Chương 1: Hôm nay là một ngày lành

Người chết rồi, tiền không tiêu kịp, nỗi đau lớn nhất đời cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Đây là tiếng lòng của Phượng Khê sau khi biết được mình xuyên vào tiểu thuyết.

Nàng thật vất vả mới có thể tự do tài chính, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống sung sướиɠ liền xuyên qua!

Ngẫm lại còn chưa kịp ở biệt thự dù chỉ một ngày, ngẫm lại hôm qua vừa giao xong tiền đặt cọc mua xe, còn có một danh sách tiểu thịt tươi dài nàng chưa tuyển xong nữa...

Phượng Khê tâm đau, phổi đau, đến rốn cũng đau!

Có thể không thương tâm sao?

Đan Điền xuất hiện vết rạn.

Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là « đoàn sủng cá chép nhỏ tu tiên ».

Thành nữ phụ pháo hôi ác độc trùng tên trùng họ trong sách là Phượng Khê, là cái loại pháo hôi mà sống không qua nổi một tập ấy.

Phượng Khê cùng nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông, trong một lần thí luyện tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một gốc Lăng Không Thảo, đủ để cho nàng lấy được một vé vào nội môn.

Ngay tại thời điểm nàng dùng mạng chém gϊếŧ yêu thú thủ hộ, nữ chính vượt lên trước lấy đi Lăng Không Thảo.

Phượng Khê tự nhiên không cam tâm, đòi trả lại không thành, liền cùng nữ chính động thủ.

Kết quả cùng nữ chính đối nghịch tự nhiên không cần phải nói, chẳng những không cầm lại được Lăng Không Thảo, còn bị nữ chính đánh cho trọng thương, Đan Điền giống mạng nhện, tràn đầy vết rạn, lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Không chỉ có như thế, nữ chính còn lấy lý do Phượng Khê gϊếŧ hại đồng môn đem nó bẩm báo cho Chấp Pháp Đường, sau khi Phượng Khê bị đánh hai mươi trượng liền bị biến thành tạp dịch.

Hơn một tháng sau khi tiến vào tạp dịch đường, thời điểm Phượng Khê đang quét dọn chuồng thú, bị linh thú đột nhiên phát cuồng đạp thành bánh thịt, trực tiếp đăng xuất.

Trái lại nữ chính Thẩm Chỉ Lan, sau khi đem Phượng Khê đánh trọng thương, trực tiếp đột nhiên giác ngộ, thành công thăng lên Trúc Cơ.

Không chỉ như thế, tại thời điểm vào nội môn một lần nữa kiểm tra linh căn, đo ra nàng là cực phẩm Thủy linh căn, đám người suy đoán là vào lúc kiểm tra nhập tông môn xuất hiện chỗ sơ suất.

Báu vật hiếm có khó tìm, vô cùng trân quý.

Chưởng môn Bách Lý Mộ Trần trực tiếp tuyên bố thu Thẩm Chỉ Lan làm quan môn đệ tử, về sau không còn thu đồ đệ nữa, đồng thời chuyên môn tổ chức đại điển thu đồ.

Hôm nay, chính là ngày tốt lành diễn ra đại điển thu đồ.

Tân khách ra vào tông môn, vô cùng náo nhiệt.

Bách Lý Mộ Trần đắc chí vừa lòng, rạng rỡ.

Nhìn ghế ở phía trên, không ít người trên mặt cười hì hì, trong lòng lại chua chua.

Cực phẩm Thủy linh căn chỉ có thể nhìn mà không thể cầu, Hỗn Nguyên Tông thật sự là gặp vận may!

Trong lòng không thoải mái, tự nhiên là muốn tìm chỗ giải tỏa.

Có người liền nhắc đến Phượng Khê, dùng chuyện này công kích Thẩm Chỉ Lan.

"Bách Lý Chưởng môn, thiên phú tu luyện tuy rằng trọng yếu, nhưng nếu là nhân phẩm có tì vết, vậy thì cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được."

Bách Lý Mộ Trần trong lòng biết những người này là không ăn được nho thì nói nho xanh, cho nên để Nhị đệ tử Lộ Tu Hàm đem Phượng Khê kêu đến, chỉ cần chính miệng nàng làm sáng tỏ sự thật, chuyện này liền được giải quyết triệt để.

Lúc này, Lộ Tu Hàm chính mặt lạnh lùng nói với Phượng Khê:

"Phượng Khê, hôm nay là đại điển bái sư của Chỉ Lan, ta không hi vọng có chuyện tình không vui phát sinh.

