừng có cho thể diện mà không cần!
Nếu như chọc ta nổi giận, ta liền đốt hết cái tổ chó của các ngươi, để xem các ngươi còn đắc ý thế nào nữa? !"
Phượng Khê nói xong liền lấy ra cây châm lửa, ngọn lửa nhỏ còn sáng hơn so với bất kì điểm sáng nào.
Cho dù là đứa nhỏ ba tuổi cũng sẽ không bị Phượng Khê lừa, dù sao nàng căn bản không có gan dám phóng hỏa đốt trụi Tàng Thư Các!
Huống chi Tàng Thư Các còn có trận pháp phòng hộ, không phải thứ lửa bình thường có thể đốt được.
Nhưng những quyển trục Thượng Cổ kia thần thức đơn giản, chỉ tốt hơn vật chết một xíu , căn bản không có cái gọi là năng lực suy nghĩ và phán đoán.
Cho nên, bọn chúng tin.
Vì thế liền hoảng rồi.
Lốp bốp tất cả đều hướng về phía Phượng Khê... Nện tới.
Phượng Khê chỉ kịp thu lửa lại, liền bị toàn bộ quyển trục Thượng Cổ... Chôn sống.
Con hàng này trực tiếp bị đau khóc.
Bởi vì tất cả những quyển trục Thượng Cổ đều là ngọc giản, khối lượng không hề nhẹ chút nào, nện trên thân nàng thật sự rất đau!
Phượng Khê từ bên trong núi ngọc giản chật vật leo ra, khóc chít chít đọc qua quyển trục.
Lật ra xem xét, càng khóc đến lợi hại hơn!
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng căn bản xem không hiểu những văn tự Thượng Cổ kia.
Uổng phí nàng bị nện một trận!
Nàng hít mũi một cái, chuẩn bị từ trong túi trữ vật lấy ra khăn lau nước mắt, kết quả lại khiến cho những quyển trục Thượng Cổ kia hiểu lầm.
Nghĩ là... Nàng lại muốn đốt Tàng Thư Các, tranh nhau chen lấn dán lên trán nàng.
Lượng kiến thức khổng lồ ùn ùn kéo đến, Phượng Khê cảm thấy đầu muốn nổ ra, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hải trưởng lão dưới chờ hai tiếng, thấy Phượng Khê còn chưa xuống liền đi lên.
Sau đó liền nhìn thấy, Phượng Khê thất khiếu chảy máu, mặt mũi bầm dập nằm ở nơi đó, giống hệt như một người chết.
Hải trưởng lão giật nảy mình, nhanh chóng dò xét hơi thở của nàng, sau đó nhẹ nhàng thở ra, còn sống.
Một lát sau, Phượng Khê tỉnh.
Hải trưởng lão trầm mặt nói ra:
"Ta đã bảo ngươi đừng có cậy mạnh, mặc dù ngươi có thể vận dụng thần thức, nhưng thần thức cùng linh lực có quan hệ mật thiết với nhau, khẳng định là thần thức ngươi bị hao tổn quá độ dẫn đến vết thương cũ ở Đan Điền tái phát.
Xem ra ngươi cùng những quyển trục Thượng Cổ này vô duyên, đừng lãng phí công sức nữa, cùng ta đi xuống dưới đi!"
Hiện tại đầu Phượng Khê vừa trướng lại vừa đau, mà trong đầu dường như có vô số người đang nói chuyện , căn bản không rảnh để ý đến lời giải thích, theo sau Hải trưởng lão ra khỏi Tàng Thư Các.
Hải trưởng lão nhìn thấy dáng vẻ nửa chết nửa sống của nàng liền gọi đến một đệ tử, để hắn ngự kiếm đem Phượng Khê đưa về chỗ ở.
Phượng Khê khổ cực nằm liệt trên giường, trong đầu giống như có năm trăm con vịt lải nhải.
Nàng tập trung ý chí tiến vào bên trong thức hải.
Lúc này mới phát hiện trong thức hải mấy điểm sáng đang nổi lơ lửng, nhìn kỹ, tất cả đều là quyển trục Thượng Cổ.
"Thanh âm”, đều là phát ra từ những quyển trục Thượng Cổ đó.
Phượng Khê: ? ? ? ! ! !
Những con hàng này vì sao lại chạy vào trong thức hải của nàng rồi?
Chẳng qua bây giờ nàng không có thời gian quản những chuyện này, nhất định phải nghĩ biện pháp để mấy đứa này ngậm miệng lại, bằng không nàng nhất định sẽ bị tra tấn đến phát điên!
Thế là liền nổi giận gầm lên một tiếng: "Tất cả câm miệng, bằng không thiêu chết hết các ngươi!"
Nháy mắt liền yên tĩnh như gà.
Phượng Khê còn chưa kịp làm gì, lại lần nữa bởi vì thần thức hao tổn quá độ, thất khiếu chảy máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Phượng Khê tỉnh lại lần nữa liền nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Tiêu Bách Đạo.
Nàng muốn ngồi dậy, Tiêu Bách Đạo vội vàng nói:
"Nằm đi! Đều tại ta, ta không nên để cho ngươi đi Tàng Thư Các, bây giờ thì tốt rồi, vết thương ở Đan Điền còn chưa lành, thần thức lại trọng thương, ngươi đứa nhỏ này, ngươi, ôi chao!"
Ngay sau đó hắn lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Phượng Khê:
"Bên trong có mười quả Tử Kiều Linh Lung, cứ cách mỗi ba ngày ăn một quả, có tác dụng chữa lành cho thần thức của ngươi." --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*) Đây là câu tục ngữ: " Kình thiên bạch ngọc trụ, giá hải tử kim lương", nghĩa là: cây cột bạch ngọc chống trời, cây xà tử kim đỡ biển. Theo cách hiểu của edior thì Phượng Khê đang tâng bốc Hải trưởng lão giống như một cây trụ chống trời, mà trời ở đây là căn cơ Huyền Thiên Tông. Khen Hãi trưởng lão kiên trì, bền bỉ, tài năng xuất chúng, vì tông môn mà hy sinh.