Chương 1-3:

Khoang thuyền chia thành hai phần, phần trước là nơi những người chơi đang ngồi, trống rỗng không có gì cả, phần sau được ngăn cách bởi tấm vải trắng rủ xuống dính những vết màu đỏ nhơn nhớt.

Vì NPC không nói gì, Tưởng Hội cũng không dám nhìn ta phía sau tấm vải trắng, chỉ khi thỉnh thoảng có gió thôi qua, anh ta lờ mờ nhìn thấy đằng sau có thứ gì đó xếp hàng.

Làm sao mới có thể vượt ải phó bản này chứ?

Tưởng Hội suy nghĩ trong đầu, khi NPC tiến vào khoang thuyền, anh ta ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu.

Gã cơ bắp chán ghét bịt mũi lại.

Khóe mắt NPC liếc qua, khóe miệng nhếch lên, giọng nói khàn khàn khó nghe giống như tiếng đá cọ xát vào nhau.

“Này, chẳng mấy chốc trên người mày cũng sẽ có mùi như thế này thôi. Bây giờ còn chê cái gì?” Ông ta vừa nói vừa đưa tay ra kéo mạnh tấm vải trắng ngân cách khoang thuyền.

“A!”

Có người kinh hãi hét lên.

Mặt trời đã lặn, mặt nước âm u ớn lạnh, ánh sáng phản chiếu mờ ảo trên mặt nước chiếu vào phía sau khoang thuyền.

Đúng như Tưởng Hội đã thoáng thấy, phía sau tấm vải trắng thực sự là một hàng.

Nhưng không phải là thứ gì đó.

Mà là hai hàng “Người” đang lặng lẽ đối mặt với người chơi.

Họ mặc bộ đồ vải lanh màu xanh đen giống như ông lão NPC, trên đầu đội nón lá, phía dưới nón lá là những gương mặt xanh xao với đôi mắt nhắm nghiền.

Có nam, có nữ, có già, có trẻ.

Họ cứ đứng đó, không biết từ đâu một cơn gió lạnh thổi qua làm lay động ống tay và ống quần rộng rãi của họ.

Vải áo bay phấp phới trong không trung, khiến cánh tay của những thi thể đong đưa tựa như sống lại ở trong thuyền.

Có người đã sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất.

“Xác… xác chết!”

Đây không phải là xác chết trong phim sao!

Họ đã ở cùng với những xác chết từ này nãy tới giờ!

Người sống đối mặt với người chết, mười hai thi thể yên tĩnh đối diện “nhìn” người chơi.

Khoang thuyền lập tức trở nên rối loạn.

Tưởng Hội nhíu mày, sau khi trải qua phó bản một lần lá gan của anh ta đã lớn hơn nên không cảm thấy quá sợ hãi.

Những anh ta cảm thấy hơi hối hận rồi.

Những thi thể này xuất hiện ở đây cùng với những lời NPC vừa nói, có lẽ họ sẽ phải sống chung với những thi thể này vài ngày.

Bây giờ đám người mới đã sợ hãi như vậy, nếu lát nữa phải tiếp xúc gần gũi, chắc chắn sẽ có người kéo chân sau.

Quả nhiên anh ta nên nghe theo lời của các người chơi kỳ cựu trên diễn đàn!

Thà ngay từ đầu đã…

Đột nhiên, ngay tại phía sau thi thể, tấm rèm đen ngăn cách ánh sáng mặt trời và phong cảnh bên ngoài được treo ở cuối thuyền bỗng bị vén lên.

Ngay giây sau, một khuôn mặt đột ngột xuất hiện từ phía sau rèm.

Dù ánh sáng trong khoang thuyền rất mờ, Tưởng Hội vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt đó có ngũ quan sáng sủa, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt to hơn một chút so với người bình thường, ở đuôi mắt hình như có một vệt đỏ kéo dài.

Đây là một khuôn mặt vô cùng quyến rũ và thông minh, thậm chí còn mang theo ít tà khí khó tả.

Khuôn mặt này xuất hiện đằng sau một đám thi thể vừa giống ma quỷ, vừa giống yêu ma mê hoặc, trông còn đáng sợ hơn so với xác chết ở trước mặt anh ta.

Tưởng Hội bị khuôn mặt đột ngột xuất hiện đó dọa cho đứng tim, cảm giác sắc mặt mình thật sự tái nhợt đi vì bị hù dọa.

Nhưng khi người kéo tấm rèm bước vào, lòng anh ta lại trùng xuống lần nữa, lần này anh ta thậm chí còn không thể kiềm chế mà thốt lên một tiếng “mẹ nó”.

Người mới tiến vào mặc dù trông không giống người sống nhưng Tưởng Hội vô cùng chắc chắn, người này chắc chắn là một người chơi!

Bởi vì người đó mặc một chiếc áo may-ô màu vàng rất nổi bật và quen thuộc, trên ngực in hình một con kangaroo thám hiểm cũng rất nổi bật và quen thuộc - trong khoảnh khắc này, thậm chí Tưởng Hội còn cảm thấy dáng vẻ ló đầu ra của y giống hệt một con kangaroo!

Trong khoang thuyền, có người mơ hồ hỏi: “…Ai gọi đồ ăn đấy?”