Hai chữ " thông báo " vô cùng kiêu ngạo, tràn ngập phong cách của Điên Lão Nhị.
Tất nhiên y sẽ không chờ Tiền Lão Tam cho phép thông hành, mà sải bước dài đi lên chiến hạm, tức giận nói: "Các anh em vất vả rồi, chúng ta lại đi thêm một chuyến, báo thù cho các anh em đã chết."
Người mới trở về liền ứng tiếng hòa thanh, vội vàng đuổi kịp bước chân thủ lĩnh bước lên chiến hạm.
Hiện nay, Vùng Xám là tinh hệ nhỏ nhất trên bản đồ tinh tế, chỉ mới có không tới trăm tinh cầu, chẳng sợ bởi vì giàu nghèo mà phân chia ra vòng trong vòng ngoài, cho dù có lớn thế nào đi nữa, thì khoảng cách cũng rất gần.
Không tới 3 phút sau, trăm cái chiến hạm trực tiếp dừng ở bên ngoài tinh cầu của Tiền Lão Tam, bắt đầu tùy ý tìm tòi.
Người của Tiền Lão Tam sợ ngây người, hô: "Các ngươi làm gì vậy?"
Vừa vặn Điên lão nhị nhảy xuống nghe thấy, cười lạnh nói: "Mày quản tao làm cái gì? Mày mà dám ngăn cản tao trực tiếp đánh mày!"
Cái đầu vàng chói lóa này có độ nhận diện rất cao, người của Tiền Lão Tam chỉ có thể nín nhịn, không dám ở trước mặt gã làm càn, một đám người chỉ có thể biến thành chim cút.
Cố Thâm đã sớm biết những người này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, y làm như không thấy, đi theo phía sau đại đội của Điên Lão Nhị.
Cái việc tìm kiếm manh mối này không phải là chuyện có thể làm xong ngay được, huống chi Tiền Lão Tam đã sớm lật tung từ trên trời dưới đất lên để tìm kiếm, luân phiên mới cũ cho nên càng thêm khó khăn.
Điên lão nhị đi qua đi lại, tóc dựng lên càng cao.
Cố Thâm nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, chủ động đi theo người của Tiền Lão Tam bắt chuyện: "Các cậu ở chỗ này đóng quân đã bao lâu?"
Dẫn đầu nói: "Không đến hai ngày."
Cố Thâm: "Xem ra là vẫn chưa tìm ra?"
Dẫn đầu vẫy tay nói: "Những manh mối tra được đều nằm trong tay lão đại, nếu cậu chỉ là đến thăm dò thì tốn công vô ích rồi."
Lời này bị Điên Lão Nhị nghe được.
Cố Thâm chớp chớp đôi mắt, bắt đầu moi chữ: "Cái gì mà tốn công vô ích? Các anh em chúng tôi đều rất giỏi đó, tại sao cậu có thể khẳng định là chúng tôi sẽ tìm không ra? Tại sao cậu có thể tự tin thế? Ai cho cậu tự tin vậy?"
"Đó là bởi vì chúng tôi đã điều tra qua, sớm đã đem nơi này lật tung tận trời, tự nhiên biết rõ."
"Không phải cậu không biết gì sao?"
"Tôi chỉ là không biết nội tình."
"Tôi lại cảm thấy cậu biết rất nhiều."
Hai người âm dương quái khí trò chuyện, Điên lão nhị đột nhiên nhìn về người dẫn đầu, âm trầm trầm nói: "Kéo đi ra ngoài, cho hắn biết sự lợi hại của anh em chúng ta."
Đây là chuẩn bị dùng hình.
Người dẫn đầu vừa sợ vừa giận, hoàn toàn không nhịn được nữa: "Chúng tôi kính ngài là nhị gia mới không ngăn cản, ngài lại chạy đến địa bàn của chúng tôi tra tấn anh em của chúng tôi, ngài quá bắt nạt người khác rồi đó."
Điên lão nhị nghe cũng không nghe: "Kéo ra ngoài!"
"Lão đại của chúng tôi lập tức liền tới, để tôi xem các người dám làm gì?"
"Ai dám chạm vào ta!!"