Lúc trước, rõ ràng Chỉ Lan là người đầu tiên phát hiện ra Lăng Không Thảo, là ngươi tâm thuật bất chính sinh lòng cướp đoạt, Chỉ Lan vì tự vệ mới cùng ngươi động thủ.

Đây hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão, mua dây buộc mình.

Chỉ cần ngươi trả lời cho tốt, ta sẽ để tạp dịch đường đổi cho ngươi việc thanh nhàn.

Hiểu chưa?"

Hắn đánh gãy suy nghĩ của Phượng Khê, nàng có chút câu môi, hiểu rõ, không thể hiểu rõ hơn được nữa.

Không phải muốn tẩy trắng Thẩm Chỉ Lan sao? !

Trong sách, Phượng Khê không dám chống lại, dựa vào những lời Lộ Tu Hàm nói.

Đáng tiếc thứ đổi lấy cũng không phải là ưu đãi của Hỗn Nguyên Tông, mà là sự khi nhục của bọn tạp dịch càng trầm trọng thêm.

Lộ Tu Hàm thấy nàng không lên tiếng, đang nghĩ đến thúc giục nàng một chút, liền thấy Phượng Khê ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra một nụ cười khổ.

"Ta hiểu rõ, hiện tại đúng sai đã không trọng yếu, danh dự của Hỗn Nguyên Tông chúng ta quan trọng hơn, ta sẽ lấy đại cục làm trọng."

Lộ Tu Hàm đối với câu trả lời của Phượng Khê cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ cần không phải đồ đần liền biết phải nên làm như thế nào.

Có điều, đợi đến khi đại điển thu đồ kết thúc, nàng cũng không cần phải sống nữa, miễn cho tương lai gặp mặt lại xuất hiện đường rẽ.

Chỉ Lan sư muội bởi vì chuyện này mà rơi không ít nước mắt, Phượng Khê vừa chết, nàng cũng có thể bỏ đi tâm bệnh này.

Phượng Khê không hề bỏ qua tàn nhẫn chợt lóe lên trong mắt hắn, xem ra cái chết của nguyên chủ trong sách rất có thể không phải ngoài ý muốn, mà là có người có ý định mưu hại.

Hỗn Nguyên Tông không thể ở nữa.

Đợi tiếp nữa, chỉ còn lại một con đường chết.

Nàng có chút xấu hổ đối với Lộ Tu Hàm nói ra:

"Lộ sư huynh, sau khi ta bị biếm thành tạp dịch, tiền bạc hơi thiếu, ngươi có thể cho ta mượn một ít miếng linh thạch không? Không cần quá nhiều, năm trăm miếng linh thạch là được."

Lộ Tu Hàm quả thực không thể tin vào tai của mình: "Ngươi muốn ta cho mượn linh thạch? Còn muốn mượn năm trăm miếng?"

Phượng Khê gật đầu: "Không có linh thạch, trong lòng ta liền không an ổn, trong lòng không an ổn liền sẽ nói nói bậy."

Lộ Tu Hàm sắc mặt lập tức âm trầm xuống: "Ngươi uy hϊếp ta?"

Phượng Khê cười thật ngọt ngào: "Ừm."

Lộ Tu Hàm: "..."

Không phải, ngươi một đứa tạp dịch đệ tử Đan Điền bị hao tổn uy hϊếp một thân truyền đệ tử như ta?

Ngươi là chán sống hay sao? !

Hắn lúc này muốn giáo huấn Phượng Khê một trận, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.

Bởi vì còn có người từ những tông môn khác chờ đến tra hỏi, nếu như lúc này đem Phượng Khê đả thương hoặc là đánh chết, vậy liền không có cách nào đính chính danh tiếng cho Chỉ Lan sư muội.

Chỉ Lan sư muội, băng thanh ngọc khiết, tâm địa thiện lương, tuyệt đối không thể có một tí chỗ bẩn.

Về phần sự tình thí luyện trước đó, nàng cũng không phải là cố ý, là bởi vì Phượng Khê quá mức hùng hổ dọa người, nàng vì tự vệ mới đánh trả.

Muốn trách thì trách Phượng Khê không biết điều.

Không phải muốn linh thạch sao? Cho nàng là được!

Dù sao chờ sau đại điển thu đồ, cũng muốn gϊếŧ chết nàng, đến lúc đó linh thạch vẫn là của hắn!

Thế là, mặt lạnh từ bên trong nhận trữ vật lấy ra năm trăm linh thạch đưa cho Phượng Khê.

Phượng Khê đem linh thạch cất kỹ, cười càng ngọt ngào.

