Vì vậy, ngươi không cần lo lắng vì điều này mà ta sẽ phản bội ngươi.
Muốn ký thì ký, không ký thì thôi, cùng lắm thì ta không đến Ma giới nữa!"
Phượng Khê nhìn chằm chằm vào nó: "Đã không có gì mờ ám, tại sao ngươi không nói sớm hơn? Ngươi vẫn có mục đích không thể nói ra!"
Tiểu Hắc Cầu không lên tiếng.
Nó chỉ muốn sau khi ký kết khế ước sẽ chọc tức Phượng Khê, khoe khoang rằng nó đã lừa được Phượng Khê.
Kết quả là không thành công.
Phượng Khê hỏi Quân Văn: "Ngũ sư huynh, khế ước bình đẳng có giống như lời nó nói không?"
Quân Văn có chút ngây người nói: "Đúng vậy, ngoài việc linh thú không chết khi chủ nhân chết thì không có gì khác biệt so với khế ước chủ tớ thông thường, muội cũng có thể dùng thần thức trừng phạt nó."
Hắn nghĩ, nếu là hắn thì chắc chắn sẽ ký ngay, căn bản sẽ không giống tiểu sư muội cảnh giác như vậy.
Xem ra sau này hắn phải học hỏi tiểu sư muội thật tốt.
Phượng Khê nhận được câu trả lời khẳng định, lúc này mới ký kết khế ước bình đẳng với Tiểu Hắc Cầu.
Ngay khi khế ước thành lập, bên ngoài bí cảnh mây đen kéo đến, ba đạo thiên lôi giáng xuống bí cảnh Thiên Lí.
Tiêu Bách Đạo và những người khác vô cùng kinh ngạc!
Trong bí cảnh chẳng lẽ có yêu thú cấp cao nào muốn độ kiếp? Hay là có bảo vật gì đó xuất hiện?
Bách Lý Mộ Trần sắp tức chết đến nơi rồi!
Lỡ như thật sự có bảo vật gì đó xuất hiện, chắc chắn sẽ không có phần của Hỗn Nguyên Tông bọn họ, bởi vì trong bí cảnh không còn một đệ tử nào của Hỗn Nguyên Tông.
Thẩm Chỉ Lan cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay mà không hề cảm thấy đau, nàng ta không cam lòng!
Nếu không phải vì Phượng Khê, cơ duyên này chắc chắn là của nàng ta!
Nàng ta liếc mắt nhìn Bách Lý Mộ Trần rồi nói: "Sư phụ, con đi xem nhị sư huynh."
Bách Lý Mộ Trần trả lời một cách hời hợt.
Trong bí cảnh, Phượng Khê đang bị Thẩm Chỉ Lan oán hận, đang đặt tên cho Tiểu Hắc Cầu.
"Mày sinh ra trong hỗn độn, lại là một quả cầu, vậy thì mày tên là... Hỗn Cầu đi!"
Tiểu Hắc Cầu: "..."
Ngươi mới là Hỗn Cầu, cả tông môn các ngươi đều là Hỗn Cầu!
Nó thề sống chết không nghe, nhất định phải đổi tên khác.
Vì vậy, Phượng Khê liệt kê cho nó mười mấy cái tên để nó tự chọn:
Nhị Cẩu Tử, Tam Lư Tử, Nhị Bách Ngũ (250 - Đồ Ngu), Tiểu Ngốc Tử, Tiểu Bạch Si...
Cuối cùng, Tiểu Hắc Cầu kỳ diệu cảm thấy "Hỗn Cầu" cũng coi như là một cái tên không tệ, đành phải chấp nhận.
"Hỗn Cầu, bên ngoài lòng người hiểm ác, ta sợ mày bị lừa nên mày hãy giao hết bảo bối mày cất giữ cho ta, ta sẽ giữ hộ cho mày !"
Tiểu Hắc Cầu:... Người hiểm ác nhất chính là ngươi!
"Ngoài linh thực và yêu thú trong bí cảnh ra thì ta không có bảo bối nào khác, ngươi cũng thấy rồi, ta chỉ là một đoàn sương mù, căn bản không có chỗ để giấu đồ."
Mặc dù Phượng Khê tỏ vẻ nghi ngờ lời này, nhưng vừa mới ký kết khế ước cũng không tiện ép quá chặt nên không tiếp tục truy hỏi.
Nàng để Tiểu Hắc Cầu nhập vào lệnh bài Huyết Ma: "Mày là thứ không thể gặp người, vậy thì mày cứ ngoan ngoãn nhập vào lệnh bài Huyết Ma, ta không gọi mày thì mày cứ giả chết đi."
Tiểu Hắc Cầu: "..."
Nếu thời gian có thể quay ngược, nó thà chết già trong bí cảnh còn hơn.
Thôi vậy, người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống ngàn năm, theo một chủ nhân vừa xấu xa vừa vô liêm sỉ như vậy còn hơn theo một chủ nhân tốt bụng.
Trước khi rời khỏi Thận Viên, Tiểu Hắc Cầu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi mắt nhỏ lóe lên vẻ đau đớn, thoáng chốc rồi biến mất.
Đến bên ngoài Thận Viên, Phượng Khê nói với Tiểu Hắc Cầu:
"Mày đã đóng gói hết linh thực cao cấp trong bí cảnh cho ta rồi, tránh để mày ra ngoài rồi còn nhớ nhung."
Tiểu Hắc Cầu: … Rốt cuộc là ta nhớ nhung hay ngươi nhớ nhung?
Nó trợn tròn mắt nói: "Ta nhiều nhất chỉ có thể khống chế yêu thú bảo vệ không tấn công các ngươi, linh thực thì các ngươi phải tự đào.