Rơi xuống tay của Điên lão nhị hậu quả ra sao, người dẫn đầu này vẫn biết rõ, chết sống không chịu đi theo, kéo dài thời gian chờ lão đại tới.
Nhưng Tiền Lão Tam còn chưa có tới, người đi điều tra đã tiến tới: "Lão đại, chúng tôi phát hiện một chỗ!"
Điên lão nhị trực tiếp đi ra ngoài: "Ở đâu?"
Cố Thâm cũng đi theo, thuận tiện liếc nhìn phó đội trưởng, ý bảo nơi này liền giao cho cậu ta.
Phó đội trưởng đứng ở tại chỗ yên lặng gật đầu, đám người đi xa xoay người nhìn về phía người của Tiền Lão Tam, hơi hơi híp mắt......
Người Điều tra dẫn Điên lão nhị đi vào một kho vũ khí, bên trong tài nguyên sung túc, vô luận là vũ khí hạng nhẹ hay vũ khí hạng nặng đều có đủ, thậm chí còn nhiều hơn so với tinh cầu vòng trong. Phía dưới sàn nhà có một cái hố, còn có người đang điều tra.
"Sao lại thế này?"
"Chúng tôi cũng không rõ, đang điều tra kết quả vừa giẫm chân phải liền rớt xuống, các anh em ngồi ngơ một lúc lâu mới hoàn hồn."
"Phía dưới là cái gì?"
Người điều tra dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Là quân nhu của Tiền Lão Tam, rất nhiều thứ linh tinh vụn vặt, lớn có bé có, nhìn như đã tích cóp rất nhiều năm."
Là tinh tặc thì mũi đao luôn dính máu, có chút thiệt hại về vật tư là chuyện bình thường, có đôi khi người còn đi theo của, sẽ không có ai tính toán chi li đến từng con số, thậm chí chỉ cần các anh em của Điên lão nhị không để bụng, bọn họ vẫn cho phép hưởng lợi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là gã cho phép những con rệp ghé vào người gã để hút máu!
Chuyện bên này còn chưa giải quyết xong, bên kia đã nổ lên tiếng súng, sau đó ngay cả có giáp cũng xuất động, giống nhue sắp đánh nhau rồi.
Điên lão nhị nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên: "Hắn tìm chết!"
Chờ đến khi Tiền Lão Tam khoan thai tới muộn, Điên lão nhị đã hoàn toàn tiến hóa thành chó điên, bắt được ai liền cắn người ấy.
Toàn bộ tinh cầu lại lần nữa loạn thành một nồi cháo. Cố Thâm cùng phó đội trưởng ghé vào nhau xem náo nhiệt, một bên cao giọng kêu "Đừng làm thương tổn lão đại của chúng tôi" một bên đầy mặt nôn nóng thấp giọng nói thầm: "Thật đáng tiếc, vừa rồi thiếu chút nữa liền đánh trúng."
"Tiền Lão Tam cũng có chút bản lĩnh."
"So ra kém chó điên."
"Đúng vậy, gã chó điên này một khi điên lên cũng thật đáng sợ."
"......"
Chờ mọi chuyện đã hòm hòm, hai người vọt vào đám người vớt chó điên ra. Cố Thâm hô: "Các người bắt nạt chúng tôi ít người, các người chớ đó!"
Sau đó chạy nhanh mang theo các anh em khác xám xịt rời đi.
Sự tình nháo lớn như vậy, Điên lão nhị ăn đen nhiều năm như vậy cảm thấy có chút mất mặt, nếu gã mà bỏ qua chuyện này thì sẽ không gọi là chó điên, đêm đó liền liên hệ tứ đại thế lực, đem chứng cứ vứt đến trước mặt bọn họ.
Cái gọi là ích lợi vĩnh viễn đều là song tiêu. Tôi có thể lén lút lấy của cậu chút đồ vật, nhưng cậu không thể lấy đồ của tôi, nếu đã để tôi tìm được chứng cứ thì cậu phải nhả ra.
Đừng nói là lão tứ hàng năm có ít già nguyên nhất, chính là Lão Đại kiểm tra xong quân nhu cũng phải biến đổi sắc mặt, mặt lộ vẻ không vui.
