Chương 50

Hắn phải bảo vệ tiểu sư muội mọi lúc mọi nơi.

Khụ khụ, tiện thể mở rộng tầm mắt.

Quân Văn sợ có nguy hiểm, vẻ mặt cảnh giác đi trước, để Phượng Khê đi theo sau hắn.

Mặc dù Phượng Khê cảm thấy đã vào địa bàn của người ta rồi, phòng bị cũng vô dụng nhưng tấm lòng của Quân Văn là tốt nên nàng cũng không nói gì.

Hai người vừa mới tiến vào chưa đầy mười mấy hơi thở, cảnh vật trước mắt đã thay đổi khác xa.

Những linh thực xanh tươi trước đó đều đã thay đổi hình dạng.

Đa số đều biến thành màu đen, số ít biến thành màu xám.

Mờ mờ có tử khí lan tràn.

Sắc mặt Quân Văn lập tức thay đổi!

"Ma thực! Tiểu sư muội, đây đều là ma thực!"

Ma thực chính là thực vật mọc ở Ma Vực, bình thường sẽ không tồn tại ở giới tu tiên.

Quân Văn vừa nói vừa triệu hồi phi kiếm, bảo vệ Phượng Khê ở phía sau.

Quay đầu nhìn lại, cánh cổng màu đen đã biến mất không thấy.

Xong rồi!

Rơi vào bẫy rồi!

Phượng Khê lại tỏ ra bình tĩnh: "Ngũ sư huynh, đừng nóng vội.

Muội chưa từng thấy ma thực, huynh biết không? Giới thiệu từng loại cho muội đi!"

Quân Văn: … Sao tim muội lại lớn thế hả?!

Nhưng bây giờ hắn đang rất hoảng, hận không thể có chuyện gì đó làm phân tán sự chú ý nên nói:

"Tiểu sư muội, muội thấy cây ma thực đầy gai kia không?

Đó là cây Gai Máu, thích ăn máu tươi, một khi bị nó đâm thủng da sẽ bị hút thành xác khô.

Bất kể là Nhân tộc, Ma tộc hay yêu thú, ma thú đều nằm trong phạm vi săn bắt của nó.

Bên cạnh cây Gai Máu là Cỏ Độc Giác, khi quả độc nổ tung sẽ sinh ra khí độc, khiến người ta ngất xỉu ngay lập tức…"

Phượng Khê chen ngang: "Trong này không có loại nào ăn được sao?"

Quân Văn: …

Ăn cái rắm!

Đây là ma thực!!!

Muội muốn làm Ma tộc sao?!

Phượng Khê đột nhiên phấn khích nói: "Ngũ sư huynh, giới tu tiên rất ít khi thấy ma thực, cái gì hiếm thì quý, chúng ta có thể mang nhiều ra ngoài đổi tiền.

Ở đây có nhiều ma thực như vậy, chắc chắn có thể bán được rất nhiều tiền!

Lần này chúng ta kiếm lời lớn rồi!"

Quân Văn: … Sao mạch não của muội lại khác người bình thường thế?

Ở đây đột nhiên xuất hiện ma thực, điều đầu tiên muội nghĩ đến không phải là thoát thân sao?

"Ngũ sư huynh, chúng ta đào cây nào trước?

Ta thấy cây Gai Máu kia không tệ, dù không bán được thì cũng có thể dùng để làm khô gà, khô vịt các thứ, làm ra chắc chắn không có mùi tanh chút nào…"

Quân Văn: …

Đang lúc hắn đang choáng váng thì thấy Phượng Khê nháy mắt với hắn.

Phải nói rằng, sau mấy lần gian nan hợp tác, ừm, diễn xuất của Quân Văn đã tiến bộ.

Hắn lập tức nói: "Tiểu sư muội, vẫn là muội thông minh!

Những ma thực này mang ra ngoài chắc chắn có thể bán được giá cao, có tiền rồi chúng ta cũng mua thêm nhiều đồ tốt để trang bị, trải nghiệm cảm giác của đệ tử thân truyền xa hoa như thế nào…"

Quân Văn lúc đầu chỉ phối hợp với Phượng Khê nhưng càng nói càng phấn khích, thậm chí còn cảm thấy đề nghị của Phượng Khê có vẻ khả thi thật!

Hai người đang thảo luận sôi nổi thì có một giọng nói âm trầm vang lên:

"Đồ trẻ vô tri! Các ngươi muốn đào ma thực, đã hỏi ý kiến của chủ nhân này chưa?"

Quân Văn vội vàng che chở Phượng Khê ở phía sau, vẻ mặt cảnh giác.

Chỉ là giọng nói đến từ khắp mọi hướng, hắn căn bản không thể xác định được vị trí của người nói.

Phượng Khê thì nhếch mép: "Ngươi đưa ta vào bí cảnh, ngươi đã hỏi ý kiến của ta chưa?

Vốn dĩ không phải là người biết điều gì, ở đây còn giả vờ cái gì?!

Có chuyện thì nói chuyện, đừng ở đây làm ra vẻ bí ẩn!

Nhanh cút ra đây cho ta!"

Quân Văn sắp khóc đến nơi rồi!

Tiểu sư muội, muội không phải cố tình chọc giận hắn ta chứ?

Muội không muốn sống, ta còn muốn sống đây!

Phượng Khê đương nhiên không phải đang muốn chết, cái gọi là chủ nhân này đã để nàng và Quân Văn vào Thận Viên, vậy thì chứng tỏ hắn ta có mục đích, không thể dễ dàng gϊếŧ nàng và Quân Văn.