Phượng Khê lấy khăn lau sạch sẽ vết máu trên mặt rồi mới chậm rãi ra khỏi phòng.
Mới vừa mở ra đã nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đang đứng trước cửa.
Một thân y phục trắng tinh mịn màng không có chút vết nhăn, tóc được buộc cao bằng một dải lụa xanh lá, một đôi mắt phượng tràn ngập giận dữ trừng mắt nhìn Phượng Khê.
Thiếu niên dò xét Phượng Khê vài lần, ngoài phẫn nộ ra lại nhiều thêm mấy phần ghét bỏ:
"Ngươi chính là đứa tiểu phế vật Phượng Khê? Ngươi có biết hay không sư phụ vì để lấp lỗ hổng thâm hụt linh thạch cho ngươi mà muốn đi cực hàn băng nguyên săn gϊếŧ yêu thú Băng Hệ? Nếu như sư phụ xảy ra chuyện bất trắc, ngươi nhất định không xong với ta đâu!"
Phượng Khê sững sờ, trách không được Tiêu Bách Đạo nói để hắn nghĩ biện pháp, hóa ra là muốn mạo hiểm đi săn gϊếŧ yêu thú Băng Hệ.
Cực hàn băng nguyên chẳng những có khí hậu giá lạnh, mà còn có nguy cơ trùng trùng, cho dù là tu sĩ Hóa Thần đi chăng nữa cũng đều cửu tử nhất sinh.
Khi Phượng Khê còn đang ngây người, thiếu niên lại nói thêm:
"Nghe nói tiểu sư muội ở ba môn phái khác vừa xinh đẹp vừa có bản lĩnh, đặc biệt là Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông lại sở hữu cực phẩm Thủy linh hiếm có khó tìm.
Thật không biết vì sao sư phụ lại thu nhận một đứa vừa xấu xí lại vừa phế vật như ngươi!
Đã có vận may trở thành sư muội của Quân Văn ta thì liền nên thành thành thật thật đợi đi, còn đi Tàng Thư Các? ! Thật sự là ăn no rỗi việc!
Tốt nhất về sau đừng gây thêm rắc rối, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Nói xong, thiếu niên cũng không đợi Phượng Khê nói chuyện liền xoay người rời đi.
Đi vài bước lại quay trở về, đưa cho Phượng Khê một quả xanh mơn mởn:
"Tiểu phế vật, lễ gặp mặt của ngươi!"
Phượng Khê cười thật ngọt ngào: "Tạ ơn Ngũ sư huynh."
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng:
"Đừng có gọi ta là sư huynh, ta không thừa nhận tiểu phế vật gây cản trở như ngươi!
Đúng rồi, qua một tháng nữa Thiên Lý bí cảnh sẽ mở ra, người của các đại tông môn đều sẽ đi, ta cảnh cáo ngươi thành thành thật thật ở lại môn phái, đừng đi càng thêm mất mặt xấu hổ!"
Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Phượng Khê nhìn theo bóng lưng của hắn, Quân Văn, đồ đệ thứ năm của Tiêu Bách Đạo, là một thiên tài kiếm đạo.
Mạnh miệng lại mềm lòng, có bệnh thích sạch sẽ nhẹ, thích trông mặt mà bắt hình dong.
Trong sách, Quân Văn vừa thấy đã yêu nữ chính Thẩm Chỉ Lan, vì nàng mà si, cũng vì nàng mà cuồng, vì nàng cạch cạch đâm đầu vào tường.
Cuối cùng trong quá trình hái linh thảo cho nữ chính bị nhiễm phải ma khí, bị nữ chính chặt đầu, vứt xuống Đoạn Ma Nhai, chết không toàn thây.
Liếʍ cẩu, liếʍ đến cuối cùng chẳng còn lại gì.
Phượng Khê suy tư một lát liền tới gặp Tiêu Bách Đạo.
"Sư phụ, ta nghe Ngũ sư huynh nói ngài muốn đi cực hàn băng nguyên săn gϊếŧ yêu thú Băng Hệ?"
Tiêu Bách Đạo nhíu mày: "Ngươi đừng có nghe hắn nói nhảm, làm gì có chuyện đó."
Trong lòng thầm mắng ngũ đồ đệ chó bụng chứa không được hai lượng dầu, miệng lỏng lẻo y hệt cạp quần vải!