Chủ yếu là quân nhu quá nhiều, chút tâm tư nào đó cũng rõ như ban ngày.
Điên lão nhị hạ nhẫn tâm: "Cái tiểu tinh hệ này chỉ cần bà người là đủ."
Lão tứ ngước mắt, hiển nhiên là đã động tâm.
Lão đại nhìn hình chiếu hơi đong đưa, không nhanh không chậm nói: "Hiện giờ biên cảnh của hai nước vô cùng nghiêm ngặt, lúc này chúng ta không thể nội chiến."
"Ngài không nhìn ra được hắn muốn nhân lúc loạn lạc mà thượng vị sao?"
Điên lão nhị nói: "Tính cách của tôi ra sao mọi người đều hiểu, đã nói một sẽ không nói hai, có làm hay không thì cho câu trả lời chắc chắn! Chỉ cần làm, chúng ta liền đồng tâm hiệp lực, cuối cùng chia đều, nếu không làm, là địch hay bạn tự mọi người nhìn cho rõ."
Tuy mọi người ở đây suy tính rất nhiều, nhưng cuối cùng đều không thắng nổi hai chữ nhân phẩm. Tính tình của Điên lão nhị tuy kém nhưng sẽ không chủ động trêu chọc người khác, Tiền Lão Tam nhìn nhát gan nhưng lại có vọng tưởng rất cao, đã coi trọng vị trí đứng đầu từ lâu.
Người muốn hướng chỗ cao để đi tới không sai, nhưng nhớ thương đồ của người khác là không tốt, cho nên có bị phản kích cũng không thể trách ai.
Lão tứ khẳng định nói: "Làm!"
Hai người liên thủ khẳng định ổn thỏa, nếu là lão nhị mượn cơ hội này để mở rộng thế lực...... Lão đại trầm tư một lát, cười nói: "Được, làm."
Bọn họ ước định cùng nhau thảo phạt Tiền Lão Tam, cũng tự mình ghi hình phân chia lợi ích từ lần hợp tác này, ai xuất lực lớn nhất thì phần người đó nhiều nhất.
Phi thường hợp lý.
Điên lão nhị vừa lòng, cắt đứt điện thoại xoa xoa mặt, hướng người bên cạnh nói: "Xong."
Phó đội trưởng đem chén trà đặt ở trước mặt gã, cười nói: "Kỹ thuật diễn thật tốt."
Điên lão nhị trừng cậu ta một cái, uống hai hớp liền hết chén trà, thở dài nói: "Hy vọng lần này có thể đem Cá chạch túm ra."
"Đừng nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ thắng." Phó đội trưởng hạ giọng "Chính miệng bệ hạ đã nói, một kích không trúng ngàn vạn đừng ham chiến, cậu càng không thể bại lộ chính mình."
"Tôi biết."
Ánh mắt Điên lão nhị tiêu tán hết lệ khí, tựa lưng vào ghế ngồi thoải mái nói: "Cái người mà hôm nay cứ nơi nơi kiếm bậc thang cho tôi là ai? Trông rất lanh lợi, lại thông minh còn biết diễn kịch, là quân nhân vẫn là tân nhân? Không bằng để lại cho tôi, làm phụ tá đắc lực đi."
Thần sắc Phó đội trưởng hết sức cổ quái, chớp mắt một cái, lại ho nhẹ hai tiếng.
Điên lão nhị: "?"
Điên lão nhị: "Cậu làm gì?"
Phó đội trưởng nói nhỏ: "Mấy ngày hôm trước biên cảnh buộc chặt là bởi vì bệ hạ phát tình, anh biết chứ?"
Điên lão nhị không tự giác thẳng eo, ý thức được bên trong có việc: "Biết, cậu nói thẳng."
Phó đội trưởng: "Trong đó có một tiểu nhạc đệm. Bệ hạ của chúng ta gặp được Omega có độ phù hợp cao, đã đánh dấu tạm thời, kết quả vừa ngủ một giấc đối phương liền chạy mất, bế hạ liền vừa treo thưởng vừa truy nã, cho nên đuổi tới chỗ này."