"Sư huynh tốt, ta còn muốn một viên Tôi Linh đan."

Hễ là đan dược đều có chứa độc , chẳng qua là nhiều hay ít mà thôi, người có linh lực cao có thể lợi dụng linh lực đem nó bức ra.

Người có linh lực thấp chỉ có thể sử dụng Tôi Linh đan.

Cho nên, Tôi Linh đan, một đan khó cầu.

Hỗn Nguyên Tông chỉ có thân truyền đệ tử mỗi tháng có khả năng lĩnh được một viên Tôi Linh đan.

Lộ Tu Hàm: ... Sư huynh tốt?

Ngươi là đang xem ta coi tiền như rác!

Hắn hận không thể bóp chết Phượng Khê ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến những đại lão tông môn kia đang ở hội trường đại điển, đành phải nghiến răng nghiến lợi cho Phượng Khê một viên Tôi Linh đan.

Chờ đại điển thu đồ kết thúc lại chơi chết nàng cũng không muộn!

Phượng Khê cất kỹ bình sứ nhỏ chứa Tôi Linh đan, lúc này mới hấp tấp đi nhờ linh kiếm của Lộ Tu Hàm đến hội trường đại điển thu đồ.

Lộ Tu Hàm hành lễ: "Sư phụ, đồ nhi phục mệnh, tạp dịch Phượng Khê đã đưa đến!"

Bách Lý Mộ Trần khoát tay áo, để Lộ Tu Hàm lui sang một bên, sau đó nói:

"Phượng Khê, ngày đó ngươi cùng Chỉ Lan bởi vì Lăng Không Thảo xảy ra tranh chấp, hôm nay ngay trước mặt các vị đồng đạo, nói một chút cụ thể là chuyện gì xảy ra đi!"

Phượng Khê cúi đầu, trầm mặc không nói.

Bách Lý Mộ Trần cau lông mày khẽ đến mức không thể nhìn thấy: "Phượng Khê, ngươi..."

Lời còn chưa nói hết, Phượng Khê đã ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt là nước mắt.

"Chưởng môn, ta thật sự có thể nói ra tình hình thực tế sao?"

Trong lòng Bách Lý Mộ Trần trầm xuống, mơ hồ cảm thấy sự tình đang phát triển theo phương hướng không đoán trước được.

Hắn còn chưa kịp nói cái gì, chưởng môn Huyền Thiên Tông Tiêu Bách Đạo liền đoạt trước nói:

"Tiểu cô nương, ngươi cứ việc yên tâm to gan nói ra tình hình thực tế, coi như các chưởng môn khác không chủ trì công đạo cho ngươi, chúng ta cũng sẽ không ngồi yên không xử lý."

Bách Lý Mộ Trần vừa cười vừa nói:

"Tiêu chưởng môn, nói đùa.

Phượng Khê, nói đi, nhất định phải nói ra sự thật."

"Nói ra sự thật" bốn chữ này đặc biệt nhấn mạnh.

Phượng Khê không nhìn Bách Lý Mộ Trần, mà là nhìn về phía Tiêu Bách Đạo:

"Tiêu chưởng môn, ngài thật sự nguyện ý thay ta làm chủ?"

Tiêu Bách Đạo sửng sốt một chút, ta chỉ là muốn nhìn náo nhiệt, thuận miệng nói như vậy thôi, ngươi còn coi là thật à?

Nhưng là trước mắt bao người hắn cũng chỉ đành nói ra:

"Chuyện này, mặc dù ngươi không phải đệ tử Huyền Thiên Tông chúng ta, ta không dễ can thiệp quá nhiều.

Nhưng nếu như ngươi có chuyện bất bình, bổn tọa cũng có thể chủ trì công đạo cho ngươi."

Sau đó, hắn liền thấy ánh mắt Phượng Khê sáng lên.

"Tiêu chưởng môn, ta hiện tại là tạp dịch ở Hỗn Nguyên Tông, cũng không thể tính là đệ tử, chỉ cần giao nộp phí chuộc thân liền có thể rời khỏi tông môn.

Cho nên, ngài có thể hay không thu ta làm đệ tử Huyền Thiên Tông?

Ngoại môn đệ tử là được rồi, ta không cầu mong gì nhiều.

Cứ như vậy, ta chính là đệ tử trong tông môn của ngài, ngài có thể tùy tiện can thiệp, danh chính ngôn thuận!"

Tiêu Bách Đạo: "..."

Ngươi là khỉ à?

Chuyện bắc cầu này cũng nhanh quá rồi!