Phượng Khê nghe xong liền biết lời Quân Văn nói là thật.
"Sư phụ, cực hàn băng nguyên nguy cơ trùng trùng, ta không muốn ngài vì ta mà mạo hiểm. Hoặc là ngài đem chín quả Tử Kiều Linh Lung còn lại thu hồi, hoặc là sử dụng kế hoạch kiếm tiền của ta."
Tiêu Bách Đạo kinh ngạc nói: "Kế hoạch kiếm tiền của ngươi? Kế hoạch gì?"
Phượng Khê nháy nháy con mắt: "Sư phụ, Hỗn Nguyên Tông không phải là làm một đại điển thu đồ sao? Huyền Thiên Tông chúng ta cũng có thể làm cho ta một cái! Hạ lễ thu được tất cả đều là tiền nha!"
Tiêu Bách Đạo lắc đầu cười khổ: "Ngươi nha đầu này thật sự là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, người ta xác thực sẽ tặng lễ vật, nhưng chúng ta cũng cần phải có rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi đám bọn hắn!
Đồ ăn cho người rồi cho linh thú, cuối cùng được bao nhiêu tiền? Làm không cẩn thận tiền thu vào còn không đủ để chi ra. Thâm hụt của Hỗn Nguyên Tông nhất định rất thảm, chúng ta không thiếu thông minh giống như bọn hắn!"
Phượng Khê cười tủm tỉm nói:
"Sư phụ, ai nói đại điển thu đồ đại nhất định phải tổ chức tại Huyền Thiên Tông chúng ta?
Qua một tháng nữa Thiên Lý bí cảnh sẽ mở ra, đến lúc đó các đại tông môn ở Bắc Vực đều quy tụ về, chúng ta làm ngay tại chỗ đó là được!
Cắm trại ngay tại chỗ, vấn đề chỗ ở không cần chúng ta quản. Dưới tình huống đó, cũng không tiện tổ chức yến hội, cho nên cũng không cần cung cấp ăn uống. Có thể nói là kinh doanh không cần vốn, nhất định sẽ kiếm được tiền mà còn không mất đồng nào!"
Tiêu Bách Đạo chậc chậc lưỡi:
"Cái này, có phải là có chút không quá phù hợp? Khẳng định sẽ có người nói xấu, nói chúng ta keo kiệt."
Phượng Khê cười giả dối: "Sư phụ, nếu như chúng ta đã chuẩn bị đại điển thu đồ từ sớm thì có thể nói là chúng ta keo kiệt. Nhưng nếu là quyết định đột xuất thì sao?
Đến lúc đó, Bách Lý Chưởng môn của Hỗn Nguyên tông khẳng định sẽ khoe khoang đồ đệ bảo bối Thẩm Chỉ Lan của hắn, ngài bao che cho ta như thế thì làm sao có thể nhịn được?
Khẳng định cũng phải khoe khoang lại nha!
Ngươi một lời ta một câu, đến lúc bầu không khí chín muồi, ngài vì tranh đoạt một phen, liền quyết định đột xuất nói lập tức tổ chức cho ta một đại điển thu đồ, hết thảy chẳng phải là nước chảy thành sông rồi sao?
Đến lúc đó chúng ta chẳng những có thể tay không bắt sói, hơn nữa còn có thể ghi được điểm đạo đức cao trong mắt người khác.
Dù sao chuyện này là do Bách Lý Mộ Trần gây sự trước, những người tặng lễ vung tiền như rác kia cũng chỉ có thể oán trách do miệng hắn gây nên..."
Tiêu Bách Đạo mở to mắt!
Thế này cũng được à?
Hình như... đúng là vậy thật!
Kinh doanh không cần vốn, còn lãi lớn!
Hắn không thể không nhìn kỹ Phượng Khê, rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi cập kê, vì sao lại nghĩ ra được... biện pháp như vậy?
Mặc dù nội tâm cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, nhưng chuyện lớn thế này không có khả năng cứ bất cẩn như vậy mà hạ quyết định, hắn phải tìm người thương lượng một chút.
Cho nên, Tiêu Bách Đạo không cho Phượng Khê một câu trả lời chắc chắn, chỉ nói sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Phượng Khê còn nói thêm: "Sư phụ, ngoại trừ biện pháp này, ta còn có một biện pháp kiếm tiền khác.