Điên lão nhị trừng lớn đôi mắt: "Nếu cậu nói vậy? Chẳng lẽ vị Omega đó vứt bỏ bệ hạ? Tại sao lại có người đánh dấu xong liền không cần Alpha vậy?! Đây là tra O lừa tin tức tố!"
Phó đội trưởng do do dự dự: "Cũng không nhất định, y lợi hại như vậy hẳn là không thiếu Alpha."
"Nhưng bệ hạ của chúng ta là đỉnh cấp Alpha, không biết dễ hơn so với người thường biết bao nhiêu lần."
"Anh quên, tin tức tố của bệ hạ không có mùi vị."
"......"
Trong nhà yên tính một lát. Sau một lúc lâu, điên lão nhị xoa xoa giữa mày: "Tôi thật hồ đồ."
Phó đội trưởng: "Đừng tiếp tục hồ đồ suy nghĩ cho bệ hạ bênh vực kẻ yếu là được."
Điên lão nhị dừng tay một chút.
Phó đội trưởng nói: "Bệ hạ có thể đuổi theo cũng đã tỏ rõ, hiện tại có lẽ là bởi vì có nhiều nhân tố không đoán được, hoặc là đang quan sát, lui một vạn bước mà nói chúng ta không phải đương sự không biết được sự tình lúc đó, tóm lại là chúng ta không cần nhúng tay vào."
Điên lão nhị cười mắng: "Tôi mà còn cần tên ngốc như cậu dạy dỗ, lời này vừa nói ra liền biết không phải cậu nói!"
Phó đội trưởng cười hắc hắc: "Đây là lúc trước đội trưởng dạy tôi, cũng giống anh mà thôi."
"Cút đi."
"......"
"Hắt xì hắt xì hắt xì!" Cố Thâm nghỉ hai giây, đem khăn giấy vo thành cục ném vào thùng rác, nhíu mày nói: "Anh đang trộm mắng tôi đúng không?"
Yến Hàn ngước mắt, cách màn hình Quang não vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường của hắn: "Từ trước tới nay tôi đều giáp mặt mắng."
Cố Thâm lại rút khăn giấy: "Anh mắng tôi cũng không muốn nghe, rốt cuộc có chuyện gì."
Yến Hàn chần chờ một lát, lại nghĩ đến nhìn tượng tiểu O có mùi hoa hồng chả mình, vẫn là hỏi: "Cậu biết kỳ động dục của mình là ngày nào không? Có mang theo thuốc ức chế bên người?"
Đánh dấu tạm thời có thể tạm thời ức chế tin tức tố, làm nó sẽ không bị tiết lộ, càng sẽ không bị tin tức tố khác cảm nhiễm. Nhưng chỉ được trong một thời gian ngắn, mà bọn họ thì từ khi đánh dấu sến nay đã qua mấy tháng, hiện tại y lại hắt xì nghẹt mũi rõ ràng là dấu hiệu trước khi phát tình.
Cố Thâm nhìn nhìn khăn giấy, kinh ngạc nói: "Không phải trong sách đều nói, trước khi Omega phát tình thân thể đều rất yếu ớt, không chịu nổi một kích sao? Tôi yếu sao?"
Yến Hàn: "......"
Cố Thâm coi như hắn ngầm đồng ý, đau lòng ôm chính mình một cái: "Tôi là một O vô cùng yếu đuối."
Yến Hàn: "............"
Hắn xoa xoa giữa mày, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Đừng nháo, thân thể quan trọng, trước tiên cậu cứ tiêm thuốc ức chế đi."
Cố Thâm à một tiếng.
Sau khi đọc xong "300 điều mà Omega cần biết ", Cố Thâm thuần thục nắm giữ cách phòng và dùng thuốc ức chế, thực nhanh tiêm vào người.
Nước thuốc lạnh lẽo kí©h thí©ɧ y hơi một run run, lại thực mau bình phục.
Cố Thâm buông thuốc ức chế trống không ra, sờ sờ mặt mình, hướng hắn cười: "Hình như là không sốt."
Yến Hàn nhìn nhìn mặt y cùng ngón tay đang đỏ lên, khẽ nhíu mày.