Hai mươi vạn một quả Tử Kiều Linh Lung quá thấp, chúng ta phải tăng giá lên."
Tiêu Bách Đạo khổ sở nói: "Hai mươi vạn không thấp, nếu như cao hơn sợ là không có ai mua."
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: "Sư phụ, xưa nay trên đời chưa từng thiếu người coi tiền như rác, thiếu chỉ là kịch bản dẫn đến mà thôi.
Thành thành thật thật bán quả đương nhiên sẽ bán ra chẳng được bao nhiêu tiền!
Nếu như ngài nghe theo lời ta nói, ta dám cam đoan kém nhất cũng bán được ba mươi vạn Linh Thạch một quả."
"Ngươi định làm như thế nào?"
"Đầu tiên nói với bên ngoài rằng ngài yêu thương tiểu đồ đệ này, cho nên quả Tử Kiều Linh Lung của năm nay chỉ bán đi một nửa, phần còn lại đều giữ cho ta.
Vật hiếm thì ắt quý, nước lên thì thuyền lên, giá tiền sẽ tự nhiên mà tăng cao.
Về phần giữ lại hay không, người khác không biết, quyết định là nằm ở phía của chúng ta.
Thứ hai, lộ ra tiếng gió, nói thời gian cây Tử Kiều Linh Lung kết trái càng dài, hiệu quả lại càng tốt.
Không cần nhiều lời, lấy ví dụ sống sờ sờ là ta đi!
Mọi người đều biết Đan Điền của ta bị trọng thương, sau khi ta sử dụng quả Tử Kiều Linh Lung liền có thể nhảy nhót tưng bừng, có thể thấy được quả Tử Kiều Linh Lung chẳng những có thể tu bổ thần thức, đối với vết thương ở Đan Điền cũng có khả năng trị liệu nhất định.
Công năng gấp bội, giá cả đắt một chút chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường sao?
Cuối cùng, nếu như có người đến mua quả, liền nói rằng số lượng có hạn, hơn nữa còn giới hạn số lượng mua, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua một quả, nhiều hơn thì không bán.
Thao tác này hạ xuống, ta dám cam đoan cho dù một quả giá ba mươi vạn Linh Thạch, cũng rất nhanh sẽ chẳng còn để tranh đoạt.
Sau khi xong việc, tiền bán đi được còn nhiều hơn mười quả Tử Kiều Linh Lung ngài cho ta."
Tiêu Bách Đạo là người đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, ngày bình thường gặp chuyện gì cũng đều không biến sắc, nhưng hôm nay lại thất bại nhiều lần.
Xém chút nữa là có thể đem biểu tình há hốc mồm gắn luôn lên trên mặt.
Còn, còn có thể bán đồ như thế?
Tất cả đều là kịch bản!
Đồ đệ bảo bối này của hắn mặc dù không thể tu luyện, nhưng ý nghĩ kì diệu lại có nhiều quá đi mất!
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, Phượng Khê đỏ mắt nói ra:
"Sư phụ, ta có thể kiếm tiền, ta có thể tự mình bổ sung lỗ hổng thâm hụt, ngài đừng đi đến cực địa băng nguyên!
Người ta có thể dựa vào hiện tại cũng chỉ có ngài, nếu như ngài vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không sống được..."
Tiêu Bách Đạo chính là không chịu được dáng vẻ này của Phượng Khê, lúc này liền đáp ứng.
Kỳ thật hắn cũng không muốn đi cực địa băng nguyên, nhưng lại bị bức đến không có cách nào khác.
Hiện tại có biện pháp giải quyết, tự nhiên sẽ không đi nữa.
Hai người đang nói chuyện, Quân Văn ở bên ngoài cầu kiến.
Sau khi hắn đi vào nhìn thấy Phượng Khê, lập tức cười lạnh:
"Làm gì? Đến tìm sư phụ tố cáo rồi? Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này!"
Phượng Khê vốn đã đỏ mắt, lúc này nghe xong, nước mắt từng giọt một rớt xuống.
"Ngũ sư huynh, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có nói với sư phụ ngươi mắng ta là tiểu phế vật, cũng không có nói ngươi không thừa nhận ta là sư muội của ngươi, càng không nhắc đến chuyện ngươi mắng ta xấu xí..."
Quân Văn: "..."